Người trước mặt này đối với cô mà nói không phải là hoa khôi cao cao tại thượng, mà chính là một ác ma mang lại cho cô vô vàn đau khổ
Sau khi trải qua những việc tưởng chừng như ác mộng đó, thì tình cảm của cô dành cho cô ta đã sớm bị mài mòn đi hết rồi, tất nhiên nội dung của bức thư này cũng đã không còn thuộc về cô ta
Cung Tử Ngôn sau khi lấy lại bức thư thì ngay lập tức xoay người rời đi, nhưng không ngờ Nghệ Thuần lạ kéo tay cô lại
Dáng người của Nghệ Thuần cao hơn cô, 1m72, hơn nữa lại là đội trưởng câu lạc bộ cổ vũ, ngày nào cũng đi học võ phòng thân, tất nhiên không thể nào so sánh được với người có vóc dáng mảnh mai nhưng Cung Tử Ngôn, một khi đối phương đã dùng lực tóm lấy cô, tất nhiên cô không thể tự mình vùng ra khỏi
Nhưng Cung Tử Ngôn cũng không muốn giao bức thư này ra cho Nghệ Thuần
Nghệ Thuần ra lệnh cho cô: "Đưa cho mình."
"Không.." Cung Tử Ngôn nắm chặt lấy bức thư, dùng sức hòng muốn chạy thoát
Nghệ Thuần trừng con mắt xinh đẹp lên, không đưa cho cô ta sao?
Cô ta dùng sức tóm lấy Cung Tử Ngôn khiến cô đau đến mức chảy nước mắt: "Cái này không phải của cậu."
Nghệ Thuần cười lạnh lùng: "Mình biết trong tay cậu đang cầm cái gì, cậu thích mình có phải không?"
Cung Tử Ngôn cứng đờ người lại, cô nhớ là kiếp trước sau khi cô đưa thư tình cho Nghệ Thuần, cô ta còn không thèm liếc nhìn một cái đã xoay người rời khỏi rồi
Những chuyện xảy ra sau đó cô không cho rằng không có liên quan gì đến Nghê Thuần, bời vì cô vẫn cho rằng Nghê Thuần không biết nội dung của bức thư viết về cái gì, chắc có lẽ cô ta chưa thèm xem đã vứt đi rồi. Bởi vì Nghệ Thuần chưa từng trực tiếp tham gia mấy trò bắt nạt người khác kia, cô ta lức nào cũng là một hoa khôi cao cao tại thượng, hai tay sạch sẽ không bao giờ làm mấy trò bẩn thỉu
Nhưng bây giờ câu nói này của cô ta khiến Cung Tử Ngôn nhận ra rằng tất cả mọi chuyện sau đó đều có liên quan đến cô ta
Có những lúc người chính diện đâm không phải là hung thủ, mà hung thủ thực chất lại chính là người đã đưa dao cho người kia ra tay
Nghệ Thuần vẫn luôn hiểu rõ tất cả mọi chuyện
Giờ Cung Tử Ngôn đã hiểu ra, tình tiết quan trọng nhất không nhất không nằm ở nội dung bức thư, mà chính là ở người nhận bức thư là ai
Cô cắn chặt răng lên tiếng nói: "Bức thư này không phải là đưa cho cậu."
Cung Tử Ngôn tin rằng nếu như cô đã quay trở lại khoảnh khắc này, thì cô hoàn toàn có thể thay đổi toàn bộ mọi thứ
Nhưng giờ cô đã học lớp 11 rồi, chiều cao vẫn chỉ dừng lại ở 1m55, dáng người vừa gầy vừa nhỏ, lại ít khi tập luyện thể dục thể thao, vừa nhìn là đã cảm giác rất dễ bị bắt nạt
Cô căn bản không thể tự dùng sức thoát ra khỏi Nghệ Thuần, càng không thể chạy khỏi. Bây giờ cô giống như là cá nằm trên thớt, vừa không thể thoát vừa không thể phản kháng
Địa điểm cô lựa chọn tỏ tình vô cùng vắng vẻ, nếu như không có việc gì thì rất ít khi có người xuất hiện
Việc này giống như là đã trực tiếp chặt đứt đường thoát thân của cô
Trong lúc Cung Tử Ngôn đang vô cùng tuyệt vọng thì đột nhiên cô nhìn thấy có bóng người ở một gốc cây gần đó, do dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng Cung Tử Ngôn vẫn có thể nhận ra người đó là người vô cùng có sức ảnh hưởng ở trong trường, học bá Đan Quân
"Không phải cho mình thì là cho ai, chẳng lẽ cậu lại muốn nhờ mình đưa thư tình hộ à?" Mặt Nghệ Thuần toàn là vẻ khinh bỉ: "Cậu có gan viết thư tình cho mình, nhưng lại không có gan cho mình xem à?"
"Bức này này vốn dĩ đã không phải là dành cho cậu." Cung Tử Ngôn nhìn sang bóng người đang dựa lưng vào tường ở đằng kia, cắn răng đưa tình thư ra lên tiếng nói: "Cậu có thể giúp mình đưa thư tình cho Đan Quân không?"