Úc Đường ném một đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo như băng về phía Lâm Tiêu Tĩnh.
Lâm Tiêu Tĩnh hơi sửng sốt, không khỏi lui về sau nửa bước, vốn dĩ khí thế của hắn hùng hổ doạ người, không nghĩ tới có một ngày cư nhiên bị giọng nói của một nữ sinh đánh vỡ.
Hắn cúi đầu, một lát sau cười lạnh nói: "Cây ngay không sợ chết đứng, nếu cậu cùng Thiệu Ngôn là trong sạch, còn sợ người khác vu oan sao?"
Lâm Tiêu Tĩnh không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, nhìn bộ dáng của hắn hẳn vẫn muốn tiếp tục chế giễu Úc Đường.
Úc Đường lạnh mặt, không dao động. Trong lòng cô đã có một ít suy đoán, đối với lời nói của hắn giống như không nghe thấy.
Thấy vẻ mặt cô không tốt, tựa hồ như đang trầm tư, Lâm Tiêu Tĩnh cho rằng chính mình chọc đến chỗ đau của cô, nháy mắt càng thêm đắc ý.
Lâm Tiêu Tĩnh tưởng rằng Úc Đường không dám mở miệng nói chuyện nữa thì Úc Đường lại nói chuyện.
"À, tôi đã biết." Úc Đường gật đầu, cô lãnh đạm nói: "Tôi cùng Thiệu Ngôn xác thật có gì đó, như vậy cậu vừa lòng chưa? Không chỉ có chút liên quan, về sau còn sẽ càng liên quan hơn. Sao phải sợ mấy lời đồn đãi vớ vẩn này? Nói cái gì mà không cho phép yêu đương? Cậu quản được sao? Không chỉ có như thế? Cậu còn muốn làm gì? Tiếp tục tung lời đồn muốn chia rẽ chúng tôi? Cậu ở bờ biển có căn biệt thự?"
"Cậu ——" Sắc mặt Lâm Tiêu Tĩnh xanh mét bắt lấy tay Úc Đường, hai mắt tựa hồ muốn phun ra lửa.
Rõ ràng hắn rất nghiêm túc, bộ dáng cũng đứng đắn, vì sao từ trong miệng Úc Đường nói ra, cảm giác lại thành chính mình vô cớ gây rối?
Liên tiếp bị người ta động thủ, Lâm Tiêu Tĩnh trên tay dùng lực không nhỏ, làm đau Úc Đường. Úc Đường giận dữ trong lòng, trở tay đem cặp sách trên vai lấy xuống, sau đó ném vào người Lâm Tiêu Tĩnh.
Động tác tay của Úc Đường tuy rằng khá mạnh, nhưng lực đạo không phải rất lớn, theo lý mà nói lực sát thương sẽ không cao, nhưng hôm nay sách trong cặp cũng nặng, lúc này đây, trực tiếp đẩy Lâm Tiêu Tĩnh lùi về phía sau vài bước.
Lâm Tiêu Tĩnh dùng tay che hai mắt của mình, rên vài tiếng.
Đau đớn từ đôi mắt truyền đến, Lâm Tiêu Tĩnh nhất thời có chút choáng váng, hắn nhe răng trợn mắt nhìn Úc Đường, tức muốn hộc máu định xông lên.
Úc Đường sạch sẽ lưu loát đem cặp sách khoác trên vai, cô hơi dương cằm, trong ánh mắt có tia ý cười trào phúng.
"Cậu muốn động thủ đúng chứ?" Úc Đường nghiêm túc tính toán sức chiến đấu của hai bên, cảm thấy mình có vẻ yếu thế, cô nói: "Tuy rằng tôi sẽ không giống cậu rảnh rỗi tới mức đi diễu võ dương oai đánh một người xa lạ, nhưng nếu cậu dám động thủ, thì tôi dám đi nói cho giáo viên."
"Cậu ——" Lâm Tiêu Tĩnh sắp tức điên lên. Hắn nói không ra lời, chỉ buông đôi tay đang che mắt xuống, lúc này hắn tiến lên vài bước rồi vung nắm đấm ra, đương nhiên không đánh trúng Úc Đường, hắn chỉ muốn làm cái người con gái kiêu ngạo này kinh sợ một chút mà thôi.
Mà khi nắm đấm hắn rơi xuống, Úc Đường bỗng đi đến phía trước, đến gần Lâm Tiêu Tĩnh, đưa mặt đến gần, lông mi vừa dài vừa mềm mại cơ hồ muốn chọc lên trên mặt Lâm Tiêu Tĩnh.
Lâm Tiêu Tĩnh bị động tác bất thình lình của cô làm hoảng sợ, tức khắc không biết phải làm gì.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy Úc Đường nói: "Tới đây, đánh lên mặt tôi này, tôi sẽ đứng im. Cậu dám không? Không đánh không phải đàn ông!"
"Cậu —— cậu ấu trĩ!" Lâm Tiêu Tĩnh nghĩ tới muốn động thủ đánh người, vừa rồi lửa giận từ trong lòng bùng lên mới mất khống chế, hiện tại bị cô khiêu khích càng nổi giận hơn, nhưng Lâm Tiêu Tĩnh biết đứa con gái này nhất định sẽ đi nói cho giáo viên!!
Nói cho giáo viên... Đây không phải là trò chỉ có trẻ con mới làm thôi sao!
Lâm Tiêu Tĩnh cảm thấy thực buồn cười, hắn không biết nói cái gì, đành phải cười lạnh.
Úc Đường vẫn giữ nguyên tư thế, cô nheo mắt, tiếp tục nói: "Cậu sao không đánh đi? Vừa rồi tôi đánh cậu mà, học sinh ưu tú Lâm Tiêu Tĩnh."
Ý vị trào phúng trong lời nói càng ngày càng rõ ràng, nhưng Lâm Tiêu Tĩnh không bị chọc giận, hắn lùi một bước, bình tĩnh lại.
Lâm Tiêu Tĩnh muốn chạy, Úc Đường cũng không ngăn lại, cô nhìn bóng dáng Lâm Tiêu Tĩnh, đột nhiên la lớn: "Cậu nói xong chưa? Hiện tại đến lượt tôi nói."
"Cái gì?" Lâm Tiêu Tĩnh cả kinh. Hắn dừng lại bước chân, không quay đầu lại.
Giọng nói réo rắt của Úc Đường truyền tới: "Tôi cũng mong cậu về sau cách xa tôi một chút, à đúng rồi, còn có Ngô Thấm kia, nếu lần sau cậu còn dám làm mấy hành động vô lễ với tôi, cậu đoán xem tôi sẽ làm cái gì?"
Lâm Tiêu Tĩnh biết cô giỏi nắm thóp người khác, lại không nghĩ rằng cô còn có lá gan không nhỏ, trong lúc nhất thời sững sờ không biết phải làm ra loại phản ứng gì mới tốt.
Chờ hắn phục hồi tinh thần, Úc Đường đã sớm đi xa rồi.
Lâm Tiêu Tĩnh trong lòng nghẹn một hơi, cảm thấy bản thân tự hại mình, khó chịu đến muốn chết.
Nếu như trước đây nói hắn có quan hệ với Ngô Thấm khiến anh ghét cô gái này, hiện tại hắn chính là không có bất luận lý do gì chán ghét cô.
Không có nguyên nhân, chỉ là chán ghét cô thôi.
Chờ Úc Đường đi ra cổng trường, Thiệu Ngôn vẫn còn đang đợi cô.
Tựa hồ hai người chỉ cần có một ngày không cùng nhau về nhà, thì Thiệu Ngôn cả người đều không thoải mái, cho nên anh luôn luôn mặc kệ gió bão đều đứng chờ Úc Đường.
Lúc Úc Đường thấy Thiệu Ngôn dựa lưng vào một cây cột điện đứng chờ mình, trong lòng hơi động, mạc danh liền cảm thấy ủy khuất.
Cô đi qua nói với Thiệu Ngôn: "Cậu đang đợi người?"
Úc Đường biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Thiệu Ngôn nói: "Chờ cậu đó."
Anh cười một chút, vỗ vỗ yên sau, "Thế nào? Hôm nay muốn ngồi xe tôi về hay không? Tôi chở cậu."
Ghế sau của Thiệu Ngôn, Úc Đường đã từng ngồi qua, rất vững chắc lại thoải mái.
Nhưng hiện tại không được.
Úc Đường có chút tiếc nuối than một tiếng, chân vừa giẫm, xe đạp bắt đầu lăn bánh.
Chờ Thiệu Ngôn đuổi theo cô, Úc Đường mới rầu rĩ nói: "Tôi cũng không dám ngồi xe cậu. Hôm nay bởi vì cậu, tôi còn gặp được phiền toái đó."
Thiệu Ngôn vốn dĩ tâm tình rất tốt, nghe vậy cứng đờ, vội vàng hỏi: "Cái gì?"
"Cái này..." Nhất thời không biết nên nói cái gì, cô dừng một chút mới lẩm bẩm nói: "Không có gì, tôi đã tìm được biện pháp giải quyết. Cậu cũng không phải giáo viên, tôi không nói cho cậu đâu."
"Hả??" Thiệu Ngôn lại ngây người, không biết đáp như thế nào sau lời mở đầu hơi khó hiểu này.
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Thiệu Ngôn một lần nữa đuổi theo cô, nhẹ giọng hỏi.
Anh tin tưởng Úc Đường không phải loại người không đúng mực, ngược lại... Sức chiến đấu của cô rất mạnh. Cái này Thiệu Ngôn đã sớm lĩnh giáo.
Nếu là chuyện đơn giản, chắc cũng không cần lo lắng, cô gái này so với suy nghĩ của anh còn cường đại hơn. Chỉ là nếu cô nói ra, Thiệu Ngôn sẽ để ở trong lòng.
Cô có cường đại hay không là một chuyện, anh đau lòng cho cô hay không lại là chuyện khác.
Úc Đường mỉm cười, gió đêm phất quá gò má, làm cô cảm thấy rất thích ý.
"Không có chuyện gì, bất quá nếu tôi không trở về nhà, lập tức sẽ xảy ra chuyện."
Thiệu Ngôn bật cười, cũng an tâm không ít.
Ngày hôm qua Úc Tề Lỗi chính là cố ý nói qua với cô, nếu đêm nay trở về chậm...Không đúng, vốn dĩ đã chậm. Úc Đường đau đầu nếu phải tìm cách nói dối.
Hai người sóng vai tiếp tục chạy, sắc trời cũng dần dần tối đi.
Úc Đường do dự mà nói: "Thật ra cậu không cần cố ý mỗi ngày đều chờ tôi."
Cô sẽ băn khoăn.
Thiệu Ngôn thản nhiên, "Không đợi cậu thì ngày đó tôi sẽ không được thấy cậu."
"A..." Úc Đường âm cuối kéo đến thật dài, cô cười giảo hoạt, thanh âm hơi mang ý cười truyền vào lỗ tai Thiệu Ngôn: "Từ ngày mai bắt đầu, yêu cầu cách xa tôi trong phạm vi 5m, cậu không cần tuân thủ nữa."