Trong lòng Úc Đường chấn động, bước chân cũng không tự chủ được dừng lại. Cô lâm vào trầm tư, mày đẹp nhăn lại.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, có một loại cảm giác quẫn bách khi tâm sự bị người chọc thủng, lại muốn đè ép xúc động xuống.
Thiệu Ngôn còn ở phía sau cô, vẫn luôn không nhanh không chậm đi theo cô.
Úc Đường không biết trả lời câu hỏi vừa rồi của anh như thế nào, đành phải nói lảng sang chuyện khác.
"Buổi tối hôm nay tôi không đi nhà cậu ăn cơm chiều." Úc Đường nói tiếp: "Thay tôi cảm ơn dì, hôm nay tôi có việc rồi."
Thiệu Ngôn nghe vậy, lập tức nói: "Cậu đã đồng ý với tôi rồi mà."
Câu kia chẳng qua là Úc Đường nói cho có lệ, anh lại tưởng thật, hiện tại còn tới nói.
Úc Đường bất đắc dĩ thở dài, sau đó lấy ra một cái cớ hợp lí: "Hôm nay tôi có khách, cho nên không thể đến nhà cậu."
"Ồ..." Thiệu Ngôn trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi: "Khách nào vậy?"
Làm hàng xóm với Úc Đường lâu như vậy, Thiệu Ngôn thấy cô trước nay đều ru rú trong nhà, ngày thường cũng không có giao tiếp gì, là một trạch nữ chính hiệu. Chợt nghe nói cô có khách, Thiệu Ngôn phản ứng đầu tiên chính là không tin.
"Kỳ Nguyệt." Úc Đường cười cười, "Đêm nay cậu ấy sẽ ngủ cùng tôi."
Cho nên cậu đừng kiếm cớ gì để đến nhà tôi nữa.
Úc Đường âm thầm đắc ý, cảm thấy mình đã tìm được một biện pháp để cự tuyệt anh, tức khắc liền tự đắc.
Thiệu Ngôn nghe xong, cũng không biết bởi vì tên của Kỳ Nguyệt, hay là bởi vì câu muốn ngủ cùng nhau, đôi mắt không tự chủ được mà híp lại.
"Vậy được rồi." Anh nhượng bộ.
Úc Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó tùy ý mua một ít đồ vật rồi đi về nhà.
Nhưng chờ cô ra tới cửa siêu thị thì thấy Thiệu Ngôn đang ở bên kia chờ mình.
Hôm nay mẹ Thiệu không có cùng anh đi tới dạo siêu thị, một mình anh xách mấy cái túi.
Úc Đường vốn định lảng tránh, nhưng là ngẫm lại hai người ở đối diện, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì đứng yên, cô còn có thể trốn tránh cả đời sao?
Bất đắc dĩ, Úc Đường cười trấn định đi qua bên cạnh anh. Hai người vai sát vai đi về nhà.
Ở trên đường, Thiệu Ngôn vô số lần dò hỏi cô có mệt hay không, có cần anh xách hộ không. Rõ ràng chỉ là một đoạn ngắn, cô cần giúp đỡ làm cái gì?
Vào thang máy, Úc Đường nhớ tới lần trước bị trêu chọc, theo bản năng lui về phía sau một bước, cách Thiệu Ngôn xa hơn một ít. Đồng thời, cô cũng quay lại nhìn, phát hiện không có sâu nhỏ, lúc này mới yên tâm không ít.
Thiệu Ngôn nhìn thấy hành động của cô, tựa hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Úc Đường, cảm thấy buồn cười không thôi.
"Là tôi sai." Thiệu Ngôn nghiêm túc nói: "Là tôi không nên trêu chọc cậu."
Úc Đường lười nói chuyện với anh, chỉ yên lặng trợn trắng mắt.
Sự việc lần trước, cả hay người họ đều không có quên đâu.
Không nghĩ tới cô thế mà lại sợ mấy thứ này. Ngày thường đều làm ra bộ dáng cao lãnh, lại bị một con sâu nhỏ làm cho sợ tới mức biến sắc. Này thật sự là...... đùa hơi thú vị chút, rất có ý tứ, rất muốn thử lại một lần nữa.
Nhưng xét thấy anh hôm nay trên tay không rảnh, không có cách nào ôm vào trong ngực nên Thiệu Ngôn không làm gì, nghiêm chỉnh quy củ đứng một chỗ, cũng không có đột nhiên tới gần cô.
Mắt thấy thang máy sắp đến nơi, Thiệu Ngôn không biết móc ra thứ gì từ trong túi, đưa cho Úc Đường.
Úc Đường cúi đầu nhìn, phát hiện là một tờ giấy gấp vuông vắn.
Úc Đường không dám nhận, đành quay đầu đi.
Thiệu Ngôn cũng không tức giận, anh giải thích: "Đây không phải thư tình, cậu đừng sợ."
"Tôi mới không sợ!" Úc Đường không chút nghĩ ngợi phản bác.
Thiệu Ngôn nhìn thấu cô không được tự nhiên, cũng không có dừng tay. Anh không biết người khác yêu đương như thế nào, nhưng anh biết, tuy rằng hiện tại anh và Úc Đường không phải người yêu, nhưng anh vô cùng hưởng thụ loại cảm giác theo đuổi này, mặc dù cô có đôi khi sẽ bày ra khuôn mặt lạnh, nhưng vẫn nhịn không được đi trêu đùa cô.
Nếu anh đã vui như vậy, liền tạm thời xem những việc này là yêu đương đi.
"Cậu không sợ, vậy tại sao lại không chịu nhận lấy?" Đầu ngón tay của Thiệu Ngôn nhẹ nhàng vuốt trụ giấy, cười nhẹ nói.
"Tôi tại sao phải nhận lấy đồ vật có lai lịch không rõ ràng?" . Tiên Hiệp Hay
Một tờ giấy không đáng sợ, đáng sợ chính là, Úc Đường sợ sau khi trở về nhìn thứ này thì lòng cô sẽ rối loạn.
Thiệu Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, cười một chút, sau đó đầu ngón tay tìm tòi, tờ giấy liền chuẩn xác không có chút sai lầm rơi vào cổ áo hơi mở rộng của Úc Đường.
Úc Đường sửng sốt, cô giật giật cổ áo, còn chưa kịp cầm lấy, tờ giấy đã từ cổ áo cô rơi xuống, sau đó... Vừa lúc rơi vào bên trong khe hở của nội y.
Hơi ngứa.
Làn da có thể cảm thụ được loại cảm giác của giấy hơi hơi bén nhọn, điểm chết người là tờ giấy này vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh, độ ấm tuy rằng không cao, nhưng lại có thể làm cô bỏng rát.
Mặt và cổ Úc Đường lập tức đỏ lên, cô buồn bực trừng anh, nhất thời tức giận đến nói không ra lời.
Thiệu Ngôn sờ sờ cái mũi, giải thích: "Thật ra nếu tôi trực tiếp đút vào túi cậu sẽ càng thất lễ. Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
"Đồ lưu manh!"
Úc Đường bĩu môi, cô hoàn toàn bó tay với cái người này.
Thiệu Ngôn nghe cô lên án xong, nhanh chóng nói: "Tôi không lưu manh, tôi là học sinh ba tốt, tôi chỉ lưu manh đối với cậu."
Úc Đường còn muốn nói cái gì, nhưng lúc này thang máy đã mở.
Cô giận dỗi đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Kỳ Nguyệt đang đứng ở cửa nhà mình nhìn xung quanh, rất rõ ràng là đang chờ cô.
Úc Đường nặn ra một khuôn mặt tươi cười rồi đi đến đó, còn chưa nói chuyện, sắc mặt của Kỳ Nguyệt đã khiếp sợ như gặp quỷ, nhìn chằm chằm phía sau cô.
Úc Đường chau mày, ngoái đầu lại liền thấy khuôn mặt của Thiệu Ngôn.
Anh cười đến thật xán lạn, sau đó vô cùng thân thiết mà chào hỏi Kỳ Nguyệt.
"Chào cậu."
Kỳ Nguyệt kích động đến đỏ mặt, cô ấy túm lấy cánh tay Úc Đường, nói: "Thì ra cậu thật sự đã ở bên học bá!"
Xong rồi, thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Úc Đường vô lực giải thích: "Không có, chúng tớ chỉ là hàng xóm."
Kỳ Nguyệt tự động bỏ qua lời giải thích của Úc Đường, cộp cộp cộp đi tới trước mặt Thiệu Ngôn, vô cùng khẩn trương nói: "Xin, xin chào! Tớ là Kỳ Nguyệt, là bạn thân của Úc Đường!"
Thiệu Ngôn hơi nâng mắt kính, nói: "Tôi nhận ra cậu, Đường Đường thường xuyên nhắc tới cậu với tôi."
???
Úc Đường ngây ngốc.
Cô không thể tin mà nhìn Thiệu Ngôn, đối phương nhận thấy được ánh mắt cô, còn cố ý chớp mắt với cô.
"Đường Đường sẽ không xuống bếp, tối nay cậu và Đường Đường tới nhà tôi ăn cơm đi. Mọi người đều là bạn học, không cần khách khí."
Úc Đường còn chưa kịp ngăn cản, Kỳ Nguyệt liền như gà con mổ thóc gật đầu, "Được nha, được nha."
Sau đó...Sau đó liền không có sau đó nữa.
Kỳ Nguyệt bị Thiệu Ngôn đưa tới căn nhà cách vách, Úc Đường một mình cô đơn quạnh quẽ vào trong nhà của chính mình. Cô đi đến trước cửa, Kỳ Nguyệt còn dặn dò cô nhanh một chút.
Nhanh cái đầu quỷ của cậu, Kỳ Nguyệt, cậu còn nhớ rõ cậu là tới nhà ai không??
Úc Đường buồn bực ngồi ở trên sô pha nhìn trần nhà phát ngốc.
Lúc này cô cảm giác tờ giấy trước ngực bắt đầu hơi chạm vào làn da, vội vàng lấy ra.
Vẫn là dáng vẻ ngăn nắp, cô không mở ra.
Một lát sau, Úc Đường từ trong túi cũng lấy ra một cái tờ giấy được gấp lại.
Đây là tờ giấy hôm nay cô cùng Kỳ Nguyệt nói chuyện phiếm trong giờ học.
Lúc ấy Úc Đường là muốn hủy thi diệt tích, nhưng do hoang mang rối loạn gian chưa kịp hủy nên mới giữ lại đến bây giờ.
Hiện tại không có người sẽ đột nhiên xuất hiện, cũng không có người nhìn chằm chằm vào cô, Úc Đường trong lúc nhất thời không nóng nảy hủy thi diệt tích, liền nhìn hai tờ giấy này tới phát ngốc.
Cô còn nhớ rõ, Thiệu Ngôn đã nói qua, mỗi ngày trên giấy đều viết tên cô 12 lần, đại biểu một ngày nhớ cô 12 lần.
Nếu... Nếu trên giấy đều là tên cô...
Không đúng, cô rốt cuộc đang tự mình đa tình cái gì chứ?
Úc Đường lắc lắc đầu, đem những ý tưởng lung tung vớ vẩn vứt ra khỏi đầu, cưỡng bách chính mình định thần lại.
Úc Đường không biết, cuộc sống của cô luôn theo một nhịp quen thuộc, bỗng nhiên sự xuất hiện của Thiệu Ngôn có ý nghĩa thay đổi gì. Cô biết, tâm cô bắt đầu rối loạn. Có những loại cảm giác khác lạ.
Khẳng định đều là do tên lưu manh kia giở trò quỷ, cho nên hôm nay cô mới có thể biến thành cái dạng này.
Úc Đường tức khắc hừ nhẹ một tiếng, như là Thiệu Ngôn lúc này đang đứng ở trước mặt mình.
Cô mới sẽ không yếu thế đâu, tưởng cô là loại người sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao? Cho rằng xin lỗi liền không có việc gì sao?
Đang lúc Úc Đường hạ quyết tâm muốn đấu tranh với Thiệu Ngôn, tiếng đập cửa lại vang lên.
Úc Đường bị đánh gãy suy nghĩ sâu xa, cô sợ Kỳ Nguyệt có việc tìm mình vội đi mở cửa. Nhưng vừa mở cửa cô mới phát hiện, người đứng trước cửa không phải là Kỳ Nguyệt, mà là một người cô không muốn nhìn thấy.
Thiệu Ngôn dựa ở cửa mỉm cười, mặt mày tất cả đều là ý cười, càng xem càng... thêm lưu manh.
Ánh đèn ở hàng hiên chiết xạ với khung mắt kính của anh tạo ra một tia sáng vàng, khiến cho người lịch sự văn nhã như anh càng thêm sắc bén.
Úc Đường hơi híp mắt một chút, những lời muốn nói đều nuốt xuống.
Cô không nên bị cái bộ dáng vô tội này lừa gạt. Thiệu Ngôn trước nay đều không phải người mềm mại, anh là người có đầy tính công kích.
Hai người bọn họ cũng có chỗ tương tự, đó chính là chỉ cần nhận định một việc, vậy tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Ví dụ như hiện tại.
Anh muốn tới tìm Úc Đường, mặc kệ Úc Đường có lấy cớ gì, anh đều có thể tìm được cơ hội phản lại nó.
Úc Đường nháy mắt cảm thấy bất lực.
Trước kia cô không biết chính mình có cái tính cố chấp khiến bao nhiêu người ghét, hiện tại cô xem như đã biết.
Giống như cô chán ghét Thiệu Ngôn vậy.
Thấy vẻ mặt của cô thay đổi thất thường, trong lúc nhất thời không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Thiệu Ngôn giành trước một bước, trước khi cô phục hồi tinh thần lại mà bước vào nhà cô.
"Hôm nay cậu có khách, cũng không thể để tôi mãi tiếp khách của cậu chứ? Vẫn luôn ở chỗ này làm cái gì?" Thiệu Ngôn vừa nói vừa ngồi xuống, quả thực đem nơi này trở thành nhà của anh luôn.
Úc Đường trừng anh, "Vốn dĩ không cần cậu tới chiêu đãi, cậu đưa người đi mất, còn có mặt mũi nói tôi sao."
Thiệu Ngôn bật cười, "Nhưng lúc tôi cướp người sao cậu lại không cản tôi lại."
Anh cười nửa thật nửa giả, đôi mắt che giấu sau gọng kính làm Úc Đường nhìn không rõ.
Úc Đường làm bộ mình không nghe hiểu được ý trong lời nói của anh, cũng đi đến ngồi xuống.
Không đợi Úc Đường mở miệng, Thiệu Ngôn đột nhiên khom lưng, từ mặt bàn lấy ra một tờ giấy gấp gọn nho nhỏ đặt ở đầu ngón tay thưởng thức.
"Sao lại có hai tờ? "Anh hỏi: "Chẳng lẽ cậu cũng viết cho tôi cái gì?"
Úc Đường cứng đờ.
Cô quên cất đi rồi!