Ba Mạnh mẹ Mạnh đương nhiên hiểu con trai mình, bản thân Mạnh Nam Kha cũng biết ba mẹ yêu mình thế nào.
Cậu nằm trên giường nhưng không ngủ, hiếm thấy nha, cũng không chơi điện thoại, đã quăng chuyện thăng hạng ra sau đầu.
Nghĩ đến sườn xào chua ngọt hôm nay trong lòng liền vui vẻ, niềm vui này đương nhiên là đến từ Tiểu Mộ.
Đột nhiên nhớ đến cái gì, Mạnh Nam Kha lấy điện thoại ra nhìn giờ, đã 9 rưỡi rồi.
Cậu mở báo thức, răng cắn chặt môi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đặt báo thức 6 giờ và 6 giờ 10 phút sáng.
Bây giờ có chút hối hận, sớm biết vậy vừa nãy ở dưới tầng nên hỏi Tiểu Mộ mấy giờ dậy tập thể dục.
Nhưng dựa theo lời mẹ Mạnh nói trước đó, bình thường mẹ Mạnh đều đi chợ vào khoảng 6-7 giờ sáng, đặt báo thức giờ này chắc cũng không chênh lệch lắm.
Nhưng tại sao lại phải đặt hai cái?
Đương nhiên là vì đề phòng cậu không dậy được, từ lúc nghỉ hè đến giờ, Mạnh Nam Kha chưa từng dậy trước 10 giờ.
Mặc dù mẹ Mạnh muốn để Mạnh Nam Kha học trước kiến thức lớp 10, nhưng khổ nỗi Mạnh Nam Kha sống chết không đồng ý.
Cậu vốn dĩ là một học tra danh xứng với thực, mua điện thoại cũng vì chơi "bắn súng giả tưởng" thăng hạng, còn đi học thêm làm gì chứ, đương nhiên là không đồng ý.
Sau một hồi giằng co, mẹ Mạnh cũng hết cách với cậu, chỉ đành bỏ suy nghĩ đó đi.
Mạnh Nam Kha bình thường đều thức đêm chơi game đến 2-3 giờ sáng, bây giờ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, còn chưa đến 10 giờ, đây quả thực là một loại giày vò.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Nam Kha cuối cùng vẫn trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng, lặng lẽ cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Độ sáng màn hình kíƈɦ ŧɦíƈɦ mắt của cậu, ngồi dậy dựa vào tường, cậu vẫn không nhịn nổi ấn vào biểu tượng game, nhìn giao diện đăng nhập game, đột nhiên cảm thấy thư giãn rồi.
Cả thể xác lẫn tinh thần của Mạnh Nam Kha đều dồn vào game, hoàn toàn quên đi chuyện tập thể dục sáng mai.
Đánh được mấy trận, Mạnh Nam Kha hoàn toàn tuyệt vọng rồi, tổng cộng mới chơi 5 trận, 2 trận chết, 2 trận chỉ vào top 50, chỉ có 1 trận vào đến vòng quyết đấu.
Trong lịch sử chơi của bạn bè đều hiển thị 20 phút, 30 phút, cậu thì mỗi lần không quá 10 phút đã chết.
Thấy điểm càng ngày càng thấp, tiếp tục chơi như vậy sẽ bị xuống hạng, Mạnh Nam Kha tức giận nói: "Trận này mà chết tiếp thì mình không chơi nữa."
Trước khi vào game cậu không cẩn thận nhấn vào "Người gần đây", nhìn thấy một người chơi có id là "Trống".
Mạnh Nam Kha suy nghĩ, hay là tìm một người lạ dẫn mình theo.
Cậu không hề do dự nhấn vào mời lập đội.
Thư mời lập đội gửi đi hai giây vẫn chưa được trả lời, lúc cậu sắp từ bỏ thì thư mời lập đội của đối phương gửi sang.
Mạnh Nam Kha nhanh chóng nhấn "Đồng ý".
Trong sảnh chờ
Mạnh Nam Kha lần này là số 3, chơi game này phần lớn đều mở mic, như vậy mới có thể duy trì trao đổi, bảo đảm hiệu suất thắng càng lớn.
Nhưng cũng có số ít người không mở mic, số 1 lúc này chính là trạng thái tắt mic.
"Alo, số 1 mở mic đi, không mở mic thì chơi gì?"
Giọng của số 2 rất nặng tiếng địa phương, nghe giống như là thanh niên hơn 20 tuổi, lúc này cực kì bất mãn với việc số 1 không mở mic.
Nhưng số 1 có vẻ không muốn để ý số 2, thậm chí vẫn tắt mic, hơn nữa còn không giải thích trong khung chat.
"Đm làm cái đéo gì vậy, rác rưởi, không biết chơi thì đừng chơi."
"Lát nữa bị bắn đừng khóc xin bố mày cứu."
Vẫn chưa nhảy dù, lời của số 2 càng ngày càng ác liệt, lời thô tục cũng một câu nối tiếp một câu.