Không ít lão tổ nguyên bản muốn nhân cơ hội cướp đoạt Tử đỉnh trênngười Lâm Lạc, nhưng bị Địch Hội Nhiên một chưởng phách chết một người,những người kia mới thành thật xuống dưới, người này là tồn tại đệ nhịbộ đỉnh phong, hơn nữa nguyên bản là mắt trận, lực lượng cũng không cóbị rút đi, chỉ là bị trọng thương, so với bọn hắn mạnh hơn không biếtbao nhiêu lần.
Tin tức một trận chiến này truyền ra, khắp chốnmừng vui, võ giả nhân loại triển khai phản kích cường đại, mà trong mãnh thú cuối cùng không có Lôi Đình Thú nào xuất hiện nữa, sau khi miễncưỡng chống lại một tháng, đều thối lui vào Thiên Lạc sơn mạch, đánh dấu lần thú triều kinh khủng này chấm dứt.
Tên của bọn người Lâm Lạc đã ở trong bách tính đại lục truyền như Thần thoại, tất cả mọi ngườibiết là bởi vì hơn mười cá nhân kia nỗ lực, mới làm cho nhân loại thoátkhỏi kết cục trở thành thực vật cho mãnh thú.
Không ít địa phương đã dựng lên tượng đá của bọn họ, cho mọi người chiêm ngưỡng.
Nhưng mà, thương thế của Lâm Lạc cũng nghiêm trọng không gì sánh được!
Trở lại Tô Gia, Bảo Bảo đại tiên không chỉ nước bọt thổ sạch, thậm chí còncắt cổ tay phóng xuất ra vài giọt huyết như ngọc chất quỳnh tương, nhưng tuy thân thể của Lâm Lạc đã lành lại, nhưng người vẫn như cũ ở vàotrạng thái chết giả nghiêm trọng, tim đập càng chậm tới mức một ngày đêm một lần !
Tô Mị chúng nữ tự nhiên đều là khóc đến con mắt đềuđỏ, nhưng các nàng đều tin tưởng vững chắc Lâm Lạc nhất định sẽ tỉnhlại, mỗi ngày đều canh giữ ở bên người hắn, thay hắn lau thân thể, nóichuyện với hắn, mong muốn hắn có thể vì chúng nữ mà chiến thắng bản thân tỉnh lại!
Bọn người Lâm Hành Nam, Tôn Đông Dương cũng không cóquay về Bạch Dương Trấn, đều ở trong Tô Gia, mỗi ngày đến xem Lâm Lạc.Lâm Hành Nam càng là nước mắt ngang dọc, nếu như có thể, hắn cam nguyệnthay tôn tử thụ đau đớn hiện tại, thậm chí chết!
Một tháng, haitháng, nửa năm... thời gian trôi qua như bay, Tuy Phương Hương thành bịhủy, nhưng trước đó có rất nhiều tộc nhân của tứ đại thế gia chạy thoátra ngoài, trong đó bao quát Lâu Nguyệt Vũ.
Những thế gia này đềucó nội tình thâm hậu của mình, tuy đế đô bị hủy đối cới bọn họ là đảkích cực đại, nhưng thú triều vừa lui, bọn họ ở bên cạnh đại hồ một lầnnữa thành lập thành thị, vẫn như cũ tên là Phương Hương thành. nguồntunghoanh.com
Đáng tiếc hiện thực tàn khốc, tuy Lạc Thủy Quốckhông có vong quốc, nhưng đã mất đi tư cách làm Tam đại Thần quốc, không có Linh cảnh lão tổ tọa trấn, dựa vào cái gì cùng Càn Nguyên Quốc, ĐạiViệt Quốc đặt song song?
Nhưng cao thủ của Mã, Hồ, Lưu, Triệu tứgia từ U Ám Sâm Lâm đi ra, cũng trở thành tân quý của Lạc Thủy Quốc, sửa quốc hiệu thành Dục Hỏa quốc, ý nói dục hỏa trùng sinh.
Tuy Phương Hương thành trùng kiến, nhưng thành một tòa thành thị phổ thông của Dục Hỏa quốc.
Dù sao Lâm Hành Nam cũng là đứng đầu một nhà, tổng không thể vẫn canh ởbên người Lâm Lạc, hơn nữa, có Tô Mị chúng nữ chăm sóc, hắn cũng có thểyên lòng. Nửa năm sau, hắn cùng bọn người Lâm Nguyệt Lộ, Thái Kế Vũ đềutrở về Bạch Dương Trấn cùng Thái gia, chỉ là cách mỗi nửa năm mới có thể đến xem Lâm Lạc một lần.
Để tiện cho lão nhân, Tô Mị cố ý để TôGia ở Bạch Dương Trấn dựng một Truyền tống trận, tuy rằng kia cần tiêuhao tài nguyên kinh khủng.
Một năm, hai năm, ba năm!
Bất tri bất giác, ba năm thời gian thoáng cái đã qua.
Trên thế giới này, người bị quên nhanh nhất chính là thiên tài. Lâm Lạc đãtừng kinh diễm tuyệt thế cỡ nào, nhưng ba năm sinh tử không biết, hắn đã từng huy hoàng cũng dần dần bị người lãnh quên.
Hiện tại đã rấtít có người nhắc tới Lâm Lạc, chỉ là thời điểm nói đến những thiên tàimới xuất hiện, mới có người vỗ vỗ đầu, nói đến vài năm trước có mộtthiên tài càng thêm kiệt xuất, đáng tiếc cùng mãnh thú quyết chiến vẫnlạc.
Đúng vậy, lời đồn đãi đáng sợ, Lâm Lạc ở ngoại giới đã "tử vong" rồi.
...
- Tiểu di, ngốc tử thế nào còn không có tỉnh lại?
Ba năm xuống tới, Tô Mị gầy đi rất nhiều, duy nhất không có cải biến là bộ ngực của nàng, ở dưới thân hình mảnh khảnh đối lập càng thêm ngạo nhân, miêu tả sinh động, tăng thêm mị hoặc.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lăng Kinh Hồng kiên định nói:
- Có chúng ta, hắn nhất định sẽ tỉnh lại!
Năm thứ nhất không ai nói cái gì, nhưng từ năm thứ hai bắt đầu, Tô Gia cùng Lăng gia đã có người đưa ra ý muốn Tô Mị cùng Lăng Kinh Hồng giải trừhôn ước cùng Lâm Lạc. Lâm Lạc trước đây xác thực kỳ tài ngút trời, nhưng lâu như vậy không có tỉnh lại, khả năng đời này cũng sẽ không tỉnh lại, hà tất để hai thiên chi kiều nữ thủ tiết cho một hoạt tử nhân?
Tô Mị là tôn nữ của Tô Nghiễm Khai, cho dù là tộc nhân Tô Gia đối với nàng có ý niệm trong đầu cũng có thể xếp thành mấy hàng dài! Mà thân phậnLinh cảnh chí cường giả của Lăng Kinh Hồng đã cùng một trận chiến vớiLôi Đình Thú quảng truyền thiên hạ. Ai không muốn trở thành nam nhân của tuyệt thế nữ vương?
Lăng Kinh Hồng mới ba mươi tuổi chưa đến,nếu có thể cưới được nàng, liền ý nghĩa gia tộc chí ít có hai nghìn nămcó một gã chí cường giả tọa trấn, hai nghìn năm phồn vinh a!
Theo năm thứ ba bắt đầu, người hướng Tô Mị cùng Lăng Kinh Hồng cầu thân càng nối liền không dứt!
Để cho Lăng Kinh Hồng cáu giận chính là, ngay cả tứ đại gia tộc Mã, Hồ từ U Ám Sâm Lâm đi ra kia cũng đều tới cầu thân, tức giận đến nàng thiếuchút nữa nâng kiếm đi Dục Hỏa quốc chém toàn bộ đám người vong ân phụnghĩa này!
Là Lâm Lạc mang bọn họ ra khỏi U Ám Sâm Lâm, Lâm Lạclại cứu vớt bọn họ. Hôm nay Lâm Lạc ở vào trạng thái chết giả, nhữngngười bọn họ không chỉ không biết cảm ơn, còn muốn đối với thê quyến của hắn động suy nghĩ, thực sự là không bằng cầm thú!
- Ngốc tử, tabiết ngươi nhất định có thể nghe được ta nói! Ngươi nhanh tỉnh lại mộtchút, bản cô nương hướng Mộng Như tỷ học rất nhiều tư thế, ngươi cònkhông có thử qua, nhanh một chút mở mắt ra!
Tô Mị cầm tay Lâm Lạc phóng tới trên gương mặt, nước mắt rơi như mưa.
Lăng Kinh Hồng không khỏi tâm như đao cắt, nhưng nàng trời sinh không am hiểu biểu đạt cảm tình, chỉ là nắm tay niết chặt.
- Tiểu… tiểu di!
Tô Mị đột nhiên kinh hô lên.
- Ngốc tử, ngốc tử động tay rồi!
Trong lòng Lăng Kinh Hồng nhất thời mừng như điên, vội vã đi cầm lấy tay củaLâm Lạc, nhưng một chút biến hóa cũng không có. Nàng không khỏi thấtvọng, biết đây là Tô Mị quá mức kỳ vọng mà sản sinh ảo giác, nhưng màkhông đành lòng đánh nát huyễn tưởng của Tô Mị, chỉ là âm thầm rơi lệ.
- Lại động rồi!
Tô Mị kinh hỉ kêu lên.
Lần này Lăng Kinh Hồng cũng cảm giác được, tay của Lâm Lạc hơi siết chặt một chút!
- Lâm Lạc, Lâm Lạc…
Tình cảm ba năm chất chứa của nàng nhất thời phát tiết đi ra, nhào vào ngực Lâm Lạc khóc lớn lên.
Tô Mị vội vã đi thông tri bọn người Tô Nghiễm Khai, không đến nửa ngày,những người quan tâm Lâm Lạc đều đi tới trong biệt viện của hắn, đợi TôNghiễm Khai chẩn đoán bệnh