Ngày hôm sau, Lâm Lạc theo yêu cầu của Tô Mị, đi lên lôi đài.
Nhìn thấy Lâm Lạc vậy mà cũng sẽ tham chiến, nhất thời khiến cho bên dưới một mảnh ồ lên.
Lâm Lạc là con rể Tô gia, chuyện này cũng không còn là mới ở đế đô, các gia tộc lớn nhỏ trong thần quốc đều biết đến ngôi sao mới này. Mà Tô Mị cùng Lăng Kinh Hồng lại có quan hệ chất di, chuyện này là sao?
Không phải không có chuyện mía ngọt đánh cả cụm, nhưng chuyện này cũng chỉ có thường nhân! Tô Mị là cháu gái của Tô Quảng Khai, Lăng Kinh Hồng lại là thiên tài Thiên Hợp cảnh, mỗi một người đều có thân phận tôn quý vô cùng, nếu như muốn ôm trọn các nàng thì gan to đến đâu?
Lăng Kinh Hồng cùng Lâm Lạc giằng co, đều không xuất thủ, qua một trận, Lăng Kinh Hồng liền lắc lắc đầu, nói:“Ta không phải đối thủ của ngươi!”
Cái này xong rồi?
Cho dù đối mặt Thiên Hợp cảnh đỉnh phong như Dịch Hưng Ba thì nàng đều dám một trận chiến, nhưng đối mặt Lâm Lạc lại trực tiếp nhận thua ? Chẳng lẽ giữa hai người có bí mật gì không thể cho ai biết?
Điều này khiến mọi người không khỏi đoán già đoán non, đáng tiếc, Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều là Thiên Hợp cảnh cao thủ, ai dám hướng bọn họ hỏi đông hỏi tây.
Tuy rằng còn có thời gian chín ngày, nhưng ở Càn Nguyên quốc đã thật sự không còn ai có thể đánh thắng Lăng Kinh Hồng, thấm thoắt đã qua thời gian. Theo như quy tắc chọn rể mà Lăng Kinh Hồng đặt ra thì còn có một trận chiến cuối cùng giữa Lâm Lạc và Dịch Hưng Ba.
Bởi vì này quan hệ loạn thất bát tao trong đó, trận đại chiến này của Lâm Lạc và Dịch Hưng Ba nhất thời hấp dẫn hứng thú của vô số người. Hơn nữa, Dịch Hưng Ba từng được công nhận đệ nhất thiên tài năm trăm năm sau, mà Lâm Lạc cường thế quật khởi gần đây, thanh thế dọa người, nay lại đạt tới Thiên Hợp cảnh!
Vô số người đều chờ mong hai người có thể oanh oanh liệt liệt đánh một trận, nhìn xem đến tột cùng là Dịch Hưng Ba có thể tiếp tục bảo trụ danh hiệu đệ nhất thiên tài sau năm trăm năm của hắn hay là bị Lâm Lạc vô tình vượt qua, thành công đăng đỉnh!
Không nghĩ tới một hồi quyết đấu giữa hai kẻ tối cường của thế hệ tuổi trẻ lại bùng nổ vào lúc luận võ chọn rể.
Vào ngày này, trời trong nắng ấm, võ giả đế đô cơ bản toàn bộ xuất động, đi tới đấu tràng, xem tuyệt thế đại chiến của hai người. Đừng nói võ giả bình thường cảm thấy hứng thú, chính là mấy lão tổ trong tứ đại gia tộc cũng xuất động, đều đến xem trận này.
Hai vương giả trẻ tuổi đứng cách xa nhau mười trượng, sát khí trong ánh mắt song phương đều rất nặng.
Bọn họ oán hận chất chứa có thể nói là thật lâu. Sau đại khánh Càn Nguyên quốc, Dịch Hưng Ba sinh lòng đố kỵ đối với Lâm Lạc, phái ra đám người Dịch Vọng Hoài triển khai đuổi giết, về sau lại thêm muôn vàn oán khích, giờ phút này rốt cục đến lúc bùng nổ.
“Ta sẽ tự tay đánh nát thần thoại của ngươi, thảo căn chung quy chính là thảo căn, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng mộ ta!” Dịch Hưng Ba lạnh lùng nói.
Lâm Lạc cười ha ha, nói:“Ngươi tại sao tự tin như thế? Đầu bị lừa đá rồi!”
“Hừ, bớt sính miệng lưỡi lợi hại đi!” Dịch Hưng Ba thét dài một tiếng, hướng Lâm Lạc khởi xướng công kích.
Rõ ràng là hắn khơi mào trước trong lời nói, giờ lại quở trách Lâm Lạc, thật không biết ăn phải cái gì!
Lâm Lạc cũng hừ nhẹ một tiếng, cử khởi hai quyền đón đánh.
Nhưng Dịch Hưng Ba ngang nhiên đối chiến quyền đầu Lâm Lạc, đúng là muốn dùng thương đổi thương!
Sở dĩ như vậy là Dịch Hưng Ba do đã dự liệu Lâm Lạc không dám vận dụng lĩnh vực!
Bọn họ đây là đánh lôi đài mà không phải sinh tử ác chiến, Lâm Lạc còn chưa thể thu phát từ tâm lĩnh vực. Nếu hắn sử ra lĩnh vực thì coi như xác định sinh tử, mấy lão tổ của gia tộc đang ẩn thân quan sát tuyệt đối trước tiên xuất thủ ngăn cản.
Bởi vậy, Dịch Hưng Ba nhìn như đấu pháp hung hãn, kỳ thật là suy nghĩ sâu xa rồi mới quyết định, về mặt cảnh giới thì Lâm Lạc còn thua hắn xa!
Oành! Oành!
Hai người trao đổi một đòn, Lâm Lạc thối lui liên tục mười bảy bước, nhưng Dịch Hưng Ba không chút sứt mẻ, giống như trụ cột vững vàng.
Trăm vạn người xem ở đây đều là náo động, nhao nhao bàn tán. Mà Tô Mị cũng khẩn trương, nếu Lâm Lạc bị đánh bại, Lăng Kinh Hồng chẳng phải là sẽ gả cho tên mặt trắng Dịch Hưng Ba kia!
“Pháp khí!” Lâm Lạc ánh mắt phát lạnh, y phục trước ngực đối phương bị quyền kình của hắn nổ nát, lộ ra một khối màu đen bằng da bên trong, mặt trên ẩn ẩn có vô số văn lạc.
Chính là thứ này hấp thu đại lượng lực đạo của Lâm Lạc, nếu không cho dù là tu vi Dịch Hưng Ba cứng rắn, chịu một kích kia của Lâm Lạc ít nhất cũng phải lắc lư lui về phía sau mà tuyệt không vững vàng như hiện tại vậy!
“Đây là nội tình hào môn thần quốc, cũng không phải loại thảo căn như ngươi có thể tưởng tượng !” Dịch Hưng Ba cười ngạo nghễ, hắn chẳng những muốn đánh bại Lâm Lạc mà còn muốn trấn áp suy sụp đối phương về phương diện tinh thần.
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, nói:“Hy vọng trên mặt ngươi cũng có thể mặc bảo sơn”
Thân hình hắn lại nhoáng lên, phát động phản kích.
“Quả thật ngươi rất có tiềm lực, nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi, bởi vì ta mới là thiên tài duy nhất!” Dịch Hưng Ba gầm nhẹ một tiếng, hai tay mở ra, sử xuất liên tiếp các loại vũ kỹ, tẫn hiển hoa lệ.
Về mặt lực lượng, Dịch Hưng Ba quả thật mạnh hơn rất nhiều, mà về mặt phòng ngự, kiện hắc bì giáp trên người hắn chính là thập phẩm pháp khí lấy được gần đây ở thương khung đỉnh, có thể chịu được ngay cả công kích của cường giả Thích Biến cảnh, căn bản không có khả năng bị Lâm Lạc công phá!
Hắn chiếm được ưu thế tuyệt đối ở cả công kích lẫn phòng ngự, theo lẽ thường mà suy đoán thì Lâm Lạc nhất định phải bại!
Lâm Lạc hít vào một hơi thật sâu, hắn cũng không thể ẩn tàng thực lực thêm, nếu không cũng thật sự khả năng bị đánh bại!
Vậy thì cứ oanh oanh liệt liệt đại chiến một hồi!
Thiên ma giải thể, khai!
Mạch máu cả người Lâm Lạc bạo đột một trận, từng luồng cuộn lên như sóng thoát phá, nháy mắt khiến cho hắn nhuộm thành huyết nhân, nhưng khí tức bắt đầu căng vọt, chiến thiên bí quyết đã bị huyết tinh cuồng nhiệt khí của Khải hàng thủy ấn kích động. Trên đầu của hắn hình thành một quyền đầu kim sắc, chiến ý mãnh liệt cuốn quan toàn trường, gần một nửa số người có mặt nhất thời bị chấn ngất xỉu đi.
Trong mấy chục vạn người, bất kể là cao thủ Niết âm, Minh dương cảnh, ở khoảng cách xa vẫn bị luồng chiến ý của Lâm Lạc chấn động, uy thế có thể tưởng tượng.
Toàn trường nhất thời vang lên tiếng hít một hơi khí lạnh, cho dù trước đó có người xem trọng Dịch Hưng Ba hơn nhưng giờ nhìn đến Lâm Lạc bắt đầu phát uy cũng không nhịn được hoài nghi phán đoán của mình có chính xác hay không.
Dịch Hưng Ba cũng không dám có chút sơ suất, Lâm Lạc trước kia còn ở Địa nguyên cảnh đã có thể đánh với Tiếu Nguyên. Đương nhiên khi đó Lâm Lạc là ỷ vào uy lực lĩnh vực, nhưng hiện tại đã đề thăng lên tới Thiên Hợp cảnh, tuyệt đối không thể khinh thị!
Dù ngoài miệng hắn miệt thị Lâm Lạc nhưng bên trong luôn coi Lâm Lạc là đại địch, nếu không vì Khải hàng thủy ấn cũng đã nhiều lần muốn đánh chết Lâm Lạc , còn không nghĩ tuyệt hậu hoạn này?
Dịch Hưng Ba cũng vận chuyển quanh thân, trước mắt bao người, hắn căn bản không thể thua!
“Chiến!”
Lâm Lạc bắn lên, tốc độ trong nháy mắt bạo tăng, giống như lưu quang đánh sâu về Dịch Hưng Ba.
“Trấn!”
Dịch Hưng Ba cũng hét lớn một tiếng, lực lượng khủng bố thả ra, trong phạm vi ba trượng nhất thời tràn ngập lực lượng mênh mông cuồn cuộn vô cùng của hắn. Thân hình của Lâm Lạc nhào vào nhất thời giảm tốc, giống như hãm thân ở vào bên trong một vùng lầy!