Nhìn thấy gần đến năm mới, công việc trong cung cũng dần dần bề bộn hơn, nhất là gặp lúc Viên quý nhân có thai, Tề đế có ý muốn thuận tiện làm lớn một chút. Lúc này, Hoàng hậu lại từ chối với lý do thân thể không khỏe nên không thể hỗ trợ. Vương phu nhân lại là người không thích quản việc. Hoàng hậu liền đem việc này giao cho Diêu thục phi chủ trì. Diêu thục phi vui vẻ nhận, từ lúc nàng ta sinh ra công chúa An Bình liền bị Tề đế lạnh nhạt. Thật vất vả mới có cơ hội ra mặt, nàng ta phải nắm bắt chặt chẽ.
Bên ngoài có người cười đùa, khác biệt với trong cung Tiêu Diên có chút vắng vẻ.
Mỹ nhân đứng bên cạnh bàn dài, trên bàn bày ra một bộ tranh chữ, bên cạnh đặt một cái lư hương. Khi một nét bút cuối cùng hoàn thành thì ngón tay của Tiêu Diên đã bị đông lạnh đến đỏ lên. Nàng đi vào trong điện cầm lấy ấm lô, lúc này mới dần dần ấm hơn. Qua một lúc lâu, Thanh Ninh cười hì hì từ bên ngoài đi vào, trên tay ôm một chậu cây cảnh hướng Tiêu Diên hành lễ. Sau khi nàng ta cẩn thận đặt chậu cây lên bàn dài thì mặt mày hớn hở nói: “Công chúa, đây là Diêu thục phi phái người đưa đến đây. Chậu cây cảnh hồng lựu này là dùng mã não màu hồng chạm khắc thành, thực là đẹp.”
Nói xong Thanh Ninh đi đến bàn dài thu dọn bút mực và tranh chữ.
Tiêu Diên liếc mắt, chậu cây cảnh kia thật không tồi. Diêu thục phi này là con gái công thần đã giúp đỡ phụ hoàng có được giang sơn, vẫn là có chút của cải.
“Đem thứ đó trả về đi.”
Mắt Thanh Ninh trừng lớn: “Công chúa...”
“Làm theo ngay đi.”
Hiện tại nàng từ chối tiếp khách, làm sao có thể nhận riêng cái gì của Diêu thục phi? Tâm tư của Diêu thục phi không phải nàng không biết, là đợi thời cơ quay trở lại. Tất nhiên mọi việc đều muốn thuận lợi, chỉ sợ các cung khác có thể cũng nhận được vật như vậy. Muốn sống an ổn trong hậu cung, phải như Vương phu nhân có nhà mẹ đẻ giàu có làm chỗ dựa vững chắc, hay là phải như Diêu thục phi, lấy lòng khắp nơi.
Huống chi, hiện nay nàng đối với chuyện hậu cung không có hứng thú.
Suy nghĩ một chút, nói: “Bên đó của hoàng đệ như thế nào?”
Thanh Ninh đem tranh chữ để vào trong bình sứ, cười nói: “Đại điện hạ rất tốt, từ lúc theo thái phó, mấy ngày nay đều cố gắng hết sức đi học đấy.”
Tiêu Diên gật đầu hài lòng, phụ hoàng vừa nghe nói Nguyên tướng triều trước liền đáp ứng ngay. Nguyên Hoành là người phụ hoàng vẫn muốn ngỏ lời mời vào triều, trải qua lần này, Tiêu Diễn ở trong cảm nhận của phụ hoàng cũng có chút địa vị. Không nói đến việc lập hắn thành Thái tử nhưng so với hoàng tử chân chính cũng không khác biệt.
Còn lại chỉ có thể yên tĩnh nhìn sự việc thay dổi, chỉ cầu cho Viên quý nhân đừng sinh ra hoàng tử là tốt rồi.
Chợt nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đi ra ngoài cửa cung nhìn xem người như thế nào còn chưa trở về?”
Thanh Ninh hành lễ rồi đi ra ngoài, Tiêu Diên tựa nửa người vào trên giường nhỏ, nghĩ lúc này của mỗi ngày là gần đến thời gian Tiêu Diễn tan học, vừa đúng lúc có việc phải dặn dò với hắn.
-------
Từ thư phòng trở lại Trường Nhạc cung phải đi qua một vài con đường, vừa đi qua ngự hoa viên, hắn nhớ mấy ngày trước Thính Vũ có nói hoa mai nơi đây nở vô cùng đẹp. Hôm nay Tiêu Diễn nhân tiện thuận đường cũng đi xem. Trên mặt đất là màu trắng của tuyết, trên cành của vài gốc mai nụ hoa đã nở, đóa hoa vàng nhạt, lả lướt đáng yêu, càng khó có được chính là mùi hương thơm ngát lan tỏa. Hắn bẻ một cành cất vào, nghĩ hoàng tỷ chắc chắn sẽ thích. Hắn vừa định ra khỏi hoa viên thì cùng với một người đụng trúng nhau.
“Làm càn, nhìn thấy bản cung còn không mau quỳ xuống!”
Viên quý nhân quát lớn, được cung nhân phía sau vội vàng đỡ lấy. Mà người cùng với Tiêu Diễn va chạm chính là cung nữ giúp Viên quý nhân dẫn đường. Nàng ta đi đến, hoảng sợ nhìn xem bụng của Viên quý nhân, kêu to: “Nương nương, ngài như thế nào rồi? Nương nương chính là đang mang thai a!” Liếc thấy ánh mắt sửng sốt của Tiên Diễn, nói: “Nếu làm bị thương hoàng tử trong bụng thì làm thế nào cho tốt hả?”
Tiêu Diễn cũng bị sợ hãi đứng ngây người, không biết phải làm sao. Người Viên quý nhân đang mang long tử, được sủng mà kiêu. Vừa rồi hắn đã làm cái gì, hắn lại có thể đắc tội với người không nên đắc tội!
“Nhi thần... lỗ mãng, làm nương nương kinh hãi...”
“May mắn bản cung có Phật tổ phù hộ, nếu không...” Mắt lạnh liếc qua, được cung nhân dìu tới, nàng ta đưa tay chỉ thẳng mặt Tiêu Diễn, hộ giáp màu đỏ đâm trúng mi tâm hắn, “Nhi thần? Đứa con của bản cung còn ở trong bụng bản cung đây, suýt nữa bị tiểu tạp chủng nhà ngươi làm hại!” Giả vờ thắc mắc hỏi cung nữ mặc áo xanh bên cạnh, “Tiểu Nhu, ngươi nói xem làm bản cung hoảng sợ thì nên phạt thế nào đây?”
“Xét theo tội, nhẹ nhất là đánh hai mươi gậy, nặng thì giết không tha.”
“Ừm...” Viên quý nhân kéo dài giọng nói, “Tạm thời suy nghĩ hắn là dưỡng tử của hoàng hậu, vậy theo hình phạt nhẹ nhất xử lý, đánh hai mươi gậy là được rồi“.
Cung nữ tên Tiểu Nhu gọi thị vệ đến, trong chốc lát thị vệ cũng không dám tiến lên phía trước.
“Làm cái gì, chẳng lẽ phải để bản cung tự ra tay sao?”
“Nương nương, ngài ấy chính là Đại điện hạ.” Thị vệ cũng thật là khó xử.
“Vậy sao? Ngươi không muốn đầu của mình nữa, chờ bản cung đến trước mặt bệ hạ...” Viên quý nhân kéo nhẹ tóc mai, ánh mắt đung đưa lan tỏa vừa quyến rũ vừa lộ ra tia lạnh lẽo.
Bọn thị vệ do dự một lát rồi không nói lời nào đi về phía Tiêu Diễn. Tiêu Diễn cuối thấp đầu nhưng không phát ra nửa tiếng cầu xin tha thứ. Nơi chịu phạt là trên con đường dài đối diện ngự hoa viên, vô cùng đơn giản chỉ cần một cái ghế dài và hai thanh bản tử, cứ như vậy ngoan độc đánh xuống. Hắn cắn chặt môi, mặc cho hai thanh bản tử nặng nề đánh xuống từng cái. Đang giữa trời đông giá rét, cái đau trên lưng so vơi bình thường thì đau hơn vài phần. Một tay hắn cầm chặt nhánh mai vàng, bảo hộ cẩn thận trong lòng, dường như làm như vậy hắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý dào dạt của Viên quý nhân, Tiêu Diễn xem không có chuyện gì, nở nụ cười. Viên quý nhân bị nhìn không thoải mái liền phất tay áo rời đi.
Chờ hai mươi gậy đánh xong, Tiêu Diễn đau đến nỗi muốn chết cũng đã nghĩ qua.
Bọn thị vệ đánh xong liền mang ghế dài rời đi, chỉ còn lại một mình Tiêu Diễn không ai nâng dậy, không ai quan tâm. Tiêu Diễn kéo thân thể nặng nề bước từng bước một hướng Trường Nhạc cung đi đến. Tới cửa cung, hắn thật sự không còn sức chống đỡ liền té xỉu, trong tay vẫn gắt gao nắm chặt cành mai vàng. Thái giám vừa nhìn thấy sợ đến mức hồn vía lên mây, một bên đi bẩm báo, một bên thì đem nâng hắn vào trong. Tiêu Diên vừa biết được tình hình, lập tức đi đến, sai người nhanh chóng mời thái y. Bản thân cũng đi theo bọn thái giám đi vào tẩm điện của hắn.
Ra ra vào vào, trong nhất thời có rất nhiều người đến, Tiêu Diên nhìn thấy mà tâm rối loạn, nên chỉ để lại Thính Vũ, những người còn lại ở bên ngoài nghe lệnh là được. Lúc thái y đến đã thở hồng hộc, đang muốn hành lễ thì Tiêu Diên không kiên nhẫn xua tay, để cho ông ta đi qua xem Tiêu Diễn trước rồi nói sau.
Nghe theo hướng dẫn của thái y, Thính Vũ quỳ gối bên giường cẩn thận cưởi áo hắn ra. Từng cái từng cái, chỉ là đụng sơ sơ đều có thể làm cho hắn đang hôn mê cũng rung rẩy không thôi. Tiêu Diên hơi nhíu nhíu mày, tuy rằng người không phải đệ đệ ruột thịt nhưng cũng đã ở chung với hắn một khoảng thời gian. Hắn ôn nhuận khéo léo, tương đối phù hợp sở thích của nàng. Huống hồ, đối với một đứa trẻ mới mười ba tuổi lại ra tay ngoan độc như vậy, đây là Viên quý nhân đánh chó cho chủ xem đây.
“Ách...”
“Ôi chao, mau đè ngài ấy lại, bây giờ không được lộn xộn đâu.” Thái y vội vàng nói.
Thính Vũ lại gần nhẹ nhàng đè tay chân hắn lại.
Đợi đến khi cả lưng hắn đều lộ ra, mọi người ở đây không khỏi hít sâu vào một hơi. Da thịt nguyên bản là nhẵn nhụi trơn bóng đã bị đánh cho thương tích đầy mình. Việc này làm Tiêu Diên có chút không đành lòng, khó tưởng tượng được thân thể gầy yếu của hắn làm sao có thể chịu được sức nặng của bản tử.
Thái y cũng lắc đầu, vừa thoa thuốc vừa nói: “Thương thế của Đại điện hạ thực nghiêm trọng, chỉ sợ trong một tháng là không thể xuống giường được.”
Tiêu Diên nheo mắt lại, sau đó phân phó thái y dùng thuốc tốt nhất, cần phải làm cho da thịt khôi phục như lúc ban đầu. Thính Vũ đi theo thái y bốc thuốc, trong tẩm điện này chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Diên ngồi bên giường, lấy khăn tỉ mỉ lau mồ hôi giúp hắn. Trán hắn có chút ẩm ướt, nàng dứt khoát cởi phát quan ra, từng sợi tóc đen nhánh rơi xuống bên gối. Nàng luồn tay nhẹ nhàng chải sơ qua, nhìn một bên mặt của hắn.
Đáy lòng nàng nảy sinh một chút thương tiếc với người thiếu niên này.
Nếu không phải vào trong cung rồi bị cuốn vào trận tranh đoạt này, thì hắn vẫn là công tử của Hải Lăng vương phủ. Mặc dù hắn không được đối đãi tốt nhưng không đến nỗi như thế này. Viên quý nhân thật sự ngang ngược càn quấy, chính nàng và mẫu hậu cũng phải chấp nhận. Thế nhưng giờ phút này lại ứng nghiệm trên người hắn.
Muốn di chuyển cái gối cho hắn thoải mái một chút, Tiêu Diên không ngờ lại phát hiện hắn đang cầm vật gì đó che chở trong lòng. Nàng nhẹ nhàng rút ra, không khỏi nhíu mày, đây không phải là một cành mai vàng sao. Nàng nhớ rõ, trước đó vài ngày nàng thuận miệng hỏi một câu, không biết mai vàng trong vườn đã nở chưa. Trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể tưởng được là hắn lại có thể nhớ rõ...
Lúc này, hàng mi dài của hắn có chút run rẩy, đấu tranh một lúc mở mắt ra. Cặp con ngươi như trân châu đen lúc này đã nhuộm một tầng sương mù nồng đậm. Hắn vươn tay bắt được tay áo Tiêu Diên, nghẹn ngào không nói nên lời. Tiêu Diên ngồi gần lại, hắn giơ hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng, cái đầu chôn vào trong lòng ngực nàng không chịu rời đi.
Ôn nhu vuốt hắn, nàng thở dài: “Ủy khuất của đệ, ta đều biết...”
Bởi vì lời nói này, Tiêu Diễn rốt cuộc không nhịn được, nước mắt liền chảy ra. Hắn càng dùng sức siết chặt tay làm cho Tiêu Diên có chút không dễ chịu.
“Hoàng tỷ...” một lúc lâu hắn mới ngẩng đầu lên, Tiêu Diên cầm khăn lau nước mắt cho hắn, “A Diễn đau quá, có phải A Diễn cứ như vầy mà chết đi?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Tiêu Diễn bị nàng quát như vậy, nước maắt liền có khuynh hướng vỡ đê, nàng ôn nhu an ủi, “ Thái y nói chỉ là bị thương ngoài da, không động gân cốt, nghỉ dưỡng một thời gian là tốt rồi.”
Hắn ngoan ngoãn gật đầu, nằm úp sấp trở lại, đột nhiên hỏi: “Hoàng tỷ, A Diễn làm tốt vị trí hoàng tử mà vẫn bị đánh, vì sao...” Hắn cắn chặt môi, Tiêu Diên đợi một lát thấy hắn cắn môi dưới đến ra máu, mới nghẹn ra được một câu: “Có phải chỉ có A Diễn làm Thái tử thì sẽ không bị người khác khi dễ hay không?” Cặp mắt hắn sáng ngời nhìn chằm chằm nàng, trong lòng rối loạn, lo lắng bất an.
Tiêu Diên ngẩn ra, cất giọng lạnh lùng nói: “Tương lai Thái tử là hoàng đế, không phải là ta hay đệ có thể quyết định được! Đã có sức suy nghĩ này nọ thì nên dưỡng thương cho tốt đi!”
Vừa vặn Thính Vũ đã sắc thuốc xong, đang chuẩn bị cho Tiêu Diễn uống. Hắn nhìn cũng không nhìn, vội vàng đem đầu chôn trong gối đầu, rầu rĩ nói: “Ta không cần uống!”
Tiêu Diên “hừ” một tiếng, giúp hắn đem chăn nhét vào cho tốt, đem chén thuốc đặt trên bàn: “Không uống cũng được, vậy tỷ có thể đi rồi.”
Còn chưa đi được vài bước, Tiêu Diễn thật sự nhịn không được, hơi hơi quay đầu nhìn xem, thấy nàng không có ý dừng lại thì tức giận đến hừ hừ. Sau đó hắn lại yếu lòng, khuôn mặt hồng hồng nâng lên một nửa, không được tự nhiên nói: “Hoàng tỷ đút ta... ta liền uống...” Nói xong lại trốn vào gối đầu không chịu ra. Cho đến khi nghe được tiếng bước chân tới gần, hắn mới thở ra một chút, thoáng quay mặt qua, cái miệng nho nhỏ chờ mong hé ra, từng ngụm ngậm lấy.
Uống được mấy ngụm, hắn vẫn nhớ đến cành mai vàng kia, hỏi: “Hoàng tỷ, hoa kia, tỷ có thích không?” Chờ đến khi Tiêu Diên từ sau lưng lấy ra, mặt hắn đã đỏ cả lên, vội vàng giải thích: “Không đúng... Lúc đầu không phải như thế...”
“Được rồi, được rồi, tỷ sẽ cất kỹ nó thật tốt, được chưa?” Ngăn hắn lại làm ồn lên, lại nhìn nhìn bộ dạng hắn hiện giờ, thở dài: “Qua mấy ngày nữa, chờ cho cung nhân bận rộn, tỷ sẽ đem ma ma vẫn chăm sóc cho đệ vào cung, đến khi thương thế tốt lên thì lại đưa ra cung, được không?”
Tiêu Diễn ngay lập tức cười như hoa nở, hắn ôn nhu nói: “Hoàng tỷ, A Diễn rất thích người, tỷ có thích A Diễn không?”
“Ừm, A Diễn là hoàng đệ của ta mà.”
Hắn giống như làm nũng chôn vào trong lòng ngực nàng, sắc mặt đỏ bừng, mắt sáng ngời, tâm nhảy loạn, hắn thích hoàng tỷ, thực thích thực thích...