Ba bốn năm trôi đi, trận lớn trận nhỏ đều kinh qua không ít, bởi quân địch rất hiểu cái gì gọi là đánh du kích. Bọn họ vốn là dân du mục, khi muốn đánh cướp liền cử mấy trăm mấy nghìn khinh kị binh chạy tới biên giới cướp đồ của dân ta rồi rất nhanh bỏ chạy, lúc chúng ta nhận được tin đuổi tới thì thường chỉ còn thấy đám bụi bay mù trời sau vó ngựa bọn chúng.
Ta phải thừa nhận phương thức này của bọn chúng phi thường vô sỉ và – hữu dụng.
Ta nghĩ, tiến công Thiên triều và xâm lược lãnh thổ chúng ta không phải là chuyện bọn họ không nghĩ tới. Nghĩ thì nhất định là có nghĩ tới đấy, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, hiện tại bọn họ còn chưa có thực lực phát động chiến tranh chân chính với chúng ta. Bọn họ liên tục cướp bóc chứng tỏ bọn họ thiếu vật tư, cũng cho thấy quân đội của bọn họ còn chưa có tầm nhìn xa.
Tuy rằng biên cương không có nguy cơ bị xâm phạm ranh giới nhưng thần dân Thiên triều cứ để người khác tùy ý khi nhục như thế, đối quân nhân chúng ta chính là một chuyện làm chúng ta mất mặt đến không thể ngẩng đầu.
Tuy rằng khi ta mang binh tuần tra mà gặp phải đột kích của tộc Tà Da thì sẽ đánh cho chúng phải chuyển thái độ, từ miệt thị kiêu ngạo nhìn quân ta cho tới mức hễ nhìn thấy quân kì của chúng ta là bỏ chạy, thế nhưng điều đó vẫn không sao xóa được nỗi nhục vì không bảo vệ được thần dân trong lòng ta.
Dần dần, binh lính của ta, đồng sự của ta trở thành huynh đệ sinh tử chi giao. Đúng vậy, trong lúc giết địch có thể tựa lưng vào nhau, lúc giao mặt sơ hở nhất cho đối phương bảo hộ, tín nhiệm có thể chậm rãi mà hình thành.
Lúc giết địch ta chưa bao giờ núp ở phía sau.
Lúc giết địch ta cuối cùng luôn chọn tướng lãnh lợi hại nhất của chúng.
Lúc giết địch ta chưa từng lo lắng hai tay mình đã dính bao nhiêu máu.
Chúng ta cứ liên tiếp thắng lợi, tướng sĩ ngày càng đoàn kết, thắng lợi này còn mang đến cảm giác vinh dự và ý thức trách nhiệm với bách tính của quân nhân.
Mà tộc Tà Da, lúc ta tới bọn chúng còn có thể khai triển vài lượt tiến công, sau đó từ từ biến thành chỉ có thể thừa cơ đánh lén vài lần, cuối cùng lại chỉ như bọn đầu trộm đuôi cướp vào nhà đoạt của mà thôi … Tướng sĩ của bọn họ đã không còn tôn nghiêm của quân nhân nữa rồi …
Có đối thủ như chó nhà có tang thế này thực không phải chuyện vui vẻ gì … Thế nhưng bọn họ như vậy có vẻ dễ đối phó hơn so với tình trạng lúc ta vừa tới.
Mấy năm nay, Thiết Y bằng vào bản thân dũng cảm giết địch và quân công chậm rãi tích lũy đã lên làm tướng quân, đương nhiên ở đây không chỉ có một vị tướng quân.
Ta vẫn còn là một phó tướng, không có biện pháp, vô luận ta làm gì cũng sẽ không thăng chức, bởi ta là vương gia, lại làm giám quân …
Trên thực tế, quân quyền đã vào tay ta cùng Thiết Y, thứ nhất là bởi chức vụ, thứ nhì là bởi từ lúc chúng ta tới liền mở ra cục diện giằng co giữa Thiên triều và tộc Tà Da, khiến cho bọn họ liên tiếp bại lui.
Ở đây không phải không có loại chuyện tranh giành quyền lực như trong triều, nhưng ai có nhiều chiến công nhất, ai dũng mãnh nhất thì người đó có được quân tâm, có thể phục chúng. Bởi vậy ta và Thiết Y đều được mọi người tuân phục, huống hồ những đồng liêu khác trên chiến trường đều là huynh đệ vào sinh ra tử, từng cùng trải qua chiến trận như vậy sẽ không còn quan tâm đến danh lợi nữa.
Sau Thiết Y lại nói cho ta biết, lúc trước Triệu Viễn dạy binh pháp cho ta, hắn học lỏm được không ít, rất là hữu dụng đấy …
Hiện nay, ta cùng Thiết Y ra một quyết định, muốn đánh cho tộc Tà Da triệt triệt để để chạy về đến nhà. Một trận thắng lớn có thể mang lại vài năm hòa bình, chúng ta cần một trận như vậy.
Ta muốn bọn họ thấy người Thiên triều liền sợ, thấy ngựa Thiên triều liền rẽ đường vòng, ta muốn triệt để tiêu diệt dũng khí đối kháng Thiên triều của bọn họ, dạy cho bọn họ biết rằng, so với những vật chất thu được thì sinh mệnh mình quan trọng hơn.
Đối với dân tộc từng dùng võ lực chinh phục tất cả này, cảm hóa giáo dục là vô dụng, chỉ có dùng nắm đấm đánh cho chúng sợ, không còn ý chí chiến đấu nữa mới có thể có được một thời gian hòa bình nhất định.
Cho đến lúc đám sói con từ từ không kiên nhẫn nữa, vòng tiếp theo lại bắt đầu …
Vì sao không nhổ cỏ tận gốc? Vì chúng ta là quân nhân, không phải cường đạo, không giết người già, phụ nữ hay trẻ em, tuy bọn trẻ đó là một đám sói con, tương lai sẽ ăn thịt người.
Việc nhân đức không nhường ai, Thiết Y tiếp nhận nhiệm vụ này, mang đi sáu phần quân đội, ta chỉ huy bốn phần ở lại thủ hộ ranh giới, bởi muốn tấn công nhanh, lại vừa đánh vừa cướp đồ của địch nên không cần bộ phận hầu cần gì đó.
Thiết Y đánh bảy trận thắng cả bảy, tộc Tà Da đánh bảy trận thua bảy lần, lui quân sáu bận. Mỗi lần thối lui, bọn họ đều nghĩ, quân Thiên triều hẳn là đánh xong rồi đi, đồ cũng đã đoạt, người cũng đã giết kha khá, hẳn là sẽ lui quân đi.
Nghĩ được như vậy sẽ không còn là Thiết Y, hắn không chỉ đánh cho tộc Tà Da tè cả ra quần, cướp vô số chiến lợi phẩm, còn giết sạch vương tộc Tà Da – bao gồm cả vị thúc thúc phản bội nọ, không phải, vẫn còn để lại cho bọn họ một đứa trẻ ba, bốn tuổi làm vương. Chiêu này thực độc, trong thời gian chờ đứa nhỏ này lớn lên, tộc Tà Da sẽ chia năm sẻ bảy.
Lại còn yêu cầu đứa nhỏ chả hiểu gì này kí kết hiệp ước nước phụ thuộc, hàng năm phải triều cống bao nhiêu trâu bò dê ngựa, v.v….
Thiết Y đánh một trận thành danh, thành anh hùng dân tộc chạm tay là bỏng của Thiên triều, phụ hoàng gia phong hắn là đại tướng quân, thống lĩnh đại quân tây bắc, đồng thời khôi phục vinh dự của gia tộc hắn.
Thiết Y còn thành ác mộng của tộc Tà Da và các tộc du mục khác, phỏng chừng những nơi ấy người mẹ đều đem tên hắn dọa trẻ con.
Ta thì vẫn là phó tướng thôi, nhưng trong mắt mọi người đã trở thành một Bình Dương vương năng chinh thiện chiến.
Những thứ này không trọng yếu, mà quan trọng hơn cả là chúng ta có được mười năm yên bình, bách tính nơi đây có thể yên ổn mà làm ăn sinh sống. Là một hoàng tử, một quân nhân, ta có sứ mệnh đem đến cho bọn họ một cuộc sống yên vui …
Như Ý sớm xuất sư, ta cũng đã đưa sư phụ về kinh. Ông là một nhân tài, phụ hoàng và ca ca cần hơn chúng ta. Vài năm nay, Như Ý trổ mã càng thêm đẹp, ngũ quan không cần miêu tả nhé, chỉ riêng cặp mắt sáng sủa của y đã khiến y trông xuất trần rồi, đôi mắt ấy mang một loại khí chất sạch sẽ thanh thoát. Chuyện đối nhân xử thế, không phải y không thông mà là không có hứng thú quan tâm, suốt ngày chỉ cùng chai chai lọ lọ và dược liệu làm bạn.
Khi có chuyện quân y không giải quyết được, y sẽ tới thay thế, làm vị đại phu có thể cứu mệnh, hiện tại danh vọng của y trong quân cũng rất cao.
Từ lần nọ thổ lộ, Như Ý luôn tự hỏi làm thế nào để ta thích y, ta chỉ cần ngồi đợi mỗi chủ ý mới của Như Ý thôi. Những chủ ý này, có cái là “hỉ”, có cái không hơn không kém là “kinh”.
Mấy năm này bởi thao luyện và chinh chiến, ta cao lớn rất nhiều, do đơn vị đo đạc không giống hiện đại, ta ước lượng một chút, hẳn là khoảng 1m85 – 1m9. Hơn nữa càng lớn càng giống phụ hoàng, diện mạo phụ hoàng anh tuấn bất phàm, ta cũng không kém nhỉ.
Như Ý cũng có cao lên nhưng chỉ hữu hạn thôi, xem ra tầm hơn 1m7, so với người thường thì không tính là thấp. Có điều huyết thống hoàng tộc ở đây rất tốt, phụ hoàng và hai phiên vương đều rất cao lớn, Như Ý có vẻ hơi lùn. Nhiều năm không gặp ca ca rồi, không biết ta có cao bằng ca ca không.
Như Ý tương đối đơn thuần nhưng không ngốc, chuyện gì y cũng có cân nhắc trong lòng, cũng có đúng mực. Sở dĩ y đơn thuần vì y không thích phức tạp, không thích chính trị hay quân sự. Thế giới của y thật giản đơn, có mái ấm – là hoàng cung, có chuyện thích làm – là phối dược, còn có ta. Nếu như nói An quý phi trước đây lo y không thể sinh tồn trong hoàng cung mà muốn y giấu mình thì Như Ý hiện tại làm được rất tốt. Như Ý thế này sẽ không thành uy hiếp của bất kì kẻ nào, cũng không dễ dàng bị người lợi dụng, đây chính là con đường sinh tồn tốt nhất của y.
Trước đây ta từng nghĩ, nếu như Như Ý khôi phục trí năng, muốn tranh ngôi vị hoàng đế với ca ca, ta vẫn sẽ đứng về phía ca ca. Nếu Như Ý đủ mạnh để tranh với ca ca, vậy y không còn cần ta bảo hộ, mà ta, bất luận ở tình huống nào cũng sẽ không ruồng bỏ người thân duy nhất của ta – ca ca.
Cũng may Như Ý không có hứng thú với chuyện này, ta không cần phải đối mặt với tràng diện tàn khốc đó, dù sao, Như Ý cũng là người do ta bảo vệ chăm sóc từ nhỏ tới lớn.
Tình cảm của Như Ý với ta, lúc đầu ta không quá tin tưởng. Không phải không tin sự thành thực của y, mà vì dù sao chúng ta cũng ở cùng nhau lâu lắm, tình cảm của y với ta rốt cuộc là gì rất khó mà xác định. Cho nên ta cùng y đưa ra ước định kia, thời gian vài năm đủ cho một thiếu niên lớn lên, cũng đủ cho một người hiểu rõ cái gì là yêu mến. Mà, cũng là đủ cho ta cân nhắc nên đối mặt với tình cảm của Như Ý thế nào.
Trước mặt ta, Như Ý vẫn như một đứa trẻ, thích đùa giỡn làm nũng, nhưng những điều này bất quá chỉ là cách biểu đạt của y mà thôi, y thích dùng những điều này làm minh chứng cho nuông chiều và yêu thương của ta với y, hay là nói y thích được ta chiều theo. Thế nhưng trong nội tâm y, hay trong những lúc không có ta ở bên, Như Ý đã trở thành một nam nhân có thể tự mình gánh vác một bầu trời, vài năm cuộc sống quân doanh, không chỉ ta và Thiết Y trưởng thành mà còn có Như Ý. Trong lúc phải đối mặt với trắc trở và gian khổ, y cũng sẽ kiên nhẫn. Lúc đối mặt với thi thể và máu tươi, y vẫn có thể bình tĩnh mà tìm ra binh lính còn sống. Lúc đối mặt với lời phỉ báng và đồn đãi, trước sau vẫn là điềm nhiên coi thường. Một Như Ý như vậy, ta thật thỏa mãn, xem ra gen của phụ hoàng rất tốt, cho dù trưởng thành rất ôn nhu nhưng không phải thành một nam nhân mềm yếu vô năng.
Hơn nữa, y với ta mà nói, tựa như một trận gió nhẹ dịu dàng, vô luận lúc nào cũng đều dùng đôi mắt sáng sủa và nụ cười tỏa nắng hướng về ta, khiến cho ta có thể có được bình yên trong tâm linh giữa thế giới của giết chóc và máu me này.
Ta không e ngại giết chóc, ta nghĩ bất luận nam nhân nào khi nhìn thấy một thôn trang bị địch nhân cướp sạch hay khi nhìn thấy bách tính bị tàn sát cũng sẽ không e ngại điều này. Chỉ thầm nghĩ đem những thương đau này gia tăng một trăm lần mà đổ lên người kẻ địch, cho nên lúc giết địch, trong ngực chỉ có thống khoái, cảm giác so với giết súc sinh không khác lắm.
Nhưng dù nói thế nào, ta vẫn chỉ là một con người, một Như Ý ôn nhuận như ngọc có thể trấn an tâm tình xao động của ta, khiến ta không biến thành một kẻ thô bạo thị huyết. Ta nghĩ đây là chuyện không thể tránh khỏi của rất nhiều quân nhân quanh năm chinh chiến. Trong lúc giết người như giết súc sinh, tâm linh tự nhiên sẽ bị hành vi dần cải biến. Cũng may điều này chỉ nhằm vào địch nhân mà thôi.
Vài năm nay, Như Ý cứ suy xét xem làm thế nào để ta thích y, mà ta thì cứ thuận theo tự nhiên thôi. Chí ít lúc này ta nghĩ, có một người như Như Ý bên cạnh làm bạn là chuyện tốt, về phần có muốn cứ như thế cả đời hay không, nếu như cứ như thế này mà tiếp tục, vậy có lẽ cả đời cũng tốt ha.