Mẹ tôi luôn tin rằng mỗi người trên thế giới này đều có những vậnmệnh khác nhau. Và chúng ta đang sống theo sự an bài của thượng đế,cũngnhư chuyện chúng ta sinh ra làm con của ba mẹ,chúng ta kết bạn vớiai,chúng ta yêu ai,những đứa con của chúng ta là ai. Tất cả đều đã đượcđịnh sẵn mà không một ai có thể thay đổi được. Nhưng tôi lại không tinnhiều vào điều đó,ít ra cho tới khi tôi nghĩ mình đã thực sự không còncơ hội để thay đổi mọi thứ. Nếu còn một cơ hội dù là nhỏ nhoi tôi cũngsẽ cố gắng tới cùng.
Chuyện về con người xa lạ kia và trái tim lỗi nhịp của mình tôi vẫngiữ làm bí mật “thôi em giấu cho riêng em biết”. Bởi vì ngay cả chínhbản thân tôi cũng cảm thấy sợ hãi và hoang mang với thứ cảm xúc ấy. Tạisao lại bối rối,tại sao lại run sợ,tại sao trái tim lại đập nhanh khingười ấy nhìn mình.
Đêm hôm ấy tôi cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này mãi cho tới hơn nửa đêmmới ngủ được. Sáng mai dậy tinh thần liền uể oải như cọng bún thiêu.Nhưng không thể để ảnh hưởng tới học tập nên tôi vẫn phải sốc lại tinhthần để lên lớp. Mọi người trong phòng cũng lo lắng hỏi thăm tôi nhưngtôi chỉ cười trừ rồi đáp qua loa cho có lệ mà thôi.
Suốt cả buổi học đều phải lấy lại tinh thần mấy lần mới miễn cưỡngtiếp thu được một ít bài giảng. Buổi trưa chúng tôi liền ra căng tin ăncơm bởi ai cũng nổi bệnh lười lên. Lúc tới căng tin tôi lại gặp lại“người xa lạ” hôm qua. Tôi bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của các cụngày xưa truyền lại.
” Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối mặt bất tương phùng”
Nhưng tôi và “người xa lạ này là hữu duyên hay vô duyên thì tôi cũng chưa biết.
Chúng tôi ngồi cách bàn của cậu ta vài bàn. Giờ tôi có thể giải thích được vì sao mình lại có ấn tượng mạnh với người này như vậy. Là bởi vìcậu ta thực sự rất nổi bật,trong một ngôi trường toàn nữ sinh mà ai cũng thích ăn diện trang điểm sao cho xinh đẹp ngọt ngào thì mái tóc ngắncùng phong cách cá tính của cậu ta đúng là không “đụng hàng” với ai hết. Ánh mắt luôn sáng ngời nhưng cũng đầy kiêu ngạo cũng là một điểm nhấntuyệt vời cho khí chất của cậu ta. Khuôn mặt với những đường nét hoàn mĩ mà các nam thần ngôn tình đôi khi còn thua kém này đúng là một tội ác, cứ thử xem ánh mắt các nữsinh đang nhìn cậu ta thì biết,tới 99% là “bị đổ” rồi. Tôi thực sự muốnngước lên trời mà than hỏi rằng ” Có phải con gái bây giờ rất dễ congkhông”?
Trong khi tôi còn đang tự hỏi trong lòng thì Minh Nguyệt đã lên tiếng.
– Các cậu thấy không,là người hôm qua ở trong sân trường đó. Công nhận cậu ta đẹp thật đấy,cứ như hoàng tử ấy.
– Hoàng tử cái gì,thời đại này người ta chỉ thích soái ca với nam thần thôi. Hoàng tử cho vào quá khứ rồi.
Tường Vi lên tiếng phản bác ý của Minh Nguyệt. Linh Lan cũng tham gia.
– Đẹp thì cũng đẹp thật,nhưng mà nhìn có vẻ kiêu căng. Tôi thì khôngcó hứng thú với mẫu “người công chúng” này đâu. Soái ca nam thần gì đócác cậu cứ mơ tưởng đi rồi vô thế giới tiểu thuyết mà sống. Thực tế những người như vậy không tồn tại đâu.
Minh Nguyệt và Tường Vi liền trợn mắt há miệng phản bác ý của Linh Lan. Tường Vi nói.
– Cậu nha,không thích thì để chị em người ta thích. Ai bắt ép đâu mà cậu nỡ lòng tạt cho chúng tôi một gáo nước lạnh tê tái vậy.
Minh Nguyệt phụ họa theo.
– Phải nha,phải nha. Cậu đi mà tìm ” quàng tử” cổ tích của cậu đi.Nói cho cậu biết tiểu thuyết còn thực tế hơn cổ tích đó nha. Hơn nữa ainói Soái ca nam thần là không có. Xem kìa,đó không phải soái ca,nam thần thì là ai.
Tường Vi đưa ngón tay cái biểu lộ sự đồng tình với Minh Nguyệt cònLinh Lan thì nhìn sang tôi cười bất lực. Lúc này mục tiêu bỗng nhiênchuyển sang tôi,Minh Nguyệt liền tấn công ngay.
– Phải rồi Thùy Chi,không thấy cậu có ý kiến gì hết vậy. Hôm qua cũng chẳng nói gì còn tóm cổ tụi tôi lôi về.
Tôi có chút luống cuống không theo kịp tình huống mà đáp.
– Ý gì là gì đây. Thì đẹp tốt hay xấu xa gì các cậu đều nói hết rồitôi có gì mà nói nữa đâu. Hơn nữa chúng ta cũng không quen không biếtngười ,ta biết gì đâu mà đánh giá chứ.
– Nhưng chúng ta chỉ khen cậu ấy “đẹp trai” thôi mà. Cái đó thì nhìn cái thấy luôn còn gì.
Tường Vi là đang cố vớt vát cho ý kiến của mình. Tôi có chút buồn cười rồi nói.
– Nhưng mà người đó là nữ nha.
Tường Vi xụ mặt nói.
– Nữ nhưng mà đẹp trai mà.
Tôi nhìn khuôn mặt xụ xuống rất đáng yêu của cậu ấy đành đầu hàng nói.
– Ừ,cậu nói đẹp trai là đẹp trai. Thôi lo mà ăn cơm đi mấy cô nương. Cơm canh nguội hết rồi kìa.
Lúc này cả ba cô bạn mới nhớ tới nhiệm vụ chính đến căng tin là gìnên cũng bắt đầu tập chung vào thức ăn hơn. Bởi vì tôi ngồi đối mặt vớibàn ăn của “người xa lạ” kia nên có thể thấy rõ những gì xảy ra ở đó.Mặc dù bề ngoài có vẻ không chú ý tới nhưng tôi vẫn hay “lơ đãng” nhìnvề phía đó.
Có một số bạn nữ sinh muốn ngồi chung bàn với người kia nhưng hìnhnhư cậu ta không đồng ý. Còn có rất nhiều các bạn nữ khác thì chăm chúnhìn về phía cậu ta. Lúc này phía bên cạnh tôi có mấy bạn nữ sinh tròchuyện với nhau,dù nói nhỏ nhưng vì gần nên tôi cũng nghe được.
– Hình như gọi là Gil thì phải. Tôi nghe mấy cô gái gọi vậy.
– Ủa, cô ta là con lai à.
– Cũng không rõ, nhưng nhìn thì cũng có chút “tây tây” đó chứ.
– Theo cậu thì cậu ta có thích con gái không ?.
– Ai biết,nhưng chắc là có rồi.
– Đẹp vậy cơ mà, thích tôi thì tôi cũng thích lại quá.
– Đúng là mê trai.
– Mê gái chứ.
– Ừ ha. Mê gái.
– Kệ , đẹp mà..
..
Tôi có chút buồn cười khi nghe cuộc trò chuyện đó. Con gái sinh ravốn là nhiều chuyện,cho dù là tiểu thư khuê các hay một cô gái bìnhthường thì cũng vậy thôi. Tôi cũng có chút thắc mắc là tại sao cái ”người xa lạ ” kia lại vào học ở ngôi trường này. Có lẽ ở một ngôi trường bình thường có cả nam lẫn nữ thì cậu ta sẽ ” dễ thở” hơn. Mà tôi cũngtò mò về cậu ta hơn nữa , rốt cuộc cậu ta có phải là con lai không nhỉ.. Gil, cái tên nghe cũng thật hay,không quá mạnh mẽ mà cũng không quábánh bèo. Hình như cậu ta luôn hoàn mỹ, tới cả cái tên cũng vậy.
……..
Các đại ác ma thấy fic ok ko.