Mục tiêu của tôi ở học kỳ hai vẫn không thay đổi,tôi muốn đánh bạiGil,tôi muốn mình phải là người đứng hạng nhất trong bảng danh sách xếphạng cuối năm. Cũng bởi vì lý do này mà thời gian tôi về nhà vào mỗicuối tuần cũng ít hơn,có khi một tháng chỉ về một lần. Mẹ tôi luôn vìthế mà lo lắng cho sức khỏe của tôi còn ba thì lại không ngăn cản,đốivới sự cố gắng của tôi ba luôn luôn ủng hộ.
Thời gian chủ yếu tôi vẫn giành cho học tập. Hết tới thư viện thamkhảo lại lên mạng tìm thêm tài liệu,các cô bạn cùng phòng cũng phải kinh sợ trước sự quyết tâm của tôi, Gil cũng rất nhiệt tình giúp đỡ tôi nếutôi có vấn đề cần hỏi. Có một lần tôi hỏi cậu ấy
– Cậu không sợ tôi sẽ vượt mặt cậu à.
Lúc ấy Gil chỉ mỉm cười rồi nói.
– Chuyện đó thì có gì đâu. Chỉ cần tôi biết bản thân mình không hề xa sút là được rồi.
Lúc nghe câu trả lời của Gil tôi chỉ im lặng,Gil không xem trọng thứhạng nhưng tôi lại rất để ý. Cũng giống như những bình luận trên mạng về chúng tôi,trong khi Gil ít khi đọc thì tôi lại rất hay đọc và cũngthường chịu một ít tổn thương khi có những lời lẽ ác ý trêu cợt. Mọingười vẫn khuyên tôi không nên để ý nhưng tôi không làm được.
Thời gian trôi thật nhanh,cái nắng gay gắt của mùa hè đang dần baophủ lên thành phố. Từng con phố dài được nhuộm một màu đỏ rực rỡ của hoa phượng,những tiếng ồn ào huyên náo của cuộc sống thường này cũng được pha trộn thêm những tiếng ve . Còn ở ngôi trườngcủa tôi,chỉ có hoa phượng,chỉ có tiếng ve và sự im lặng đầy lo âu củanhững đứa học sinh đang trong kỳ thi căng thẳng. Các tiền bối năm baphải đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp,trước mặt họ là một ngã rẻ rộng lớncủa cuộc đời. Ngày mai thôi họ phải dời xa mái trường này mãi mãi,rồichẳng bao giờ có ngày họ quay lại mà đầy đủ từng ấy người. Có nuốitiếc,có lo âu, có luyến lưu và cả hi vọng.
Có lẽ thoải mái nhất vẫn là những đứa năm nhất như chúng tôi. Nhữngkỳ thi cũng không nhiều áp lực, sau khi thi xong đứa nào cũng vui vẻ thu dọn đồ đạc chờ ngày nghỉ hè. Có lẽ trong hơn hai trăm học sinh năm nhất thì chỉ có mình tôi là đứa lo lắng bất an. Tôi đã làm bài thi rất tốtnhưng tôi vẫn không chắc chắn mình có thể trở thành người đứng đầu,thờigian chờ công bố kết quả đối với tôi thật dài. Nó giống như một màn tratấn tinh thần dã man nhất.
Trong khi chờ đợi kết quả thi chúng tôi vẫn phải tham gia một số hoạt động của hội học sinh để chuẩn bị cho lễ tổng kết năm học. Bởi vì sẽchia tay các tiền bối năm ba nên phía nhà trường muốn tổ chức một chuyến du lịch hai ngày cho họ,rồi còn một số hoạt động như viết lưu niệm,chụp hình kỷ yếu với trường,tặng quà cho các tiền bối… Những thành viên củahội học sinh chúng tôi đều bận tối tăm mặt mũi,hơn nữa tôi và Gil cònphải tập dượt cho phần dẫn chương trình của lễ tổng kết diễn ra vào cuối tuần. Thật sự là không có chút thời gian rảnh rỗi nào.
Trong khi đang cùng thảo luận với nhau về phần kịch bản của lễ tổng kết thì Gil bỗng nhiên hỏi tôi.
– Hình như cậu đang lo lắng chuyện gì à. Thấy cậu nhiều khi hay thất thần suy nghĩ.
Tôi nghe Gil hỏi vậy thì chỉ biết xấu hổ cười gượng rồi nói.
– Cũng không phải chuyện gì lớn đâu.
Gil hơi cau mày vẻ suy nghĩ một chút rồi nói.
– Hình như cậu vẫn rất để tâm tới kết quả thi phải không. Cậu không có lòng tin mình sẽ đứng nhất à.
Tôi bị Gil vạch trần thì có chút xấu hổ nhưng vẫn mạnh miệng đáp lại.
– Ai nói,tất nhiên là tôi tin tưởng mình rồi.
Gil lần này cũng không vạch trần tôi mà chỉ nói.
– Nếu đã vậy thì còn suy nghĩ làm gì. Tôi thấy cậu cũng đã cố gắng rất nhiều rồi,tôi cũng nghĩ cậu sẽ đứng thứ nhất đấy.
Tôi nhìn Gil hơi khó hỉu rồi hỏi.
– Tại sao cậu nghĩ như vậy. Hay chỉ là muốn an ủi tôi thôi.
Gil cười khẽ vuốt mái tóc của tôi rồi nói.
– Bạn Gấu gốc à. Tôi không an ủi mà là tin tưởng bạn đấy.
Tôi nghe Gil nói vậy thì rất cảm động,có một người luôn tin tưởng và ủng hộ mình là một điều hạnh phúc lớn laomà không phải ai cũng có được trong cuộc đời. Khi nhìn vào đôi mắt đencương nghị của Gil tôi thấy được sự chân thành trong đó,và câu duy nhấttôi có thể nói với cậu ta là.
– Cảm ơn cậu.
Gil chỉ mỉm cười đáp lại,sau đó lại vuốt nhẹ mái tóc tôi. Đây là mộthành động thân mật của Gil đối với tôi khi mà chỉ hai đứa ngồi với nhauvà tôi cũng không hề thấy khó chịu mỗi khi cậu ấy làm như vậy. Nó trởthành một thói quen trong cuộc sống của tôi giống như việc ăn rồi học.Gil và một số thói quen của cậu ấy dần dung nhập vào thế giới của tôi và dần trở thành một điều hiển nhiên bình thường tồn tại. Mà tôi thì không hề có một chút phòng bị nào..
Cuối cùng trong sự thấp thỏm của tôi thì kết quả thi cũng được côngbố. Khi nhìn thấy tên mình nằm ở vị trí cao nhất trong danh sách xếphạng tôi vẫn không dám tin vào mắt mình,tôi đã phải nhờ Tường Vi nhéocho mình một cái thật đau,và khi cảm nhận được cái đau tới rớt nước mắtthì tôi mới tin rằng đây là sự thật. Cuối cùng thì nổ lực của tôi cũngđược đền đáp,cuối cùng tôi đã vượt qua Gil để trở thành người đứng đầucủa năm nhất..
Lúc nhớ tới Gil tôi mới giật mình và tìm tên cậu ta trong bảng danhsách xếp hạng,điều làm tôi không thể tin nổi là Gil lại xếp ở vị trí thứ tư. Tôi chỉ nghĩ nếu mình lên thứ nhất thì Gil sẽ chỉ nằm ở vị trí thứhai thôi. Nhưng tụt xuống vị trí thứ tư thì tôi hơi bất ngờ. Có lẽ tôisẽ phải hỏi cậu ta một chút xem có thể biết được nguyên nhân hay không.
Lúc tôi đi ngang qua phòng của hội học sinh thì lại trông thấy Gilcùng chị Khánh Trang ở đó. Có vẻ hai người đang trò chuyện với nhau,bởivì đã biết quan hệ của chị Khánh Trang và anh trai của Gil nên tôi cũngkhông nghi giống như lần trước mà suy đoán lung tung. Chỉ là khi tôiđang muốn bước vào phòng thì lại nghe hai người ấy nhắc tới tên mình nên tôi liền dừng lại và im lặng nghe xem họ đang nói gì.
…..
Miền bắc rất nóng các đaiacma à. Nóng muốn chết luôn ấy. Muốn ngủ trưa cũng không được.
Ở nhà trông trẻ và chăm 9 con chó 3 lớn 6 nhỏ thật mệt. Cơ mà vui. Tranh thủ các bạn nhỏ ngủ trưa lại viết fic nè..