Vừa chấp nhận kết bạn xong lập tức có tin nhắn gửi tới. Là Gil nhắn tin.
” Chưa ngủ à”
“Chưa”
“Không ngờ bạn cũng rất được hâm mộ nha. Trên facebook có rất nhiều người theo dõi bạn”
” Cũng không thể so với bạn được đâu”
” Kết bạn facebook với tôi đi”
” Có gì zalo và gọi điện thoại cũng được mà. Tôi cũng ít onl trên đó lắm”.
” Cũng được. Ngủ ngon nha,mai gặp”.
” Ngủ ngon”.
Tôi thoát khỏi mạng xã hội,vẫn cứ cảm thấy chuyện ngày hôm nay thậtkỳ lạ. Tôi và Gil từ hai con người hoàn toàn xa lạ với nhau lại trởthành quen biết và đồng sự. Mọi thứ biến đổi quá nhanh để tôi kịp tiêuhóa vấn đề.
Buổi sáng tôi đi học thì ban truyền thanh do hai “tiền bối” lớp trênchủ trì. Tới chiều họ đi học thì tôi và Gil sẽ đảm nhiệm. Thực ra côngviệc cũng không có nhiều,một tuần sẽ phát thanh ba buổi vào thứ 2-4-6.Tin tức chủ yếu là về học tập và giải đáp một số thắc mắc của mọi ngườitrong trường. Còn có tiết mục không thể thiếu là phát âm nhạc vào giờgiải lao cho mọi người thư giản.
Ngày hôm sau đúng vào thứ 6 nên tôi và Gil có buổi ra mắt đầu tiêntrên sóng. Thú thật tôi cũng rất hồi hộp,trước đó đã đứng trước gươngtập luyện bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không có tự tin. Lúc vừa tới phòng truyền thông thì gặp chị Khánh Trang và Gil đang ở đó,hai người có vẻrất thân thiết với nhau. Chị Khánh Trang vốn nổi tiếng ít nói nhưng lúcnày lại cùng Gil trò chuyện rất vui vẻ,thấy tôi tới chị ấy liền lêntiếng.
– Thùy Chi,em tới rồi.
– Vâng,em chào chị.
Tôi lễ phép chào chị Khánh Trang rồi quay sang Gil cười khẽ xem nhưchào hỏi. Gil cũng cười lại với tôi,chị Khánh Trang nói với hai chúngtôi.
– Lần đầu hợp tác và lên sóng phát thanh có lẽ hai em cũng hơi bỡngỡ. Nhưng chị tin hai em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Cố lênnhé.
– Vâng,em sẽ cố gắng.
– Ừ, hai đứa hỗ trợ cho nhau nhé.Chị phải đi có chút việc đây.
Tôi và Gil cùng chào chị Khánh Trang rồi bước vào phòng phát thanh.Bởi vì chưa tiếp xúc qua với các thiết bị máy móc của phòng thu phát này nên tôi có chút lúng túng. Gil thì lại có vẻ khá thành thạo mọi thứ,cậu ta chỉ tay vào ghế rồi nói.
– Cậu ngồi xuống trước đi. Chúng ta cùng tập qua kịch bản một chút.
– Ừ.
– “Xin chào tất cả các bạn học sinh của trường nữ sinh Angle. Chúng tôi là Gil Lê…”
Gil im lặng liếc tôi nhắc nhở,lúc này tôi mới nhớ ra nên vội vàng đọc phần lời của mình.
– ” Và Thùy Chi”.
– “Chúng tôi là hai MC mới của chương trình phát thanh buổi chiều từ hôm nay. Rất mong được mọi người ủng hộ”.
…..
Tập qua một lượt kịch bản cũng đã sắp tới giờ phát sóng, Gil thấy tôi vẫn còn căng thẳng liền nói.
– Đừng lo lắng quá. Cứ thể hiện giống như vừa tập là tốt rồi,cậu có giọng nói rất dễ thương đó.
Tôi có chút xấu hổ khi Gil khen mình như vậy. Gil thấy tôi đỏ mặt thì lại trêu tiếp.
– Cậu rất dễ xấu hổ vậy à. Thật dễ thương.
Nói xong lại còn đưa tay chạm lên tóc của tôi,tôi lại càng thấyngượng ngùng nên đành giả bộ tức giận liếc cậu ta một cái. Gil cũngkhông bận tâm tới cái liếc của tôi mà chỉ mỉm cười sau đó nói.
– Bắt đầu thôi nào. Tôi sẽ mở âm thanh của micro lên nhé.
Tôi gật đầu và Gil bắt đầu mở âm thanh lên. Có vẻ như cậu ta rấtthành thục với chuyện này,mọi thao tác từ chỉnh âm cho tới kiểm tra chất lượng âm thanh đều rất nhanh nhẹn.
Bởi vì đã cùng nhau tập luyện rồi cho nên chúng tôi cũng xem như ăn ý với nhau. Có một số chi tiết tôi bị bối rối thì Gil sẽ lập tức hỗ trợcho tôi,tôi đối với việc này rất cảm kích cậu ta. Buổi phát thanh chỉhơn một giờ cho nên thời gian cũng trôi rất nhanh.
Qua buổi phát thanh đầu tôi lại phát hiện ra nhiều điều thú vị và mới lạ về Gil. Bình thường luôn cao ngạo lạnh lùng là thế mà khi dẫn chương trình lại khá hoạt ngôn và hài hước. Ngoài ra Gil còn là một người rất thông minh,xử lý tình huống rấtnhanh. Cũng nhờ vậy mà tôi mới được cứu những lần tưởng như không thểcứu.
Vì để cám ơn Gil đã giúp đỡ mình trong lúc dẫn chương trình nên tôiđề nghị cậu ta cùng đi căng tin uống nước,cậu ta cũng không từ chối. Bởi vì hiện tại vẫn còn là giờ học nên căng tin rất vắng vẻ,tất nhiên đâycũng là lý do mà tôi dám mời Gil tới đây. Nếu là bình thường thì tôi còn lâu mới làm điều này.
Sau khi gọi nước tôi liền nói với Gil.
– Hôm nay cũng may có cậu giúp đỡ nếu không tôi cũng không biết thế nào.
– Cậu cũng làm tốt rồi mà. Tôi cũng không giúp được gì.
– Cậu cũng có lúc khiêm tốn vậy à.
– Cậu là khen hay mắng tôi đấy. Bộ trước giờ tôi không khiêm tốn sao.
– Trước giờ thấy cậu hơi bị “nổi bật”.
– Tôi cũng đâu muốn vậy. Tại mọi người cứ thích làm quá lên thôi.
– Tại cậu đẹp mà.
– Cậu cũng thấy tôi đẹp à.
– Ừ. Tôi cũng đâu phải không biết chiêm ngưỡng cái đẹp.
– Thật vinh hạnh cho tôi.
Chúng tôi cùng mỉm cười với nhau. Sau đó Gil nói.
– Thế có ai nói với cậu là cậu cũng rất đẹp không.
– Không có,tôi mới chỉ được khen dễ thương thôi.
– Ừ, cậu chính là đẹp mà cũng dễ thương. Tôi thấy vậy.
– Cám ơn cậu đã khen.
– Tôi chỉ nói thật thôi.
Tôi cười khẽ không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Là con gái ai màkhông thích được khen xinh đẹp chứ,nhưng nà bị khen trực tiếp như vậythì cũng phải biết xấu hổ chứ. Im lặng một lát tôi lại hỏi Gil.
– Hình như cậu với chị Khánh Trang rất thân thiết.
– Ừ,chị ấy là bạn của anh trai tôi. Chúng tôi quen nhau cũng vài năm rồi.
– Chị ấy rất đẹp phải không.
– Tất nhiên rồi, chị ấy là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp qua,tất nhiên là trước khi gặp cậu.
– Cậu lại trêu tôi à.
– Không hề nha. Tôi nói thật nà, cậu rất xinh đẹp..
Không hiểu tại sao vấn đề lại quay lại chuyện nhan sắc rồi. Tôi lại phải tìm cách chuyển sang chuyện khác.
– Tại sao cậu lại muốn vào ngôi trường này.
– Bởi vì đây là mong muốn của ba mẹ tôi. Còn cậu..
– Tôi vẫn luôn ước mơ được vào học ở đây từ khi còn nhỏ.
– Thực ra tôi đã chú ý tới cậu lâu rồi. Cậu là học sinh có số điểm cao thứ nhì trong đợt tuyển sinh vừa rồi.
– Sao cậu không chú ý tới người đạt điểm cao nhất mà lại chú ý tới người thứ nhì.
– Vì người thứ nhất là tôi.
– Hả. Có nghĩa là cậu.. Cậu chính là người đó.. Là Lê Thanh Trúc.
– Cậu nhớ rõ họ tên tôi quá. Nhưng làm ơn đừng gọi to lên vậy chứ..Chuyện này bộ đáng kinh ngạc lắm à, không lẽ trông tôi không được thôngminh hay sao mà cậu lại phản ứng vậy chứ..
Tôi nhìn vẻ mặt không vui của Gil mà vẫn không thể khép lại miệngđược. Tại sao tôi lại phản ứng thái quá vậy ư, tại sao tôi lại nhớ rõ họ tên cậu ta vậy ư. Tại sao lại không ghi nhớ cho được khi mà người đóchính là người đã chiến thắng mình,ngay từ hôm xem qua bản danh sáchbảng điểm tuyển sinh tôi đã ghi nhớ cái tên Lê Thanh Trúc ấy trong đầu. Ở trong trí tưởng tượng của tôi thì cô gái tên Thanh Trúc này là một cônàng xinh đẹp, thanh tú, dịu dàng giống như cái tên của cô ấy, bây giờlại cho tôi thấy một Thanh Trúc cũng rất đẹp nhưng lại “đẹp trai” cũngrất tú nhưng là “tuấn tú” và không có liên quan gì tới chữ dịu dàng thìbảo sao tôi không kinh ngạc.
Sau một lúc điều chỉnh lại cảm xúc của mình tôi mới hơi ngại ngùng hướng Gil nói.
– Xin lỗi vì hơi thất lễ. Tôi thực sự không ngờ người đó lại là cậu,tôi còn luôn thắc mắc là tại sao cậu lại không học ở lớp chọn.
– Tôi cũng được xếp vào lớp chọn nhưng tôi không thích nên xin rútkhỏi. Tôi vào đây học là đã nghe lời ba mẹ lắm rồi cho nên họ cũng không ép buộc tôi.
– Vậy tại sao người ta gọi cậu là Gil Lê mà không phải Thanh Trúc.
– Gil là biệt danh của tôi từ lâu rồi. Tôi cũng thích cách gọi nàyhơn nên liền nói mọi người gọi mình như vậy. Mà cậu cũng đừng gọi tôi là Thanh Trúc nữa,tôi dị ứng..
– Thì tên cậu vốn là Thanh..
– Dừng lại…
– Thanh..
– Này..
Thấy Gil đã có chút tức giận tôi liền không trêu cậu ta nữa. Lúc này trông Gil hơi giống một đứa trẻ ,thật sự rất đáng yêu..