Khi Thiên Hằng mở mắt, không khí cạnh anh thật yên tĩnh. Thẩm Tinh đang ngủ, gương mặt xinh đẹp bình yên.
Má cô phúng phính, làn da trắng hồng mềm mại.
Đêm qua khi gần gũi, Thẩm Tinh rất ngại khi anh nhìn chằm chằm xuống bụngcô. Đã có những vết nhăn nhè nhẹ. Chân Thẩm Tinh cũng hơi phù lên. Thiên Hằng từng đọc được trên báo, phụ nữ có thai những tháng cuối thì thường gặp hiện tượng này.
Cô đang mang con của anh. Thiên Hằng hình dung tới khuôn mặt trẻ thơ của Vĩnh Lạc, của Niệm Anthời bé. Rồi Tiểu Vũ nữa….Con của anh sẽ dễ thương y như vậy. Kết quảcuộc hôn nhân dù có phần miễn cưỡng, nhưng đem đến cho anh hạnh phúc.Thẩm Tinh…Cô có hạnh phúc như anh không?
Cử động của Thiên Hằng làm Thẩm Tinh giật mình. Cô mở mắt. Thấy chồng đang đăm đắm nhìn mình, khuôn mặt lại đỏ hồng lên:
-Anh….anh đói bụng chưa?
Thiên Hằng bật cười. Cô vợ nhỏ của anh lúc nào nói chuyện với chồng cũng thường hỏi câu đó. Anh khẽ cười:
-Em định nấu cơm trưa à? Đã trưa rồi…
Thẩm Tinh nhìn ra ngoài.Bên ngoài mưa nên trời tối sầm. Đồng hồ chỉ con số 3 tròn trĩnh. Cô càng ngượng ngùng hơn. Từ sáng đến giờ…
-Em có mua đồ ăn để trong tủ lạnh. Giờ chỉ làm thôi. Anh…
-Bà bầu cứ thích làm việc! Em nằm nghỉ đi. Anh làm cho….
Tài nấu ăn của Thiên Hằng không tệ lắm, có thể phục vụ được cho mình. Nhưng với bà bầu thì phảicố công một chút, nấu cho cô món ăn nhiều dinh dưỡng. Tô cháo thịt bòbốc khói được bưng đến tận nơi. Thiên Hằng nhìn vợ, nhẹ nhàng:
-Ngon không em?
-Ngon ạ…- Mùi vị khôngđặc sắc lắm nhưng Thẩm Tinh lại nghèn nghẹn. Ba mươi mấy năm chồng vợ,ba cô chưa từng làm món ăn gì cho mẹ. Khi Thẩm Tinh còn nhỏ, mẹ bị bệnhvẫn gượng dậy nấy bữa trưa. Ba về, không một lời động viên, còn nói móncanh hôm đó nêm nếm quá tay rồi.
Mẹ buồn…Mẹ khóc….Còn Thẩm Tinh hôm nay cũng muốn khóc. Nhưng cô khóc vì hạnh phúc. Thiên Hằng…
-Sao lại cúi mặt xuống vậy?- Thiên Hằng nâng mặt vợ lên, hơi hốt hoảng khi cô rơm rớm nước mắt- Sao vậy em? Tự nhiên…
-Em nhớ me…- Thẩm Tinhnghẹn ngào- Em nhớ mẹ em lắm…Em đi theo anh rồi, ở nhà mẹ chắc là bị banói này nói nọ nhiều lắm. Lúc em còn nhỏ, em thi đàn không có giảithưởng, ba đã mắng mẹ rất nhiều. Ba nói…con gái không học nhiều cũngđược, học mà không được tích sự gì mà cứ cãi…Giờ em gây ra chuyện lớnnhư vậy, chắc là ba còn mắng mẹ nhiều hơn nữa. Em nhớ mẹ…Em muốn gặp mẹ, anh ơi!
Thiên Hằng thở dài…ôm lấy vợ. Đàn ông gia trưởng…Anh cũng vậy thôi. Nhưng khác ba Thẩm Tinh,Thiên Hằng lớn lên giữa những người thân yêu thương và quan tâm đến nhau thật sự. Anh may mắn…Con của anh rồi cũng sẽ như ba nó. Chỉ tội choThẩm Tinh…..
-Ngoan đi em…Ba em cốchấp như vậy, anh cũng không có cách nào…Nhưng khi em sinh xong, anh sẽđưa em về nhà, cho cháu gặp ông bà ngoại. Mong là ông bà ngoại sẽ khôngcứng lòng nữa, tha thứ cho anh…
-Anh à…ba em…
-Người xưa có câu: “Lấygà theo gà, lấy chó theo chó”. Nhưng Hong Kong thế kỷ 21 rồi, đàn ôngcũng phải chiều ý cha mẹ vợ khó tính chứ. Anh hốt cả ổ con gái ngoan của ba mẹ em đi như vậy, ông bà có tức giận thì cũng phải chịu. Chỉ cầnđừng động tới ba mẹ anh thì anh cũng không để ý đâu.
Thiên Hằng là người caongạo. Nhưng anh đã nói vậy. Anh vì Thẩm Tinh mà chịu nhường một bước, dù thế nào cô cũng cảm thấy rất vui rồi.
-Còn cô gái đó- ThiênHằng bất ngờ lên tiếng- Anh và cô ta không có gì cả. Anh cũng không xemcô ta là bạn. Em tin anh phải không Tiểu Tinh?
Thiên Hằng xem lại điện thoại. Lịch sử cho thấy có mấy tin nhắn bị xóa. Anh khôi phục lại, hơi ngẩn người khi đọc nội dung.
Cô vợ nhỏ của anh chắcchắc là người xóa tin. Cô không nói gì, nhưng vẻ bất an thì không giấuđược….Cưới vợ hiền lành đôi khi cũng có điều không tốt. Thẩm Tinh lạiđang mang thai, nếu cứ giữ tâm trạng nặng nề đó thì nguy hiểm biết chừng nào…
Cô gái kia…Tình cảm giống như người thấy món hàng mình không mua được nên đâm ra bực bội. ThiênHằng không nghĩ, cô ấy thực sự hiểu, yêu một người là sẽ thế nào.
Thẩm Tinh lại đỏmặt…Nhưng cô có thể buông lỏng tâm tình hơn một chút. Thiên Hằng đã nóivậy, cô tin anh…Sẽ không để ai đấy xen vào giữa họ. Sẽ không để nhữngghen hờn vụn vặt làm ảnh hưởng cuộc sống của hai người….