Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên

Chương 47: Lão Thập



Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: An Thục phi

Con người của Hoàng hậu muốn nói là người tàn nhẫn độc ác thì cũng không phải, ít nhất là những Hoàng tử sinh sau Thất Hoàng tử, Hoàng hậu chưa từng có ý đồ ra tay độc hại bọn họ.

Mấy năm trước khi Hoàng hậu nhìn thấy các phi tần của Hoàng đế từng người một sinh ra hài tử thì trong lòng vô cùng khó chịu, cũng từng có ý định ra tay nhưng mà bị tâm phúc của mình là cô cô chưởng sự của Khôn Nghi cung khuyên can.

Vị Tần cô cô này lớn hơn Hoàng hậu mấy tuổi, là nữ nhi của nhũ mẫu đã chăm sóc Hoàng hậu, từ nhỏ Tần cô cô đã hầu hạ Hoàng hậu nên cảm tình rất thâm hậu. Sau khi nhũ mẫu của Hoàng hậu qua đời thì hai người càng thân như tỷ muội.

Tần cô cô khuyên Hoàng hậu: cho dù Hoàng đế có nhiều con trai thì những người có thể uy hiếp đến địa vị của Tam Hoàng tử cũng chỉ có Đại Hoàng tử và Lục Hoàng tử mà thôi. Những Hoàng tử khác còn nhỏ tuổi, cho dù được sủng ái ra sao cũng không có khả năng tranh đoạt ngôi vị Thái tử với Tam Hoàng tử.

Nếu đã như vậy thì tại sao Hoàng hậu không biểu hiện bản thân mình là người rộng lượng chứ? Đơn giản là trong cung có nhiều Hoàng tử chứng tỏ Hoàng hậu nhân đức.

Lúc đó Hoàng hậu đã có chút dao động nhưng còn hơi do dự. Hoàng hậu lo lắng trong những Hoàng tử nhỏ tuổi này lại xuất hiện một thiên tài như Lục Hoàng tử, nếu vậy sẽ gây thêm khó khăn cho việc Tam Hoàng tử nhập chủ Đông Cung.

Tần cô cô liền ra một chủ ý cho Hoàng hậu: để người do Hoàng hậu an bài dạy những Hoàng tử này đọc sách, dạy bọn họ trở thành những kẻ ngốc chỉ biết đọc sách mà không biết cách ứng dụng vào thực tế.

Học vấn của Hoàng đế cũng không cao, chỉ cần tìm người có xuất thân tiến sĩ là được, mỗi lần Hoàng đế ‘ngẫu nhiên’ đến nghe giảng thì giảng giải cẩn thận là đủ lừa dối Hoàng đế rồi.

Hoàng hậu nghe xong chủ ý này liền đồng ý, sau đó không lâu thì Chu tiên sinh đến Trường Hoa điện dạy học.

Mặc dù Hoàng hậu không được sủng ái nhưng nàng cũng là quốc mẫu, muốn làm chuyện nhỏ như thế này vẫn rất đơn giản.

Đối với vị lão sư là Chu tiên sinh thì trừ bỏ Thập nhất Hoàng tử là người có nề nếp ra thì tất cả các tiểu Hoàng tử còn lại đều không thích Chu tiên sinh.

Nhưng mà bọn họ còn nhỏ tuổi, lại nghe nói lão sư của các hoàng huynh yêu cầu bọn họ còn nghiêm khắc hơn cả Chu tiên sinh thì cũng không dám oán hận.

Đi học được mấy ngày, Bùi Thanh Thù phát hiện Chu tiên sinh cũng có chút ưu điểm: ít nhất Chu tiên sinh đi học hay tan học đều rất đúng giờ, từ trước đến nay chưa bao giờ sai giờ.

Trong thời gian nghỉ ngơi thì Bùi Thanh Thù sẽ tâm sự với các hoàng huynh hoặc thư đồng của mình.

Trong năm vị hoàng huynh học cùng, hắn thân thiết với Thất Hoàng tử nhất, đây là điều đương nhiên.

Bát Hoàng tử chỉ nịnh bợ Tam Hoàng tử còn với những người khác thì thái độ đều giống nhau, không tốt cũng không xấu, đối với Bùi Thanh Thù cũng vậy. Chính vì vậy nên quan hệ giữa hai người không tính tốt nhưng cũng không coi là xấu, thỉnh thoảng cũng có thể trò chuyện vài câu với nhau.

Cửu Hoàng tử ngồi ngay phía trước Bùi Thanh Thù, cũng là người ngồi gần hắn nhất nhưng từ đầu Cửu Hoàng tử nhìn hắn đã không vừa mắt rồi nên hai người bọn họ nếu không cần thiết thì sẽ không nói chuyện với nhau.

Ngồi bên cạnh Bùi Thanh Thù là Thập nhất Hoàng tử, bởi vì thứ tự trong các huynh đệ của hai người sát nhau nên trong cung có hoạt động gì bọn họ đều ở gần nhau, trước đó Bùi Thanh Thù cũng có cơ hội giao lưu với hắn mấy lần. Nhưng tính cách của Thập nhất Hoàng tử lại giống hệt người già, Bùi Thanh Thù không có đề tài chung khi nói chuyện với hắn nên hai người cũng ít nói chuyện với nhau.

Trong các vị hoàng huynh thì chỉ có Thập Hoàng tử là Bùi Thanh Thù gần như chưa có cơ hội tiếp xúc.

Thập Hoàng tử cũng vô cùng nhiệt tình và hứng thú với vị hoàng đệ mới nhập học là hắn. Tan học ngày đầu tiên Thập Hoàng tử liền đến bắt chuyện với hắn: hỏi hắn nghe Chu tiên sinh giảng bài có quen không, có nghe hiểu không, có cần chính hắn hỗ trợ gì không.

Lúc ấy Bùi Thanh Thù cảm thấy, không ngờ vị Thập hoàng huynh này rất nhiệt tình, cũng không có đáng sợ như Thất ca nói.

Thất Hoàng tử nhìn thấy Bùi Thanh Thù không nghe chính mình khuyên bảo tránh xa Thập Hoàng tử còn trả lời hắn ta thì ngay lúc đó gương mặt có chút khó coi. Trên đường trở về Khánh Ninh cung đen mặt không thèm nói chuyện.

Sau khi trở lại Khánh Ninh cung thì Thất Hoàng tử không về chỗ của mình mà đi đến chỗ của Bùi Thanh Thù nhắc nhở hắn: “Thập nhị đệ, lúc trước ta đã nói với đệ không nên thân thiết với lão Thập, đệ có nhớ không?”

“Đương nhiên nhớ rõ.” Bùi Thanh Thù lại nói: “Thất ca, huynh yên tâm, ta không có ý định quan hệ thân thiết với Thập hoàng huynh, đơn giản là lễ phép thôi.”

“Đối với loại người như hắn thì không cần lễ phép, nếu không hắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.” Thất Hoàng tử nhìn thấy Bùi Thanh Thù không rõ nguyên do mà chớp chớp mắt thì gãi gãi đầu, hắn muốn nói ra một ví dụ lại đột nhiên không nhớ gì, đành giậm chân một cái nói: “Thôi, dù sao đệ nghe ta là được. Không nói nguyên do khác chỉ nói chuyện lão Thập do Đôn Tần sinh, mà Đôn Tần lại là người của Toàn Quý Phi thôi thì đệ nhất định phải cẩn thận.”

Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Thất ca thật thông minh, huynh còn biết cả chuyện của hậu cung nữa?”

Thất Hoàng tử trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Đệ cũng dám chê cười ca ca của mình! Chả lẽ đệ nghĩ cả ngày ta chỉ biết chơi đùa thôi?”

Bùi Thanh Thù cười ha ha, hắn sợ bị Thất Hoàng tử đánh nên không dám gật đầu.

Thất Hoàng tử thở dài, phiền chán nói: “Kỳ thật ta không hứng thú với những chuyện này, nhưng mà lão Bát suốt ngày lải nhải bên tai ta.”

Nhắc đến Bát Hoàng tử thì Bùi Thanh Thù cảm thấy mặc dù Bát Hoàng tử và Thất Hoàng tử tính cách khác nhau, chí hướng cũng khác nhau nhưng dù sao bọn họ cũng là huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra, trong lòng Bát Hoàng tử vẫn có người ca ca là Thất Hoàng tử.

Không hiểu sao bỗng dưng Bùi Thanh Thù có chút hâm mộ Thất Hoàng tử có huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra. Mặc dù bây giờ Tứ Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều là ca ca của Bùi Thanh Thù, nhưng không cùng một mẹ thì vẫn cách nhau một tầng, quan hệ giữa bọn họ sẽ không bao giờ đến mức tín nhiệm nhau không tiếc mạng sống. Nếu có một huynh đệ cùng mẹ đẻ ra để nâng đỡ nhau thì tốt biết bao.

Một mình chiến đấu hăng hái trong cái hoàng cung to như vậy đôi khi thấy rất mệt.

Nhưng mà dựa vào mối quan hệ hiện giờ của Hoàng đế và Lệ Phi thì đại khái Bùi Thanh Thù sẽ không có cơ hội này.

Sau khi nghe xong Thất Hoàng tử nói, từ ngày hôm sau Bùi Thanh Thù bắt đầu cố gắng duy trì khoảng cách với Thập Hoàng tử.

Nhưng mà Thập Hoàng tử giống như không hề phát hiện vậy, hắn vẫn liên tục đến tìm Bùi Thanh Thù nói chuyện phiếm.

“Thập nhị đệ, nghe nói phụ hoàng đặc biệt thích đệ, thường xuyên tìm đệ chơi cờ có phải không?”

Đôn Tần nuôi dưỡng Thập Hoàng tử rất rắn chắc khỏe mạnh, giống hệt một con nghé mới sinh giọng nói to lớn, chỉ cần hắn mở miệng thì tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Bùi Thanh Thù tương đối mẫn cảm, sau khi Thập Hoàng tử nói xong câu đó thì có vài ánh mắt khác nhau nhìn về phía hắn.

Hắn chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói: “Không có khoa trương đến mức đó, gần đây phụ hoàng rất bận, có lần đến thăm Lục ca nên tiện ghé qua thăm ta, nhân tiện kiểm tra xem kỹ năng chơi cờ của ta có tiến bộ không mà thôi.”

Thập Hoàng tử cũng không thèm để ý đến Bùi Thanh Thù đang xấu hổ, vẫn không coi ai ra gì nói tiếp: “Vậy à! Vậy tại sao phụ hoàng lại không quan tâm đến kỹ năng chơi cờ của ta? Thập nhị đệ, ta vẫn cảm thấy phụ hoàng đối xử với đệ không giống những người khác nha!”

Thất Hoàng tử nhìn thấy Bùi Thanh Thù cười rất miễn cưỡng thì tức giận mà nói: “Lão Thập, nếu đệ muốn người khác quan tâm đến kỹ năng chơi cờ của đệ đến vậy thì hai ta cùng hạ hai bàn cờ đi?”

Thập Hoàng tử vội xua tay nói: “Thất ca đừng chê cười ta, ta không biết chơi cờ.”

Thất Hoàng tử hừ một tiếng nói: “Nếu là chính ngươi không biết chơi cờ thì cũng đừng ở chỗ này ghen tị phụ hoàng chơi cờ với Thập nhị đệ!”

“Ai ghen tị!” Thập Hoàng tử kích động duỗi dài cổ ra: “Ta chỉ tò mò mà thôi, tại sao huynh còn cố tình làm khó dễ ta? Chẳng nhẽ ta nói sai sao? Phụ hoàng rõ ràng sủng ái Thập nhị đệ hơn những người khác, phụ hoàng còn ban tên cho chỗ ở của Thập nhị đệ còn gì!”

“Thập ca!” Bùi Thanh Thù thật vất vả mới khiến người khác không tin Hoàng đế sủng ái chính mình hơn người khác không ngờ lúc này lại bị Thập Hoàng tử nhắc lại: “Chuyện này đã trôi qua lâu rồi thì không cần nhắc lại. Ta cũng đã nói qua lúc ấy phụ hoàng chỉ ngẫu nhiên gặp ta ở Bảo Văn các nên tiện tay giúp ta viết mấy chữ mà thôi.”

Tính cách của Thất Hoàng tử lại không tốt như Bùi Thanh Thù: “Lão Thập, ta nói cho đệ biết, đệ đừng xen vào chuyện của Thập nhị đệ nữa!” Hắn còn muốn nói thêm nhưng đã hết thời gian nghỉ ngơi, Chu tiên sinh đã trở lại nên hắn chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo Thập Hoàng tử sau đó trở về chỗ ngồi của mình.

Từ sau chuyện này thì mỗi lần đến thời gian nghỉ ngơi Thất Hoàng tử đều lôi kéo Bùi Thanh Thù đi ra ngoài, có khi đi phòng nghỉ của mình, có khi đi ra ngoài đánh bao cát với các đường huynh đệ khác và thư đồng, tóm lại chính là không cho Thập Hoàng tử có cơ hội tiếp cận Bùi Thanh Thù.

Bùi Thanh Thù khó khăn lắm mới yên tĩnh được hai ngày, những rất nhanh hắn phát hiện còn có chuyện đáng sợ hơn.

Sau khi tan học Thập Hoàng tử chạy đến Cảnh Hành hiên chặn đường hắn.

“Thập nhị đệ, ban ngày đi học bận quá nên ta không có thời gian tìm đệ trò chuyện nên đợi tan học ta liền đến tìm đệ.”

Bùi Thanh Thù nhìn hắn: “Xin lỗi, Thập ca, ta còn có việc khác.”

Thập Hoàng tử giống như không hề nhìn ra Bùi Thanh Thù muốn đuổi khách vậy, cười hì hì hỏi hắn: “Chuyện gì? Ta đi cùng với đệi?”

“Ta muốn đi Quỳnh Hoa cung thỉnh an mẫu phi.” Bùi Thanh Thù liếc nhìn Ngọc Tụ một cái, Ngọc Tụ lập tức hiểu ý mang áo choàng đến khoác lên người hắn.

Bùi Thanh Thù nghĩ rằng Quỳnh Hoa cung là tẩm cung của phi tần, mà mẫu phi của Thập Hoàng tử cũng không ở đó nên hắn sẽ không mặt dày đến nỗi đòi đi theo.

Không ngờ! Độ dày trên da mặt của Thập Hoàng tử dày hơn cả mức tưởng tượng của Bùi Thanh Thù.

“A, ta nghe nói đồ ăn của Quỳnh Hoa cung rất ngon, hay ta đi cùng với đệ đi, buổi tối có thể tiện dùng bữa ở chỗ của Thục phi nương nương luôn!”

Bùi Thanh Thù cảm thấy hắn không thể tiếp tục khách khí với Thập Hoàng tử nữa.

Con người của Thập Hoàng tử giống như trong đầu chỉ có một sợi dây thần kinh thôi vậy, hắn ta nghe không hiểu ý của người khác ẩn sau câu nói.

Hắn chán đến nỗi tim cũng thấy mệt: “Thập ca, thực xin lỗi, không có thương lượng trước với mẫu phi thì ta không thể tùy ý dẫn huynh đến. Huynh vẫn nên trở về đi.”

“A? Như vậy à?” Thập Hoàng tử vô cùng thất vọng nói: “Thục phi nương nương khó tính vậy cơ à?”

Bùi Thanh Thù thấy hắn ta còn dám trách Thục phi thì cho dù bản thân hắn có tốt tính đến mấy cũng tức giận: “Thập ca, chẳng lẽ Đôn Tần nương nương không có dạy huynh trước khi đến nhà người khác làm khách thì phải báo trước sao? Đây là lễ phép.”

Thập Hoàng tử nghe xong thì kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hắn: “Nhà người khác? Làm khách? Thập nhị đệ, ta không thích nghe đệ nói những lời này, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ coi đệ thành người ngoài mà!”

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Thanh Thù: Trên mặt cười hì hì, trong lòng chỉ muốn đánh người!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv