"Thì phủ cử hành vào tháng tư, chúng ta rằng không kịp rồi nên chỉ đi vùng phụ cận Sơn Tây. Nguyên nhân chính là như thế mới đáng cho bọn họ trở tay không kịp." Bùi Thanh Thù nói xong, cố ý dừng một chút, sâu kín nhìn Tam Hoàng Tử: "Sao thế, tham quan xuống ngựa, chẳng lẽ tam hoàng huynh không cao hứng à?"
"Cao hứng, đương nhiên là ta cao hứng rồi." Tam hoàng tử lạnh lùng cười nói: "Chẳng qua là ta rất đau lòng cho thập nhị đệ người nha! Người nhìn người đang trong thời gian cần hôn vui vẻ lại chạy tới chỗ xa như vậy, con kiếm ném cả mạng đi. Không bằng lại nghỉ một đoạn thời gian, đừng chơi đùa lung tung nữa!"
Thái độ này của tam hoàng tử, làm Bùi Thanh Thù nghe mà phát cáu.
Nếu như không phải bị bất đắc dĩ, Bùi Thanh Thù không muốn đối chọi gay gắt cùng cấp trên trực tiếp mà mình đang lệ thuộc. Nhưng mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch lâu vậy rồi, nếu cứ để bị chết yểu, Bùi Thanh Thù thực sự là không cam lòng.
"Đa tạ tam Hoàng Huynh đã quan tâm, nhưng chuyện kia đã qua hơn mấy tháng rồi, ta đã sớm không có việc gì. Phần kế hoạch chỉnh đốm quan học này, ta đã chuẩn bị nhiều ngày. Nếu tam hoàng huynh cảm thấy có chỗ nào không ổn, chúng ta có thể bàn bạc sửa chữa lại một chút. Nhưng nếu hơn cứ như thế trực tiếp ghét lại phần kế hoạch này!"
Tam hoàng tử cao cao tại thượng nhìn Bùi Thanh Thù, nhẹ nhàng nhướn mày khinh thường: "Nếu như ta kiên trì muốn gác lại thì Ngươi muốn làm gì? Ỷ vào mình là tiểu nhi tử được phụ hoàng sủng ái, giống như tiểu hài tử không được ăn kẹo, bí mật đi tới trước mặt phụ hoàng cáo trạng ta à?"
Tam Hoàng tử nói hai ba câu lập tức coi Bùi Thanh Thù thành tiểu hài tử "Ỷ sủng sinh kiêu". không thể không thừa nhận mấy năm nay công phu nói chuyện của tam hoàng tử tăng rất nhiều.
Bùi Thanh Thù biết, càng là lúc này, mình càng không thể tức giận. Nếu không liền ứng với lời tam hoàng tử nói, giống như hắn là một tiểu hài nhi tính tình cáu kỉnh.
Vậy mặt hắn ngưng đọng nhưng cũng không kích động nói: "Chỉnh đốn quan học chính là chuyện lớn có lợi với dân với nước, sao có thể đánh đồng với chuyện tiểu hài tử muốn ăn kẹo được? Ở trong mắt tam hoàng huynh, chuyện Quốc gia đại sự cũng chỉ như một trò đùa à?"
"Người đừng có mà chụp mũ lung tung cho ta! Một hài tử mười mấy tuổi còn chưa mọc lông như ngươi, biết cái gì là quốc gia đại sự chứ! Còn chỉnh đốm quan học cái gì? Ngươi đây chẳng qua là muốn làm càn! Tam hoàng tử được nhiên gắt gọng nhảy dựng lên, hung hăng hất tấu chương của Bùi Thanh Thù xuống đất: "Nói thật dễ nghe, còn vì nước vì dân nữa chứ, không phải người muốn làm cho mình một chính tích(*) à! Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi! Chỉ cần ta còn ở lễ Bộ một ngày thì nhất định sẽ không cho ngươi làm loại chuyện đắc tội với người này!"
(*) Thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại.
Dáng vẻ tam hoàng tử khi nổi giận lên, bộ mặt dữ tợn, vô cùng đáng sợ. Bùi Thanh Thù biết bây giờ mình có nói gì cũng không được, nên không lãng phí mình lưỡi cãi lộn với tam hoàng tử: "Nếu Thị Lang Đại Nhân đã nghĩ như vậy, ta cũng không còn gì để nói, cáo từ."
Nói xong hắn nhặt tấu chương của mình lên, lập tức xoay người rời đi. Sau khi Bùi Thanh Thù đi, Hữu Thị Lang Tu Hồng gia nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, cẩn thận từng li từng tí nói với tam hoàng tử: "Khánh Vương điện hạ, bất kể thế nào thì thập nhị hoàng tử cũng là nhi tử của Lệ phi nương nương. Hiện tại Lệ phi lại đang mang thai. Ngài đối với hắn như vậy, hoàng thượng sẽ không cao hứng đâu?"
"Ngươi yên tâm đi, bằng vào một bộ kế hoạch này của hắn, phụ hoàng nhìn cũng sẽ không đồng ý đâu." Tam hoàng tử cười lạnh một tiếng, vô cùng tin tưởng nói: "Ta quả quýt từ chối hắn như thế, huống hồ phụ hoàng còn phải cảm tạ ta vì hắn giảm bớt một cái phiền toái đấy."
Trong lòng Tu Hồng Gia trầm xuống, cảm giác như tam hoàng tử nói cũng có rất có đạo lý. Lấy phong cách bảo thủ chấp chính của hoàng thượng. Chỉ e hoàn toàn chính xác rất khó ủng hộ Bùi Thanh Thù cải chế.(-)
(-) thay đổi chế độ xã hội.
Trước đây Bùi Thanh Thù đưa ra việc sửa chữa chế độ Lẫm sinh, gần như bởi vì sự tình lúc đó huyên náo quá lớn, nếu không làm ra chút cải biến thì khó mà xong được, lúc này hoàng đế mới đáp ứng.
Hiện tại sóng êm gió lặng, hoàng đế có đồng ý cải cách chế độ hay không còn rất khó nói. Chạng vạng tối sau khi Bùi Thanh Thù hết giờ trực cũng chưa trở về phủ mà trực tiếp đi vào cung gặp Thục phi.
Thành thật mà nói, mặc dù Thục phi là Quý phi, lại có nhà mẹ đẻ cường đại là Phó gia, nhưng Bùi Thanh Thù biết, tìm Thục phi hỗ trợ là việc không thực tế. Dù sao hậu cung cũng không được tham dự chuyện triệu chính, muốn để cho hoàng đế đứng về phía hắn thì vẫn phải dựa vào Lệ phi thổi gió bên gối.
Nhưng mà hắn lại không thể trực tiếp mở lời cầu Lệ phi hỗ trợ được. Nếu không cho dù là hoàng đế có đồng ý, cũng làm cho Lệ phi bên kia bị áp lực, không chừng trong đầu còn nghĩ thế nào về Bùi Thanh Thù. Nói không chừng trong mắt hoàng đế, Bùi Thanh Thù sẽ biến thành một tiểu hài tử đòi ăn kẹo nũng nịu với phụ mẫu giống như trong lời tam hoàng tử nói vậy.
Bùi Thanh Thù biết bây giờ hắn tiến cung tìm Thục phi, ít nhiều sau khi cũng có chút ủy khuất, tìm người thân cận nhất nói hết ra tìm kiếm chút ý tự an ủi. Nhưng mà hắn còn chưa kịp mở miệng, Thục phi đã nói cho hắn một tin tức xấu hơn rồi.
"Sau khi Kính Phi bị phế, vị trí thứ phi liền trống ra một cái. Nghe nói Hoàng thượng vốn định nâng Ninh Quý tần lên, nhưng mà Linh Quý tần lại không muốn hiểu sơn lộ thân(~) ở trong cung, chỉ muốn sống cuộc sống bình lặng, nên uyển chuyển cự tuyệt hoàng thượng."
(~) chỉ những người không muốn để lộ tài năng.
Sau khi lục hoàng tử chết, Lục Quý tần vốn đã rất an tĩnh lại càng giống như một cái bóng trong hậu cung, gần như không có cảm giác tồn tại, có lẽ là thực sự vô dục vô cầu.
Bùi Thanh Thù gật đầu, có chút tò mò hỏi: "Thế thì Thận nương nương có hi vọng à? " Trừ Lệ Phi ra, chỉ có mẹ đẻ của thất hoàng tử và bát hoàng tử Thận Quý tần là phi tần duy nhất có hai vị hoàng tử. Luận tư lịch, Bùi Thanh Thù cảm thấy thăng nàng lên phi bị là thích hợp nhất.
Ai ngờ Thục phi lại nói: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng thượng muốn thăng chỉ sợ là An Quý tần."
"An Quý tần?" Bùi Thanh Thù cực kỳ ngạc nhiên nói: "Nhưng mà thời gian làm ta tiến cung là ngắn nhất, tuổi lại còn trẻ như thế! "
"Chính vì tuổi nàng ta còn trẻ!" Thục phi có chút bất bình nói: "Hoàng thượng cảm thấy mình lạnh nhạc nàng ta, làm trễ nải hạnh phúc của An Quý tần. Hừ, sao hoàng thượng không nghĩ tới chúng ta nhưng lão nhân này đã vất vả phục thị hắn nhiều năm thế nào đấy! Năm đó ta là Trắc phi lúc tiềm để, còn sinh công chúa, bây giờ mới được một cái phi vị, vậy mà Chu Thị nàng ta dựa vào cái gì?"
Trong lòng Bùi Thanh Thù cảm thấy nặng nề, tựa như hiểu ra gì đó: "Chỉ e là chuyện này có quan hệ với tam Hoàng huynh." Dù việc này hắn không nguyện ý thừa nhận, nhưng hắn phát hiện, Tam hoàng tử có ý tưởng chấp chính rất giống với hoàng thượng, đều là loại người gặp chuyện có thể tha liền tha, cố gắng duy trì phong cách ổn định hài hòa ở mặt ngoài.
Thục phi nghe xong, thở dài nói: "Có lẽ thế, lúc trước An Quý tần tiến cung vì thể diện của Chu gia, còn gì cung cấp trợ lực cho tam hoàng tử. Không nghĩ tới An Quý tần tiến cung không được bao lâu thì Lệ Phi trở lại, kế hoạch của bọn họ lúc này mới bị gác lại. Lại nói ta còn thực sự không nghĩ tới, hoàng hậu đã không xong rồi, vậy mà mấy năm nay tam hoàng tử ngược lại càng ngày càng được hoàng thượng coi trọng. Trước kia hắn chính là một cái bao cỏ, nhìn không ra thế mà lại có khả năng như vậy đấy."
"Có khả năng gì cơ chứ?" Vốn Bùi Thanh Thù nhịn một bụng bất mãn, quả nhiên sau khi nói hết ra Thục Phi thật ra đã bình tĩnh nhiều rồi.
Sau khi Thục Phi nghe xong, trầm mặc một lúc mới nói: "Không được, Thù nhi, ngươi không thể một mình chiến đấu hăng hái như vậy được. Nếu bằng vào sức của một mình ngươi cứng rắn muốn hoàng thượng ủng hộ ngươi cái chế chế, cũng không phải là không có biện pháp. Nhưng mà mà phẩm cấp của người không đủ, làm như vậy khó tránh khỏi sẽ bị người ta chỉ trích, nói người dựa vào thân phận hoàng tử cùng quan hệ bám váy để thượng vị, đối với thanh danh của ngươi có hại."
"Thế... Ta nên làm cái gì bây giờ?" Gừng càng già càng cay, Bùi Thanh Thù cảm thấy Thục Phi nói rất có lý. Hôm nay hắn đến đây ít nhiều cũng có phần muốn thỉnh giáo ý tứ của Thục Phi.
Thục Phi nhắc nhở hắn nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ngoại trừ Trung Thân vương, lão Tam còn có nhi tử của Trung Thân vương ra, ở lễ Bộ có còn... Người có thể giúp ngươi nói chuyện không?"
Bùi Thanh Thù suy nghĩ một vòng cũng không chọn ra được một người thích hợp. "Lễ Bộ Hữu Thị Lang Tu Hồng Gia Tu đại nhân quan hệ với ta cũng không tệ lắm, nhưng mà hắn..." Bùi Thanh Thù cười khổ một tiếng: "Không có khả năng đâu." "Vì sao không có khả năng?" Thục Phi trừng mắt lên, nghiêm túc nói: "Nói không chừng hắn chính là cánh cửa đột phá của người đấy!"
"Đầu tiên tên Hữu Thị Lang này căn bản đã bị tam hoàng huynh cướp hết quyền lực, không có thực quyền gì. Coi như trong lòng hắn muốn giúp ta thì cũng không nhất định có thể làm được. Tiếp theo, Tu đại nhân này là người cực kỳ khéo đưa đẩy, từ trước đến nay nghe lời tam hoàng huynh như thiên lôi sai đâu đánh đó, hắn sẽ không nguyện ý vì ta mà đắc tội với tam hoàng huynh."
"Nếu không phải vì ngươi, mà là vì Giang Sơn xã tắc thì sao?" Thục Phi vấn đề nghị hắn đi thử một lần: "Được hay không được cũng phải thử qua mới biết được."
Bùi Thanh Thù hơi bị Thục Phi thuyết phục. Mặc dù con đường này thoạt nhìn thật gian nan, gần như giống tử lộ, nhưng hắn vẫn quyết định thử một lần.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Thanh Thù đi vào lễ Bộ sớm hơn, sau khi xử lý tốt công vụ hàng ngày của mình, liền mang theo phần tấu chương hôm qua bị tam hoàng tử ném trên mặt đất đi tìm Tu Hồng Gia.
Bùi Thanh Thù vội vàng khoát tay nói: "Không cần phiền toái, Tu Đại Nhân. Hôm nay ta đến là muốn cùng ngài thương lượng việc chỉnh đốn quan học."
Tu Hồng gia làm như không nghe thấy tiếp tục nói: "Thập nhị điện hạ vẫn nên nếm thử trà đi, trà Minh Tiền Long Tĩnh, rất thơm đó." Bùi Thanh Thù không có biện pháp, chị có thể theo ý của hắn, Hai người cùng nhau thưởng thức trà.
Khác với tam hoàng tử, mặc dù Tu Hồng Gia cũng cự tuyệt Bùi Thanh Thù, nhưng cách hắn cự tuyệt người khác vô cùng uyển chuyển. Không phải nổi giận, cũng không phải châm chọc, mà là không ngừng đánh thái cực với Bùi Thanh Thù, trò chuyện vài chuyện không liên quan.
Từ lá trà cho tới nông dân trồng chè, từ nông dân trồng chè cho tới trang tử, từ trang tử cho tới thu hoạch, lại từ thu hoạch cho tới bổng lộc.
Bùi Thanh Thù nói chuyện không nổi nữa: "Tu Đại Nhân, tao cũng không vòng vo với ngài nữa. Ngài lớn hơn ta 30 tuổi, biết nhiều hơn với ta rất nhiều. Tình hình hiện nay của Đại Tề, ngài nên hết sức rõ ràng. Nều vẫn còn phát triển tiếp như thế này. Hậu quả khó mà lường được!"
Nụ cười trên mặt Tu Hồng Gia dần dần biến mất. "Hôm quà tam hoàng huynh nói ta vì lợi ích cá nhân, mới muốn chỉnh đốn quan học, xin ngài tuyệt đối không nên nghĩ như vậy. Trời đất chứng giám, điều ta muốn chẳng qua chỉ là khắp nơi thái bình, quốc thái dân an mà thôi. Biết rõ quốc gia có lỗ hổng như vậy, sao có thể mặc kệ ngồi nhìn chứ?"
Tu Hồng Gia có điểm xấu hổ nói: "Thập nhị điện hạ yên tâm, ta biết ngài không phải người như vậy."
"Tu Đại Nhân, xin người tin tưởng ta!" Bùi Thanh Thù cũng không biết Tu Hồng Gia chỉ là khách khí hay là thực sự nghĩ vậy: "Chỉ cần ngài nguyện ý giúp ta trình sổ con này lên, ta có thể tặng ngài một nửa quyền ký tên mà! Nếu xảy ra vấn đề gì, ta sẽ gánh vác, đảm bảo ngài không bị liên lụy. Xin ngài giúp ta chuyện này, giúp đỡ Đại Tề đi!"