Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: An Thục phi
Dung Dạng vui vẻ thoải mái nói: “Lễ Thân vương đã đồng ý với ta, đợi mùa xuân sang năm ta hết nhiệm kỳ sẽ tìm cách điều chuyển ta đến Binh Bộ.”
“Binh Bộ?!” Bùi Thanh Thù vừa nghe thấy thì đôi mắt liền sáng lên: “Đúng rồi, Cửu Hoàng thúc là Binh Bộ Thượng Thư, thúc ấy nghĩ cách điều chuyển ngươi sang Binh Bộ chắc chắn sẽ thành công!”
Có thể nói Dung Dạng chỉ là một vị quan từ lục phẩm Tu soạn của Hàn Lâm viện mà có thể lên làm chức Chủ bộ ở trong quân đội nguyên nhân thứ nhất vì bản thân hắn là người có tài, nguyên nhân còn lại là Dung gia và Lễ Thân vương là thông gia.
Tỷ tỷ ruột của Dung Dạng gả cho Tả Đại công tử, chính là con trai trưởng của Thừa Ân công. Mà vợ kế của Lễ Thân vương lại là cô cô ruột của Tả đại công tử.
Chỉ cần có quan hệ họ hàng như vậy, trước khi xuất chinh Dung Dạng và tỷ phu của hắn tự mình đến cửa bái phỏng Lễ Thân vương. Mà Lễ Thân vương lại là người vô cùng coi trọng nhân tài, sau khi nói chuyện với nhau đương nhiên sẽ đồng ý mang theo Dung Dạng xuất chinh.
Sau khi Dung Dạng hồi kinh, mặc dù không được thăng quan nhưng Hoàng đế lại ban thưởng cho hắn rất nhiều, Lễ Thân vương cũng thường xuyên khen hắn.
Lần này Dung Dạng theo quân xuất chinh có thể nói là thu hoạch được rất nhiều.
Nhưng bản thân Dung Dạng lại cảm thấy những thứ đó không quan trọng: “Quan trọng nhất chính là, trước kia ta chỉ biết có lý luận suông, không chính mắt nhìn thấy tướng lĩnh tự mình bày binh bố trận, tuỳ cơ ứng biến ra sao. Lần này xuất chinh, ta học hỏi được rất nhiều kiến thức.”
Bùi Thanh Thù đồng ý gật đầu, hắn đột nhiên có chút chờ mong. Nếu lại có cơ hội thì hắn cũng muốn theo quân xuất chinh giống như Dung Dạng, ra ngoài có thể học hỏi thêm rất nhiều kiến thức. Nghĩ kỹ thì làm một văn chức ở trong quân đội cũng được.
Chỉ cần tướng lĩnh mà văn chức đi theo không quá mức ngu ngốc để toàn quân bị diệt sạch thì quan văn đi theo đương nhiên có thể giữ được tính mạng, bình an trở về.
“Tỷ phu, ngươi thì học được thêm kiến thức, còn tỷ tỷ của ta thì lo lắng sợ hãi hơn nửa năm nay.”
Trong thời gian Dung Dạng không ở kinh thành thì Lệnh Nghi thường xuyên ‘về nhà mẹ đẻ’, đến Quỳnh Hoa cung nói chuyện với Thục phi. Hoàng đế cũng ngầm đồng ý, trong cung không có Hoàng hậu, hai vị Quý phi lại không tiện quản giáo nàng đành mặc kệ Lệnh Nghi làm theo ý mình.
“Ta biết.” Nhắc tới chuyện này thì Dung Dạng lộ ra thần sắc áy náy: “Lần này trở về, ta không lập tức điều chuyển đến Binh Bộ cũng vì ở Hàn Lâm viện thanh nhàn, ta có nhiều thời gian ở cạnh hai mẹ con bọn họ. Đợi sang năm ta đến Binh Bộ… lúc đó chỉ sợ không có nhiều thời gian rảnh như bây giờ.”
Bùi Thanh Thù thấy trong lòng hắn đều sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi liền yên tâm hơn.
Bước sang năm mới được mấy ngày thì cuối cùng Hoàng đế cũng ban thánh chỉ thăng vị phân của Thục phi lên Quý phi.
Nỗi lo lắng của Bùi Thanh Thù cuối cùng cũng biến mất.
Đang dịp ăn tết nên Quỳnh Hoa cung vô cùng náo nhiệt. Bùi Thanh Thù chỉ cần bước vào cửa lớn của Quỳnh Hoa cung là có thể cảm nhận được bầu không khí vui vẻ.
Vốn dĩ Toàn Quý phi thăng vị lên Hoàng Quý phi thì coi là tin tức xấu với bọn họ. Nhưng Thục phi thăng phân vị lên Quý phi lại là tin tốt. Cho nên tết năm nay một tin tốt một tin xấu coi như hoà, thậm chí tin xấu đối với bọn họ lại có vẻ không quan trọng.
Thục phi vẫn nghĩ phân vị cao nhất của mình là Thục phi, cả đời này đều sẽ không thăng nữa. Không ngờ đột nhiên thăng lên Quý phi, nàng vô cùng vui mùng.
Bùi Thanh Thù nhìn thần sắc vui sướng trên khuôn mặt Thục phi thì trong lòng cũng vui vẻ theo. Hắn đã chuẩn bị hạ lễ chúc mừng Thục phi từ rất sớm, một bộ trang sức tinh xảo làm từ vàng ròng, quan trọng nhất là một tấm bình phong thêu một trăm chữ ‘Phúc’ không giống nhau do chính tay hắn viết rồi mời mười mấy tú nương nhanh chóng hoàn thành.
Thục phi nhận được bình phong thì cực kỳ thích, dán sát khuôn mặt lên bình phong để có thể cảm nhận hiếu tâm của nhi tử đối với mình.
Bùi Thanh Thù vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn Thục phi sai cung nhân nâng bình phong đặt ở chỗ dễ thấy nhất trong chính điện của Quỳnh Hoa cung.
“Sau này, mỗi lần có người đến ta sẽ nói cho bọn họ tấm bình phong này là nhi tử của ta tặng cho ta.”
Bùi Thanh Thù nhìn vẻ mặt đắc ý của Thục phi không nhịn được bật cười.
“Vâng! Vâng! Vâng! Chỉ cần ngài vui vẻ là được.”
Giống như lúc Toàn Quý phi thăng vị, Hoàng đế cũng tổ chức một buổi cung yến chúc mừng cho Thục phi. Nhưng mà Hoàng Quý phi chính là Phó Hậu nên cung yến chúc mừng phải long trọng hơn, còn cung yến chúc mừng Thục phi thăng Quý phi thì nhỏ hơn một chút. Buổi tiệc không mời các vị Hoàng tử và tông thân đại thần, chỉ mời những nữ quyến thân thiết với Thục phi và nhà mẹ đẻ của Thục phi.
Mấy năm nay cứ đến tết thì Bùi Thanh Thù đều gặp người của Phó gia. Quan hệ giữa hai bên không thân thiết lắm nhưng cũng không xa lạ, coi như họ hàng bình thường.
Phó đại công tử không thể cưới được Lệnh Nghi theo mong ước nên cho dù có tiếc nuối thì vẫn nghe theo phụ mẫu mà thành thân, nghe nói thê tử đã mang thai sáu bảy tháng.
Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư của Phó gia đều là con vợ lẽ, tuổi cũng xấp xỉ với Tứ Hoàng tử. Bùi Thanh Thù có nghe Thục phi nói qua là cả hai vị này đều coi trọng Tứ Hoàng tử, đòi chết đòi sống phải gả cho Tứ ca. Cuối cùng Vinh Quý phi quyết định thay Tứ Hoàng tử, chọn Phó nhị tiểu thư làm trắc phi của Tứ Hoàng tử, Phó tam tiểu thư thì gả đi nơi khác.
Còn những vị tiểu thư còn lại của Phó gia, Tứ tiểu thư đã đính hôn, các vị tiểu thư còn lại thì vẫn là khuê nữ.
Bởi vì Bùi Thanh Thù phát hiện người của Phó gia có ý định gả nữ nhi cho hắn, nên mỗi lần nhìn thấy mấy vị biểu tỷ muội này trong lòng hắn cứ có cảm giác kỳ kỳ quái quái.
Nói thật thì hắn thật lòng xem Thục phi trở thành mẫu thân của mình, cũng nguyện ý thân cận với người của Phó gia, nhưng hắn có chút khó chấp nhận mình phải cưới một vị cô nương giống như Phó ngũ cô nương.
Thực ra Phó ngũ cô nương cũng không xấu, dung mạo có thể coi như thanh tú, nhưng tính cách quá trầm ổn, có chút trầm ổn hơn tuổi.
Phó ngũ cô nương từ nhỏ đến lớn rất ít nói cười, không giống chút nào với tính cách tuỳ tiện của Thục phi. Nếu nói tính cách Phó ngũ cô nương giống ai... Bùi Thanh Thù cũng biết so sánh của mình không thỏa đáng nhưng hắn thật sự cảm thấy Phó ngũ cô nương và Thập nhất Hoàng tử vô cùng giống nhau.
Bùi Thanh Thù còn đang nghĩ có nên thừa dịp người của Phó gia chưa nói thẳng thì hắn tranh thủ làm mối cho Thập nhất Hoàng tử và Phó ngũ cô nương.
Nhưng mà ý nghĩ này chỉ vừa hiện lên trong đầu đã bị hắn đá bay. Bởi vì hắn biết, với tính cách của Thập nhất Hoàng tử và Phó ngũ cô nương đều khinh thường chuyện thân cận quen biết trước khi thành thân. Có khi còn thấy Bùi Thanh Thù xen vào việc của người khác, còn mắng hắn ấy chứ.
Vì vậy nên hắn cũng chỉ dám nghĩ thôi, không làm bất kỳ hành động gì cả.
Nhưng đến lúc này thì Bùi Thanh Thù cảm thấy hắn nên làm chút gì đó.
Mấy năm trước hắn có thể tự an ủi bản thân là hắn còn nhỏ, hắn suy nghĩ nhiều, chuyện thành thân cứ từ từ rồi tính. Nhưng bây giờ các vị hoàng huynh đều lần lượt thành thân rồi xuất cung lập phủ thì áp lực của hắn càng lúc càng lớn. Đặc biệt là sang năm mới thì tính cả tuổi mụ hắn đã mười năm. Đến tuổi của hắn đính hôn cũng coi là muộn.
Cho nên Bùi Thanh Thù quyết định, mặc dù khó mở miệng nhưng hắn phải tìm cơ hội nói chuyện với Thục phi. Nếu không thể tìm một vị Hoàng tử phi hắn thích thì ít nhất tìm một vị có tính cách phù hợp một chút, nếu hai người tính cách không hợp thì rất khó khăn.
Bùi Thanh Thù đột nhiên suy xét đến hôn sự của mình bởi vì trong buổi tiệc chúc mừng Thục phi có rất nhiều tiểu thư của thế gia hoặc quan gia đến.
Bùi Thanh Thù cảm giác được có lẽ Thục phi làm giống như Hoàng hậu năm xưa, cố ý mời những tiểu thư tuổi phù hợp lại chưa lập gia đình đến để tuyển phi cho Bùi Thanh Thù.
Hơn nữa vì hắn di truyền dung mạo của Lệ Phi nên trong yến hội rất nhiều cô hương nhìn hắn, có nhìn trộm, có cả ngang nhiên nhìn, kết quả là hắn cầm đũa cũng lo tư thế của mình không ưu nhã, ăn cũng không ngon.
Thất Hoàng tử nhìn thấy hắn như vậy thì buồn cười nói: “Thập nhị đệ, ăn cơm thì ăn cơm, đệ nghĩ nhiều như vậy làm gì. Chẳng nhẽ đẹp thì không cần ăn cơm? Đệ ăn nhiều một chút thì các nàng sẽ không thích đệ nữa à?”
“Thất ca, huynh lại nói bậy cái gì vậy.” Bùi Thanh Thù ngượng ngùng nói: “Làm gì có ‘các nàng’!”
“Thập nhị đệ, đệ nghĩ ta bị mù à? Những cô nương kia nhìn đệ y như ruồi bọ thấy phân ấy, kẻ ngu cũng biết bọn họ thích đệ.”
Bùi Thanh Thù bị hắn nói ghê tởm đến mức ăn không ngon: “Đang ăn cơm, huynh lại nói cái gì vậy?”
“Được được, ta đổi một cái. Giống nh... giống như năm xưa các vị tiểu tỷ tỷ nhìn thấy Dung nhị công tử vậy!”
Bùi Thanh Thù không cảm thấy mình được yêu thích như Dung Dạng năm xưa: “Thất ca, huynh nói quá mức khoa trương, tỷ phu của chúng ta là đệ nhất mỹ nam tử danh chấn kinh thành, ta làm sao có thể so sánh với tỷ phu được.”
“Bây giờ đệ mới mấy tuổi, theo ta thấy thì tỷ phu được yêu thích nhất là một năm trước khi hắn thành thân. Đệ bây giờ còn chưa bằng tuổi tỷ phu lúc ấy.” Thất Hoàng tử nói xong thì kéo Bùi Thanh Thù đến bên cạnh mình so chiều cao: “Thấy chưa, đệ lại cao thêm, sắp vượt qua ta rồi.”
Đối với chiều cao của mình thì Bùi Thanh Thù rất tự tin: “Chuyện này còn phải nói, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ha ha ha.”
Thất Hoàng tử nhe răng trợn mắt muốn véo mặt của Bùi Thanh Thù: “Tiểu tử thối, mặc kệ đệ cao đến đâu thì ta vĩnh viễn là ca ca của đệ, biết chưa?!”
Bùi Thanh Thù trốn không kịp chuẩn bị lọt vào ‘độc thủ’ của Thất Hoàng tử thì nghe thấy giọng nữ tử phẫn nộ vang lên bên cạnh: “Mau dừng tay!”
Cả hai người sửng sốt một chút, đồng thời dừng lại hành động nhìn sang bên cạnh.
Nhìn thấy một cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi xấp xỉ với Bùi Thanh Thù, nàng ta mặc một bộ cung trang màu vàng nhạt, nhìn kỹ sẽ thấy trang sức trên đầu hay treo trước ngực đều là trân phẩm quý trọng.
Quần áo trang sức như vậy cũng không hề thua kém, Công chúa.
Vị thiếu nữ áo vàng tức giận nói với Thất Hoàng tử: “Vị điện hạ này, sao có thể hở ra là véo mặt của Thập nhị điện hạ chứ. Nếu không cẩn thận tổn thương Thập nhị điện hạ thì ngài có đền được không?”
Thất Hoàng tử bị nàng nói sửng sốt một lúc lâu mới tức giận nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai? Ta và đệ đệ của mình đùa giỡn thì liên quan gì đến ngươi?”
Thiếu nữ không trả lời mà hơi hơi nâng cằm, biểu cảm vô cùng kiêu ngạo.
Thái giám bên người Thất Hoàng tử nhỏ giọng nói: “Ngài không nhớ rõ sao, vị này là con gái út của Anh Quốc công, hình như là đích nữ sinh ra lúc Anh Quốc công gần bốn mươi tuổi, hai phu thê Anh Quốc công vẫn luôn cưng chiều nàng như hòn ngọc quý trên tay.”
Thất Hoàng tử sửng sốt một chút, hắn thật là không nhớ rõ. Từ khi thành hôn với Lâm thị thì hắn chẳng quan tâm đến các cô nương khác. Hơn nữa nữ nhân lớn lên thay đổi quá nhiều, ai có thể nghĩ đến tiểu nha đầu năm xưa bây giờ cũng thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều?
- --------------------------------