Nó không biết nên làm gì cứ quay qua quay lại. Hai gươngmặt đều nhìn nó với ánh mắt tràn đầy hy vọng và cóm ột cái gì đó mà nókhông thể bỏ đi. Nó bối rối, tự dưng hai người này lại như vậy. Nó không biết nên làm gì.
Phải rồi, nó đã hứa với Quân là khi xuất viện sẽ cùng Quân đi đến mộtnơi. Đã hứa thì phải giữ lời. Rút tay mình ra khỏi tay Quân rồi nó lạiquay qua hắn. Quân cảm thấy thất vọng tràn trề, quay lưng bước đi.
-Bây giờ tôi sẽ đi với Quân, nhưng tôi hứa sẽ quay lại sớm được không. Vậy nhé!!
Có chút gì đó hơi nhói trong lòng nhưng hắn không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu một cái. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với hắn một cách nhỏ nhẹ như vậy.
Vừa quay ra thì nó chẳng thấy Quân đâu, hỏi Mi, Lam thì hai con nhỏ ngây thơ trả lời là “Không biết nữa, tao thấy Quân về rồi”. Nó vội chạy theo Quân, bệnh viện gì mà lớn ơi là lớn, làm nó tìm được đường ra cũng muốn bở hơi tai, cuối cùng cũng ra được. May quá!! Quân chỉ vừa ngồi vàotrong xe thôi.
Chạy đến chặn ngay cửa xe, nó thở không ra hơi. Quân ngạc nhiên khi nhìn thấy nó, nhìn nó mới xuất viện mà lại chạy như vậy Quân lại thấy hơinhói, vội đi ra đỡ nó vào trong xe
-Quân… đi đâu… vậy. Sao….. không chờ…… Nhi mà….. bỏ đi trước….- cố hếtsức vừa thở vừa nói (để hết mệt rồi nói, có ai giành đâu!!)
-Quân cứ tưởng….. Nhi không muốn đi- Quân nói có chút gì đó buồn buồn
Chợt nó cười tươi rói nhìn Quân, ánh mắt có nét gì đó đang vui, hơi thở đều lại, nó nói với giọng hớn hở
-Nhi đã hứa với Quân rồi mà, mà Nhi đã hứa thì sẽ làm, Nhi hứa xuất viện sẽ đi với Quân. Vậy bây giờ….. Quân định chở Nhi đi đâu??
-Đi rồi biết!!
Vậy đấy, lại cái câu muôn thuở cứ “Đi rồi biết” làm cho nó tò mò. Ngồilên chiếc xe bóng loáng, Quân lên ga rồi phóng đi. Đương nhiên là Quânphải làm lấp đầy cái bụng của nó trước, nếu không thì nó vẫn sẽ đi nhưng với gương mặt không khác khỉ là mấy.
Dừng lại trước một nhà hàng sushi lớn, nơi đây các món ăn đều là do đầubếp người Nhật làm. Vì vậy tất nhiên là hương vị của nó rất ngon. Quânkêu ra một loạt món nào là mực nhồi, bánh há cảo chiên, cơm bò xào….. và tất nhiên là không thể thiếu món sushi.
Vào đây mọi thứ đều theo phong cách Nhật Bản, cách ngồi dưới sàn trênmột miếng đệm lót cũng theo phong cách Nhật Bản. Nó gét cách ngồi này,không hiểu sao họ lại có thể ngồi như vậy được khi mà máu không thểchuyển động làm cho chân nhức mỏi và tê cứng, vậy nên nó ngồi bệt xuốngluôn.
Quân khẽ cười, không hiểu tại sao bản thân lại có thể thích người congái như vậy. Chắc có lẽ đó là điều làm cho Quân thích ở nó chăng.
Nó ăn mà cười tít mắt, cái tính xấu vẫn không bỏ, được ăn là thích,huống hồ 1, 2 ngày rồi nó có được ăn miếng nào đâu. Quân không ăn, chỉngồi nhìn nó, nhìn nó ăn là Quân cũng thấy no rồi.
Sau khi nó “phá” hết một khoảng lớn trong cái thể tín dụng của Quân màkhông hề hay biết. Quân lại đưa nó đến một nơi. Đoạn đường khá xa, trênđường đi mà nó chán nản, cứ luôn miệng hỏi “Sắp tới chưa Quân?” và cứnhận lại một câu là “Sắp rồi!!”. Nhưng “cái sắp” của Quân không biếtnghĩa là sao mà nó chán đến độ ngủ luôn.
Quân chỉ khẽ cười nhìn nó, ước chi nó cứ như vậy, cứ ngủ bên cạnh Quân,một giấc ngủ yên bình nhưng hạnh phúc, cả hai đều hạnh phúc. Sau đoạnđường dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đến nơi.
Nhìn nó ngủ Quân không nỡ kêu nhưng không lẽ tới đây để cho nó ngủ như vậy sao?? Khẽ lay vai nó, Quân nói thật nhẹ nhàng
-Tới nơi rồi, Nhi mau dậy đi
Vươn vai một cái, nó ngáp một hơi dài (xấu quá!!), mắt mũi còn lờ đờ, bước xuống xe. Nó hỏi như một kẻ ngớ ngẩn
-Đây là đâu???
-Biển!!
Quân cười rồi kéo tay nó chạy ra biển, bây giờ cũng là chập chiều rồibiển vắng lặng và không đông người lắm. Có thể nghe được từng đợt sóngnhỏ vỡ vào bờ rì rào. Cảm giác thật tĩnh lặng. Tới cạnh một phiến đá,Quân ngồi xuống, lòng có chút gì đó khó nói.
Nó thấy Quân có vẻ gì đó lạ lắm. Hôm nay Quân ít nói và trầm tư hơn mọingày, nhưng nó vẫn im lặng, nó vẫn nhìn ra ngoài khơi xa chờ Quân lêntiếng.
-Nhi có nhớ khi bé, chúng ta thường vui đừa với nhau không!!- Quân vừa nói vừa cười hạnh phúc khi nhớ về kí ức thuở bé tốt đẹp
Nó cũng nhớ, nhớ rõ lắm, nó cũng rất hạnh phúc khi nghĩ tới kí ức nhỏ bé đó. Một nụ cười thật bình yên hiện lên trên khóe môi. Nó quay qua nhìnQuân
-Nhớ chứ, Nhi còn nhớ rất rõ ngày bé chúng ta thường vui đùa cùng nhau,chơi đủ thứ trò, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhi còn nhớ rõtại Quân mà Nhi bị ngã trầy chân nữa!!
-Gì chứ?? Nhi tự ngã mà, bây giờ vẫn còn đỗ lỗi cho Quân sao???
-Hứ!! Tại Quân đuổi theo Nhi nên Nhi mới ngã thôi, chứ có phải là Nhi tự ngã đâu!!
Nó vênh mặt lên, làm như vẻ mình là người đúng. Quân chỉ khẽ cười rồi bỗng quay phắt qua nhìn nó.
-Nhi biết không!! Quân sẽ…… không nhịn nữa đâu. Nhi tự ngã mà!!!- vừa nói Quân vừa lấy chân hất nước vào người nó
Tất nhiên là nó không thể nhịn được và hất nước lại Quân. Thế là Quânlại bỏ chạy, như lúc nhỏ, hai đứa lại đuổi bắt nhau và những tiếng cườivui vẻ sảng khoái. Chạy cho đến khi cả hai mệt đờ người ra và nằm bẹptrên cát thở hỗn hễn
Chợt Quân nhìn lên trời, hai tay đưa lên miệng bắc thành cái loa. Quân hét thật to
-NHI ƠIIIIIIIIIII!!!!!
-Quân sao vậy? Tự dưng hét làm Nhi giật cả mình
Không để tâm tới câu nói trách móc của nó, Quân tiếp tục nói hết nỗi lòng của mình ra
-QUÂN THÍCH NHI!!!! THÍCH TỪ LÂU LẮM RỒI!!!!
-Ơ…..- nghe Quân nói, nó chợt đỏ mặt, ngồi bật dậy
Nó không biết phải nên nói gì nữa, bởi thật tâm, một điều trong tận đáylòng nó, nó không biết Quân chiếm vị trì như thế nào? Cũng như đối vớihắn, nó không xác định được. Nhưng tự hỏi lòng mình rằng, nếu như nó từchối, liệu nó với Quân có thể tiếp tục là bạn như trước không??
Thấy nó ngồi dậy, Quân cũng ngồi dậy theo, thoáng chút buồn khi thấyhành động của nó. Nhưng đã nói ra nỗi lòng của mình, Quân cảm thấy nhẹnhõm hơn.
Nó ngồi lại gần Quân, nói một chuyện khác như lảng tránh.
-Quân nè, nếu như Nhi…… không còn trên đời nữa, thì Quân có buồn không??
Không khí bỗng dưng lắng xuống, mặt Quân hơi biến sắc, có chút lo lắng bởi câu nói lấp lửng của nó, Quân hỏi ngược lại
-Tại sao Nhi lại nói như vậy? Không lẽ, Nhi sắp…….
Chợt nó quay qua Quân cười tươi rói
-Hehe, giỡn với Quân chút thôi, Nhi thì làm sao mà chết được, ta là bất tử mà
Mặc dù ngoài miệng thì cười rất tươi, nhưng trong lòng nó đang đau lắm,nếu nó chết thì Quân sẽ đau, đau hơn cả nó. Bởi người ta thường nói“Người ở lại sẽ đau hơn người đi mà”
Không gian lặng im, Quân không nói gì, nó cũng không nói gì. Ngồi nhìnhoàng hôn dần buông xuống rất đẹp nhưng sao lòng nó buồn quá. Chợt nónhớ tới hắn, nó đã hứa là sẽ trở về với hắn. Thôi chết rồi, phải vềthôi!!Nó đứng lên và kéo theo Quân
-Cũng đã trễ rồi, chúng ta về thôi!!
Quân gật đầu rồi ra xe, vì đoạn đường xa nên về tới nơi cũng đã gầnkhuya. Nó mua một ít đồ ăn cho hắn, rồi kêu Quân đưa đến bệnh viện. Đóng cửa xe lại, nó quay qua nhìn Quân, như đã suy nghĩ rất lâu, nó nói
-Về chuyện lúc chiều….. Quân cho Nhi thời gian suy nghĩ nhé…… một tuần thôi!! Vậy nhé
-Không sao, Nhi muốn bao lâu cũng được, Quân có thể chờ mà!!
-Ừ, vậy thôi, Quân về đi nhé, lái xe cẩn thận, Nhi vào trong đây
Quân khẽ gật đầu rồi phóng xe đi, nó quay người đi đến chỗ hắn. “Hic, không biết để hắn chờ lâu như vậy, hắn có giận không nhỉ”