Sau một ngày đối với Mặc Chi vô cùng đen đủi, ngày hôm sau cứ thế lại tới.
Tờ mờ sáng đã gọi mọi người tập họp điểm danh. Mặc Chi tối ngày hôm qua không hề ngủ được. Luôn luôn bất chế độ phòng thủ cảnh giới cấp cao, nàng sợ rằng đêm tối lại có kẻ vào phòng làm bậy.
Tam trưởng lão cho điểm danh mọi người. Tới lượt của Mặc Chi thì không trả lời. Mặc Chi trong trạng thái ôm gối ngủ đứng, ai có gọi thì cũng mặc kệ.
"Hôm nay chúng ta sẽ xuất phát tới học viện Hà Hoàng của vương quốc Ngải Toa, nơi tổ chức thi đấu của các trường.
Tất cả theo ta đi tới địa điểm để xuất phát."
"Rõ!", đoàn người hô to rõ ràng riêng có Mặc Chi mơ mơ màng màng ngủ một cách say sưa.
Thấy Mặc Chi vẫn còn đứng một chỗ. Ngũ trưởng lão đành kéo Mặc Chi theo sau.
Phương tiện di chuyển là Phi Điểu, Linh thú phong hệ. Mỗi con có thể chở được năm người.
Mặc Chi nghe thấy tiếng kêu của linh thú liền thức dậy. Thấy mọi người đều đã lên lưng Phi Điểu một mình nàng ôm gối mơ màng.
Mặc Chi ngáp một cái bảo mọi người cứ đi trước, nàng sẽ tới kịp.
"Nhớ tới cho đúng giờ đấy Mặc Chi!", "Ừ, ừ, mọi người đi trước đi.", Mặc Chi uể oải vẩy vẫy tay nhìn đàn Phi Điểu cất cánh bay đi.
"Trước khi đi thì ăn trước đã.", Mặc Chi xách gối trở ngược lại vào trong phòng. Đồ ăn được mang tới vô cùng thịnh soạn.
"Tuy không phải là cao lương mĩ vị nhưng như vầy là đủ rồi.", Mặc Chi giải quyết bữa sáng một cách nhanh gọn. Đĩa nào cũng ăn sạch sẽ không còn gì để bỏ đi.
"Đúng rồi, lão yêu quái! Có cách nào ngụy trang không. Yêu Nguyệt Cơ như vậy quá nổi bậc.", Mặc Chi vừa ăn đào vừa nói chuyện với Huyền Ly.
"Hừ!", "Gì chứ! Ta có chọc gì tới ngươi?", Mặc Chi nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Huyền Ly mà khó hiểu.
"Ta vẫn còn ghen đấy!", Huyền Ly nói nhỏ, Mặc Chi lúc ấy thì lại không để ý tưởng Huyền Ly tự kĩ nói một mình.
"Ngươi quên nó là món đồ bất biến à.", "Phải ha! Ta quên mất! Giờ thì nghĩ ra hình dáng gì cho oai nhỉ?"
Mặc Chi trong đầu lại gợi lên những thứ kì quái. Cuối cùng cũng suy nghĩ ra thứ muốn cưỡi.
"Yêu Nguyệt Cơ à, biến thành đám mây đi.", Mặc Chi gọi Yêu Nguyệt Cơ ra bảo nó biến thành hình dạng khác.
Một đám mây trắng mịn như bông, còn có độ đàn hồi cao giống một chiếc nệm lo xo.
"Nga! Êm quá!", Mặc Chi lăn người trên đám mây Yêu Nguyệt Cơ biến thành.
"Cưỡi mây ư!", Huyền Ly chưa bao giờ thấy một ý tưởng nào như thế.
Mặc Chi ngồi trên đám mây mà cười thích thú.
"Ước mơ làm Songoku đã không còn là xa vời.", "Songoku là cái gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện của Mặc Chi, Huyền Ly càng không hiểu nàng đang nói cái gì.
"Ha ha! Không cần vội, ta muốn đi mua một chút đồ ăn vặt. Đi thôi Cân Đẩu Vân!", Mặc Chi vỗ vỗ đám mây trắng mịn. Yêu Nguyệt Cơ hiểu ý liền phóng đi thật nhanh.
"Vừa phải thôi chứ! Ta còn muốn ngắm cảnh.", Mặc Chi lấy trong túi càn khôn mấy món điểm tâm vừa đi vừa ăn cho hết.
Đám người đi trước bây giờ thì...
"Bay gì mà cao quá vậy.", Thuyên Tình Họa nhìn xuống phía dưới mà run lẩy bẩy.
"Còn bao lâu nữa mới tới nơi.", "Dự kiến là ba ngày nữa.", Hữu Thanh Đằng ngồi trên lưng Phi Điểu ngắm nhìn mặt trời đang lặn hỏi.
"Không biết Mặc Chi có tới kịp không?", "Yên tâm. Ngày hôm sau nó sẽ tới ngay thôi.!", ngũ trưởng lão vỗ vai Chu Bác trấn an nói.
"Ta đói quá đi mất, còn phải nhịn đói ba ngày nữa.", Thuyên Tiểu Kiều ngồi xoa bung la ó làm mọi người rất phiền.
"La cái gì chứ! Không ăn thì nhà ngươi chết à! Đúng là không có tiền đồ.", Kiều Tiên ngồi bên cạnh nghe Thuyên Tiểu Kiều la ó phát bực đáp lại.
"Các ngươi im lặng. Chỉ cần tới nơi, ta sẽ cho các ngươi nửa ngày tự do.", đại trưởng lão đi phía trước cũng với ba vị giám khảo.
Lần này đi chỉ có ngũ trưởng lão và đại trưởng lão. Những người còn lại thì ở lại chờ tin tốt mà mọi người mang về.
Đoàn Phi Điểu xuất phát đã được hai ngày liền. Họ đáp xuống một khu rừng đốt lửa, dựng trại nghỉ ngơi.
Mặc Chi lúc này vẫn còn la cà mua đồ ăn khắp nơi. Mỗi nơi nàng đi qua đều là những món ngon nhất của kinh thành. Mặc Chi mua rất nhiều đồ ăn mặn ngọt thu vào túi càn khôn để dành ăn trên đường đi.
Sáng hôm sau.
Mặc Chi dùng Yêu Nguyệt Cơ trong hình dáng Cân Đẩu Vân mà xuất phát.
Khoảng nữa canh giờ sau, Mặc Chi vì lố tốc lực nên đã tạo ra một cuộc hỗn loạn ở đây. Mọi người đều bất ngờ khi thấy Mặc Chi, đặc biệt là lúc này đang ngồi trên một đám mây.
"Chào mọi người!"
"Muội làm đi khi nào mà tới nhanh vậy?", Cao Hoành Thí nhìn Mặc Chi lỡ lững trên đám mây trắng tò mò hỏi.
"Mặc Chi mới xuất phát được nửa canh giờ thôi. Hai ngày nay vẫn ở kinh thành mua đồ ăn vặt.", Mặc Chi vừa ăn bánh đậu xanh vừa nói.
"Nửa canh giờ! Ngươi có nói quá hay không?", Thuyên Tiểu Kiều khi nghe xong nghĩ Mặc Chi nói quá mà thôi. Đây đã ngày thứ ba mà họ chỉ mới đi gần nửa đoạn đường lí nào lại nhanh như vậy.
Mọi người nghe Mặc Chi nói xong đều há hốc mồm không thể tin được. Chỉ có những người hiểu rõ thì không hề để tâm tới việc này đặt biệt là ngũ trưởng lão.
Mặc Chi bay ngang hàng với các vị giám khảo đưa cho họ một ít bánh để ăn lấy thảo.
Mặc Chi trở ngược lại đưa túi bánh đậu xanh lấy trong túi càn khôn đưa cho sư huynh và sư tỷ cùng nhau thưởng thức. Ba ngày rồi họ vẫn chưa có gì lót dạ.
"Muội mua ở đâu mà ngon vậy?", "Không nói đó!", nghe câu nói của Ngôn Hy Thành, Mặc Chi cười tinh nghịch trả lời.
Nhìn thấy đám người của Hữu Thanh Đằng ăn uống no say làm cho Thuyên Tình Họa và Thuyên Tiểu Kiều nổi máu ganh tị.
"Cửu công chúa, ta cũng có quà cho người này!", Mặc Chi ném cho ngũ công chúa một gói bánh nhân đậu đỏ.
"Đa tạ!", cửu công chúa cười vui vẻ mà đáp lại làm Mặc Chi vô cùng hài lòng. Cửu công chúa đưa cho thái tử dùng trước, cai tiếp theo là đưa cho Tùng Tư Dương, không cho bọn người của Kiều Tiên làm cho nàng ta vô cùng phẫn nộ.
"Sao ngươi không cho ta!", "Ngại quá! Ta chỉ còn nhiêu đó mà thôi!", Mặc Chi tỏ vẻ tiếc nuối mà trả lời, phải nói bộ dáng lúc này vô cùng thánh thiện.
"Ngươi!", "Ngươi cái gì, ta nào có làm gì đụng chạm tới bà thím đâu!"
Mặc Chi nằm trên đám mây mà hưởng thụ nhàn nhạt đáp lại. Ý tứ lúc này làm cho Kiều Tiên nổi trận lôi đình muốn bóp chết Mặc Chi ngay lập tức.
Trên đám mây vẫn còn thức ăn. Mặc Chi lúc này vui sướng mà hưởng thụ.