Mọi người đều ra đón cô, quần áo chỉnh tề sắp thành hai hàng ” Chào bang chủ.”“Ngồi đi “
“Báo cáo tình hình gần đây của các bang khác đi”
“Bang chủ”, người đang nói chính làĐường chủ – chịu trách nhiệm tình báo, “Mới vừa nhận được tin tức, LangBang – một bang đang chống đối với chúng ta đã liên hiệp với những bangnhỏ khác để đối phó chúng ta” .
“Nga, nói cụ thể đi”
******************
An bài tốt mọi việc ở phân, khi về nhà đã là mười giờ rồi. Về nhà sao!
“Tiểu thư, cô đã về rồi”
“Lão gia bảo rằng khi nào cô về thì vào thư phòng gặp ông ấy”. Ông ta tìm cô có chuyện gì?
“Vào đi”. Một giọng nói uy nghiêm phátra từ bên trong cửa truyền đến, mở cửa, ngẩng đầu nhìn cô một cái, laitiếp tục vùi đầu làm việc, trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên, nhìn trông rất uy nghiêm, năm tháng ở trên người ông để lại quánhiều dấu vết. Vốn là trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, ở hai bên tháidương cũng đã điểm vài hạt tóc trắng, mái tóc đen đã được cắt tỉa gọngàng, cho dù ở nhà cũng mặc tây trang cà vạt cẩn thận tỉ mỉ, không cóchút nào xốc xếch! Đây chính là cha của cô, người quen thuộc nhất cũnglà người xa lạ nhất.
“Ngồi đi “
“Có việc gì?”. Bọn họ tựa như người ngoài, nói chuyện khách khí với nhau.
“Con muốn đợi bao lâu”
“Không xác định”
“Có tính toán gì không ?”
“Ta hỏi một chút không được sao?” Rốtcục ông cũng thả cây bút trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô, hazz! Con bé cùng mẹ nó càng lúc càng giống nhau. Nó rốt cuộc cũng trưởng thành rồi! Có phải hay không nên đem công ty giao cho nó, để cho nó quản lý, tanhư vậy hảo có thời gian đi tìm bà ấy rồi!
Gần như xem thấu ý nghĩ của ông “Tôi sẽkhông tiếp nhận công ty.” Cô lạnh lùng nói ”Ông nên biết tôi đã có sựnghiệp cùng bang phái của mình, tôi không muốn nhúng tay chuyện củaông.”
“Đây cũng là chuyện sớm hay muộn.” Ôngnhịn không được rống lớn “Lập tức đem cái công ty buồn cười đó cùng vớibang phái gì đó giải tán đi.”
“Ông không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi”. Cô cũng nhịn không được nữa đáp lại thật to.
“Ta là cha của con”
“Ha ha ha, buồn cười, hiện tại đã biếtông là cha của tôi rồi ư, ông đã bao giờ làm trách nhiệm của một ngườicha chưa? Kể từ khi người đàn bà kia bỏ đi, ông đã từng chiếu cố tôichưa ?” Hai mắt mơ hồ, ngẩng đầu nhìn hướng trần nhà, không muốn cho ông ta thấy bộ dáng yếu ớt của cô! Nhịn xuống không thể để cho nước mắtchảy ra. Ông ta đi tới trước mặt của cô, buộc cô phải nhìn vào ôngấy”Bất kể con có thừa nhận hay không, trên người của con đang chảy máucủa ta, conkhông thể thay đổi được.”
Cô biết, ông ta thông qua cô để nhìn một người khác, mẹ của cô, người yêu của hắn – Tô Huệ, người phụ nữ NhậtBản kia, đột nhiên cảm giác ông ta cũng rất đáng thương, không nhịn được nước mắt chảy xuống, giơ tay lên, lấy hai tay đặt ở hai vai của cô lấyra, ngồi trở lại trên ghế sa lon, lạnh lùng nói “Tôi đã thấy bà ta” .
“Cái gì, con nói đã nhìn thấy bà ấy.” Thanh âm của ông nhịn không được mà run lên, kinh ngạc nhìn cô.
“Đúng vậy, ở Nhật Bản.” ” Tôi đã đem tư liệu của người ấy điều tra rõ ràng, sau khi xem thì liên lạc với tôi” . Cô từ trong ba lô lấy ra một phong tài liệu đặt lên bàn, rồi đứng dậyrời đi, trước khi ra cửa, quay đầu lại nhìn ông một cái, vẫn đứng ở chỗ cũ ánh mắt không có tiêu điểm, ông ta lại đang nghĩ bà ấy sao!
****************
“Tịch mịch mới nói yêu, vì sao em lạimuốn hư hỏng như vậy, ban đầu là người nào tỏ tình nói yêu vĩnh viễnkhông thay đổi” bài hát này là nàng sau khi rời đi hắn thường nghe, sáng sớm người nào gọi điện thoại cho cô a!
“Nói”
“Băng Thần, chẳng phải hôm nay chúng tasẽ đi học sao, mình đã cùng Mộng nói qua rồi, còn có thủ tục nhập họcchúng ta cũng đã cho người làm tốt rồi nha”. Phi Phỉ ở đầu dây bên kiakích động kêu to, nha đầu này, làm cái gì cũng thật có tinh thần a!
“Chẳng phải đã học xong rồi sao,vì sao phải đi học lại?”
“Ai nha! Chúng ta không phải là nhàmchán sao? Đi trường học không tồi a, đi đi! Băng Thần” Phỉ Phỉ làm nũngnói “Hơn nữa, Mộng cũng đồng ởồi. Chúng mình lập tức đến nhà bạn tập hợp nga, cứ như vậy đi, mình đến ngay!” Bên kí đã ngắt điện thoại, cô chỉcó thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tiểu thư, cô dậy rồi à”
“Ông ta đâu ?”
“Lão gia đi công ty rồi”. Không biết ông ta nghĩ như thế nào, chẳng phải đây là vấn đề ông ta muốn biết ư, tạisao còn có thể bình tĩnh như thế đi làm. Hay là ông ta cũng không cóyêu bà ấy như trong tưởng tượng của cô, hừ!
Đang suy nghĩ, Trình Mộng cùng Phỉ Phỉ đã tới rồi “Băng Thần, chúng mình đi thôi”
“Không cùng nhau ăn điểm tâm sao”
“Tốt, nhanh lên một chút nga, nếu bây giờ không đi sẽ bị muộn mất” Phỉ Phỉ đáp.
********************
Học viện Hoàng Gia“Đến rồi” Trình Mộng lên tiếng, trườngnày là do ba gia tộc cùng sáng lập, khắp cả nước chỉ có hai học viện như thế này! Có thể ở chỗ này đi học đều là người có bối cảnh đặc biệt.
”Chúng ta phải đi báo danh” Phỉ Phỉ nói, ba người bọn họ đem xe cất kỹ, hướng phòng làm việc của hiệu trưởng đitới! Dọc theo đường đi hấp dẫn rất nhiều người.
“Oa!Học viên mới a! Cô gái ở giữa ( Băng Thần), ta đây muốn đi đuổi theo cô ấy” Một tên mê gái A.
“Stop! Nhìn người như ngươi vậy cô ta có thể coi trọng ngươi, hơn nữa, nhìn cô ta qua lạnh lùng như vậy, khôngsợ sẽ biến ngươi thành khối băng à” Một đám nữ sinh ghen tỵ nói.
“Nhìn kìa, cô gái tóc đỏ bên cạnh (Trình Mộng) thoạt nhìn thật linh hoạt a, vượt qua mê người ôi chao! Nếulà bạn gái của ta thật là tốt” Tên mê gái B.
“Cô gái tóc lam ( Lộ Phỉ Phỉ) cũng thậtđáng yêu, ôi chao! Vừa đáng yêu vừa có khí chất, làm lão bà của ta cũngđược” Mê gái nam C nói.