Thời gian cứ như vậy trôi qua, đã mộttiếng, còn chưa có đi ra, ở trong y tá ra vào nhiều lần, nhưng không cónói rõ tình huống bên trong như thế nào, chỉ bảo bọn họ kiên nhẫn đợichờ, có nhiều lần, Phong muốn phá cửa mà vào, nhưng bị Anh kéo lại.
Cảm giác trong túi quần chấn động, điệnthoại di động vang lên, phiền não lấy điện thoại di động ra cũng khôngthèm nhìn đến liền trực tiếp rống giận “Ngươi tốt nhất có chuyện trọngyếu, nếu không ngươi nhất định phải chết” .
“Phong, là tớ vũ” lắng lại lửa giận.
“Vũ a, có chuyện gì sao?”
“Không có, mới vừa nghe nói Thần đã xảyra chuyện, xảy ra chuyện gì a” tin tức truyền thực nhanh a, nhanh nhưvậy bọn họ đã biết.
Tức giận vò đầu tóc, thở dài nói “Ai, tớ cũng không biết chuyện gì xảy ra” .
Nghe ra trong giọng nói của anh có chútthống khổ “Chúng tớ lên phi cơ rồi, một lát gặp” cúp điện thoại, mới vừa gọi điện thoại cho Thần, điện thoại di động lại tắt máy, vừa gọi điệnthoại cho Phong, cũng không ai nhận, liền gọi điện thoại đến “Huyết Phệ” nhận được tin là Thần vô duyên vô cớ rời nhà bỏ đi lúc tìm được cô liền mang đến bệnh viện cấp cứu, mọi người nghe cũng hồ đồ, bất quá xác định một chuyện, đó chính là Thần đã xảy ra chuyện. Nghe được tin tức kia,mọi người cảm giác chuyện không đơn giản, Thần làm việc luôn luôn rất có chừng mực, trừ phi là gặp gỡ chuyện lớn, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ rời nhà bỏ đi, càng nghĩ càng không đúng, mọi người dứt khoát cùngnhau đi tới Nhật Bản xem một chút rốt cuộc thế nào.
Đã ba tiếng rồi, làm sao còn không ra“Leng keng” đèn phòng giải phẩu tắt, y tá cẩn thận đẩy Thần đi rangoài, bước nhanh tiến lên, nhìn Thần, ngẩng đầu hỏi bác sĩ.”Bác sĩ, côấy như thế nào rồi” .
“Cậu là người nhà của bệnh nhân” giọng nói dường như rất bất mãn.
“Tôi là bạn của cô ấy, cô ấy như thế nào rồi” .
“Bệnh nhân không có người thân sao?”
“Người nhà của cô ấy ở Trung Quốc, cô ấy rốt cuộc thế nào” Phong giọng nói khó chịu quát, bác sĩ nhìn tức giậnrồi, cũng là đem tình huống nói cho anh biết, đơn giản mà nói đây chínhlà do cho cảm mạo khiến cho viêm phổi cấp tính, cộng thêm mấy ngày quakhông ngũ đủ giấc, ăn cơm không đúng cử, áp lực quá lớn khiến cho bệnhbiến chứng, đưa đến hiện tượng sốc tạm thời! Mặc dù trải qua cấp cứumiễn cưỡng cứu sống, nhưng bây giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nếunhư cô sống qua tối nay, tỉnh lại thì không có vấn đề gì lớn nữa!
Nhìn Thần mang bình dưỡng khí không cóchút nào sinh khí nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt như cũ tái nhợt, ngồi ở bên người cô, đem bàn tay lạnh như băng của cô để ở lòng bàn tay baoquanh, bên môi cô nhẹ nhàng hôn, đưa tay vén ra mấy sợi tóc trên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò.
“Thần, tớ sau này không bao giờ … lạichọc cậu tức giận, van xin cậu, mau tỉnh lại đi” nước mắt theo khóe mắtnhỏ từng giọt xuống trên tay Thần.
“Thần, tớ không thể không có cậu, cậucòn chưa cứu được cha mẹ của cậu đâu? Cậu nhất định phải tỉnh lại, tớcòn có rất nhiều điều muốn nói với cậu” .
“Thần, biết không? Lần đầu tiên nhìnthấy cậu tớ liền thích cậu, rất sến có đúng hay không, tình huống chỉphát sinh trong kịch nay lại xảy ra trên người tớ, rất kỳ lạ a” .
“Thần, Thần, cậu nhất định phải tỉnh lại a” .
“Thần, tớ yêu cậu, không kềm chế được đã yêu cậu, nhưng mà, cậu chỉ xem tớ như bạn bè, tớ rất thống khổ cậu có biết không?”. (anchan: chưa thấy ai ngu như tên này)
Anh đứng ở cửa nhìn thấy hết thảy, lòngdạ ác độc ác quặn đau . Đột nhiên đảo mắt thấy cửa vào hành lang nămthiếu nam thiếu nữ vội vã chạy tới. Còn tới hết nhìn đông tới nhìn tây,thật giống như thực vội tìm người.
“Nơi này là khu phòng bệnh, không sai a, làm sao còn không thấy” một nữ sinh tóc đỏ xinh đẹp nói.
“Không sai a, y tá nói là 624 hẳn là còn ở bên trong mới đúng” người thiếu niên tóc đỏ nói, nghe bọn họ nghịluận, thêm phòng bệnh 624 không phải là gian phòng này sao? Bọn họ là có quan hệ gì với Phong ca ca a. Đang suy nghĩ, mỹ nữ tóc màu lam đứng ởtrước mặt dùng tiếng Nhật lưu loát nói ” xin hỏi một chút, phòng bệnh624 ở nơi đâu a” nghiêng người, làm cho cô nhìn thấy số phòng bị che kín “A, ở chỗ này a” cô dùng tiếng Trung đối với mấy người bạn nói, mấyngười khác vội vàng đi tới, tránh ra 1 bên để cho bọn họ có thể nhìnthấy người ở bên trong.
“Là Thần cùng Phong, không sai nữa” Phỉđang muốn mở cửa đi vào, bị Anh ngăn cản “Thật xin lỗi, nơi này là phòng bệnh đặc biệt, các ngươi không thể tùy tiện đi vào. Phỉ nhìn cô bé Nhật Bản xinh đẹp trước mắt ” nói trở lại, “cô là ai, tại sao ở trước cửaphòng bệnh “.
“Ta là bạn tốt của Phong, các người là ai” .
“Cô là Lưu Xuyên Anh, đúng không!” Vũ. Ngẩng đầu nhìn thiếu niên tóc đỏ ân, rất quen thuộc.
“Anh là?” Nghi ngờ nhìn hướng Vũ.
“Anh là Vũ ca ca, không nhớ sao?” Vũ ônnhu nói, hồi tưởng 1 chút, bừng tỉnh đại ngộ “A, tôi nhớ ra rồi, anh làVũ ca ca” lại quay đầu nhìn về phía một vị tóc xanh nam tử khác “anh làHạo ca ca, có đúng hay không” Hạo cười tán thành gật đầu. Anh chia racho Vũ cùng Hạo mỗi người 1 cái ôm. Ba người chít chít trách trách dùngtiếng Nhật nói chuyện với nhau không ngừng. Hoàn toàn quên mất Phỉ cùngMộng tồn tại, các nàng rất mất hứng, ở một bên ho khan hai tiếng, rốtcục đổi lại chú ý của hai vị nam sĩ, Vũ bừng tỉnh đại ngộ “Nha. Đã giớithiệu, bọn họ là bạn tốt của Thần người này là Mộng, bà xã của anh” cònđem tay khoác lên vai Mộng. Mộng đã quen với phương thức anh giới thiệumình cùng người khác, thân thiện hướng Anh vươn tay “Chào em, chị tên là Mộng” Anh lễ phép nắm tay Mộng.
“Cô ấy là phỉ, bà xã của anh” Hạo cũngđưa tay khoác lên vai Phỉ giới thiệu nói “Mới vừa rồi không biết, khẩukhí có chút lớn, đừng để trong lòng a” Phỉ cũng đưa tay ra xin lỗi cườicười “Không sao, ta cũng sai a” trở về cầm xuống.
Anh nhìn 2 người cười cười “(*^__^* ) hì hì… Hai người thật là có tướng phu thê với họ a” các cô biết Anh làđang nói về màu tóc của họ, bốn người cũng nhìn nhau cười một tiếng.
Hạo đột nhiên kịp phản ứng “Đúng rồi, bọn anh là đến xem Thần, cô ấy như thế nào rồi” .