Trong lòng Đoạn Hành Dư hiện lên một ý niệm kỳ quái, sao hắn lại thấy dáng vẻ này của Tạ Thời Quyết có chút giống nữ sinh vô cớ gây rối với bạn trai...
"Ta không nói như vậy..."
Đoạn Hành Dư nói thầm một tiếng, thấy Tạ Thời Quyết nhắm hai mắt lại, hắn cũng tự giác im lặng, giống đối phương nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi tới Hầu phủ, Tạ Thời Quyết xuống xe ngựa trước, ngựa quen đường cũ hướng đầu đi, người trong Hầu phủ đều nhận ra hắn, cũng không dám cản trở.
Đoạn Hành Dư yên lặng đi theo hắn vào phủ, vào sân của chính mình, phòng của chính mình.
"...Ngươi." Đoạn Hành Dư tưởng do đối phương thức đến sáng, nên hiện giờ tinh thần không tốt, vì thế hỏi y, "Ngươi định nghỉ ngơi một chút sao?"
Tạ Thời Quyết không có đáp lại, tự mình đi vào buồng trong, cởi giày nằm lên giường, ngồi trên giường xem hắn.
"...Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài trước."
"Đi đâu?"
"Ta muốn kiểm tra một chút, ngay bên ngoài thôi, ngươi có việc thì kêu ta."
Tạ Thời Quyết nằm xuống, trở mặt đối diện vách tường, không nhìn đến hắn nữa.
Đoạn Hành Dư thở dài, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài. Một lát sau, hắn liền hướng phòng bếp đi. Lúc này còn sớm, trong phòng bếp cũng không có người, Đoạn Hành Dư nghĩ nghĩ định làm chút điểm tâm.
Đoạn Hành Dư đã cùng mẫu thân học qua, chỉ là làm không được tốt, lúc này cẩn thận đem cục bột nặn ra hình cánh hoa, chẳng hiểu sao miết đi miết lại cũng không được. Bận việc được một lúc, lại chờ hấp chín, sau hồi lâu cuối cùng cũng ra khỏi nồi.
Đoạn Hành Dư nhéo lên cánh hoa nhăn nhúm nếm một ngụm, cũng may hương vị không có tệ.
Hắn bưng mẻ đào hoa tô về phòng, mới phát hiện Tạ Thời Quyết đang mặc áo trong ngồi ở ngoài phòng, thẳng lưng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt có chút khiếp người.
Đoạn Hành Dư còn chưa đến gần, liền nghe Tạ Thời Quyết thấp giọng nói, "Ngươi gạt ta."
"Cái gì?"
Tạ Thời Quyết cúi đầu, không nói lời nào. Đoạn Hành Dư đến gần, đem mâm đặt ở trước mặt Tạ Thời Quyết, "Ta nghĩ hẳn là ngươi sẽ đói bụng, trước tiên ăn điểm..."
"Không ăn." Tạ Thời Quyết căn bản không thèm xem bên trong mâm chứa cái gì, duỗi tay đem mâm đẩy ra ngoài.
Mâm cọ xát trên bàn phát ra âm thanh khó nghe, bỗng mấy viên đào hoa tô bên đặt ở bên rìa rơi trên bàn, hai người đều sửng sốt.
Đoạn Hành Dư buông mí mắt xuống, duỗi tay nhặt đào hoa tô lăn lóc trên bàn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Không ăn thì không ăn."
"Ngươi..." Tạ Thời Quyết vạn phần áy náy, bắt lấy tay hắn.
Đoạn Hành Dư lại tiếp tục nhặt lên khối bánh thứ hai.
"Ta..." Tạ Thời Quyết đem số còn lại nhặt lên, lại đem khối bánh trong tay Đoạn Hành Dư đoạt lại, "Ta không cố ý..."
"Ừm. Đưa cho ta trước đi."
"Không cho. Không phải ngươi làm cho ta ăn sao?"
"Bẩn."
"Không bẩn." Tạ Thời Quyết nói xong liền đem toàn bộ đào hoa tô trên tay bỏ vào miệng, dường như sợ Đoạn Hành Dư sẽ đoạt lại.
"Xem này, ta ăn được, không bẩn." Trong miệng Tạ Thời Quyết nghẹn đến phình má, nói chuyện mơ hồ không rõ.
Đoạn Hành Dư bất đắc dĩ, đổ ly trà cho đối phương, nhìn y uống xong, mới chỉ vào mâm nói, "Nơi này còn nhiều, ta chỉ muốn ngươi đừng ăn mấy cái đã rơi bẩn thôi."
"Đâu có bẩn..." Tạ Thời Quyết vô thố mà vặn ngón tay, nghiêm túc nhìn hắn, "Chỉ cần ngươi làm thì ta đều thích ăn."
Tạ Thời Quyết lôi kéo Đoạn Hành Dư ngồi xuống, "Đều là do ta không tốt, vừa rồi hung dữ với ngươi."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư mới vừa rồi chỉ cảm thấy không thể nào hiểu được, cũng không có tức giận, hiện giờ chuyện xảy ra như thế này làm trong lòng hắn càng cảm thấy kỳ lạ.
"Ừm."
"Vậy ngươi có tha thứ cho ta không?"
Không nghe được câu trả lời, Tạ Thời Quyết tức khắc ủ rũ, "Vậy ngươi muốn thế nào mới tha thứ cho ta? Hay ngươi đánh ta đi."
"..." Đoạn Hành Dư lắc đầu thở dài, "Ta không trách ngươi."
Tạ Thời Quyết tức khắc nghẹn họng, hắn tình nguyện bị đối phương giận dỗi lại, ít ra như vậy chứng tỏ y có để ý hắn một ít.
Hiện giờ chỉ có đào hoa tô có thể an ủi hắn.
Mới vừa rồi vội vàng ăn nên không nhìn kỹ, lúc này, hắn cầm lên một khối bánh cẩn thận nhìn ngắm.
Đoạn Hành Dư bỗng cảm thấy ngượng ngùng, khối điểm tâm kia bị hắn niết vừa xấu vừa bẹp, so ra kém hơn rất nhiều thành phẩm của nương hắn.
"Đừng nhìn, ngươi ăn không hết thì ta đưa A Mao ăn."
"Không không, đây là cho ta, sao lại có thể người khác ăn? Ta còn muốn ăn."
"Ừm."
"Tất cả đều là tự tay ngươi làm?" Tạ Thời Quyết nhìn hắn, trong mắt phảng phất có tia sáng.
"Phải," Đoạn Hành Dư thần sắc nhàn nhạt, "Nhàn rỗi không có chuyện gì, liền làm..."
"À..." Tạ Thời Quyết có chút thất vọng, nhỏ giọng lầm bầm, "Ta còn tưởng ngươi cố ý làm cho ta."
Ánh mắt Đoạn Hành Dư dời về phía khác, không rõ nhìn cái gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hư không, cũng không có trả lời hắn.
Tạ Thời Quyết rầu rĩ vùi đầu vào ăn đào hoa tô.
Trong lúc ăn ăn không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt lại có ý cười.
Đoạn Hành Dư phục hồi tinh thần lại nhìn đối phương chỉ mặc mỗi áo trong, hỏi, "Ngươi có lạnh không? Hay đi vào mặc lại xiêm y đi."
Tạ Thời Quyết lắc đầu, tràn đầy mong đợi mà nhìn hắn, "Ta muốn nghe ngươi đánh đàn."
"Hửm?" Đoạn Hành Dư có chút ngoài ý muốn, "Ngươi thích nghe?"
"Ừm.." Tạ Thời Quyết nói, "Từ trước đến giờ ta không hề nghe đến việc ngươi biết đánh đàn, ngươi học từ khi nào?"
"Mấy năm trước, ở Hứa vô cùng nhàm chán, ngươi lại biết ta không thích đọc sách, liền cái gì cũng học một chút, nhưng thực ra không tinh thông."
Nguyên lai, khoảng thời gian xa cách thật sự làm người ta bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
"Cũng không tinh thông sao?" Tạ Thời Quyết nhẹ giọng cười nói, "Nhưng ta thấy lúc nãy ngươi còn giúp nàng ta sửa khúc phổ."
"...Ta vừa lúc hiểu được chút ít, nên chỉ giúp nàng xem qua."
"Phải không? Sau đó còn đàn cho nàng nghe."
Đoạn Hành Dư bỗng cảm thấy người nọ có chút hùng hổ dọa người, lại thấy biểu tình y đạm mạc, tưởng chính mình đoán sai tâm tư người khác, đành phải nói, "Vậy hiện tại ngươi muốn nghe sao?"
"Có!"
Trong phòng Đoạn Hành Dư có đàn, chẳng qua đã gác lại một bên từ lâu, hắn đành nhờ người lấy ra.
Đoạn Hành Dư ngồi xuống, ngón tay đặt trên huyền cầm khảy hai cái, tiếng đàn thanh thúy liền phát ra, "Ngươi muốn nghe khúc gì?"
"Hôm nay ngươi đàn cho nàng khúc gì?"
"Đó là khúc nhạc Minh Tịch tự viết, ta không nhớ rõ lắm, nếu ngươi muốn nghe, ta liền thử đàn lại."
"Không cần." Tạ Thời Quyết chẳng có lý do gì lại muốn nghe khúc nhạc Lục Minh Tịch viết, hắn trầm tư một lát, "Vậy Tương Vương mộng đi."
Đoạn Hành Dư gật gật đầu, thoáng suy tư, liền bắt đầu chơi đàn.
Tương Vương mộng là một đầu khúc nổi danh của Duyệt triều, kể về một nam tử đối với người trong lòng có tình mà chẳng thể nói.
Tạ Thời Quyết nhìn chằm chằm những ngón tay khảy huyền cầm, chậm rãi hướng lên trên, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt đối phương, đem mọi biểu tình chuyên chú của y thu vào đáy mắt.
Đoạn Hành Dư như có cảm giác mà ngẩng đầu lên, liền đụng phải ánh mắt đầy thâm tình của người nọ.
Thâm tình sao...
Đoạn Hành Dư run sợ một chút, cuối cùng đàn có chút loạn.
Đàn xong một khúc, hắn thở dài nhẹ nhõm.
Tạ Thời Quyết cũng không giống như định trách cứ hắn đàn không tốt.
"Hay." Trong lòng Tạ Thời Quyết cuối cùng cũng thoải mái, "Ta phải đi."
Nghe được lời này, Đoạn Hành Dư không khỏi sửng sốt, "Không ở lại dùng bữa tối sao?"
"Không được, ta phải tiến cung bồi Hoàng tổ mẫu dùng bữa, nàng đã nhớ ta." Tạ Thời Quyết một bên hướng vào trong phòng đi, một bên quay đầu đối với Đoạn Hành Dư cười nói, "Nếu ngươi muốn ta ở lại, ta liền tiến cung vào ngày mai."
Đoạn Hành Dư đi theo, nhưng cũng không vào trong cùng y, chỉ đứng ở mành trướng phía ngoài, đưa lưng về phía hắn, "Vậy ngươi nên đi thôi."
"..." Tạ Thời Quyết mặc đồ xong, đi ra, nhìn chằm chằm Đoạn Hành Dư, "Đồ không có lương tâm."
"Ngươi vừa rồi chỉ nghỉ ngơi một lúc, thân mình có thoải mái không?"
Tạ Thời Quyết nhìn hắn, "Thân mình ta vẫn tốt, chẳng qua vừa rồi trong lòng không thoải mái, cho nên về sau ngươi phải ngoan một chút."
"?" Việc này cùng việc hắn ngoan ngoãn có quan hệ gì?
Lại nói đến hắn thì có chỗ nào không ngoan, hắn rõ ràng cảm thấy chính mình mấy ngày nay càng ngày càng an phận.
Đoạn Hành Dư không biết nên nói cái gì, chỉ đành nói, "Hẹn mai gặp."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Cho ta lấy một hộp đồ ăn đi."
"Sao? Ngươi còn muốn đóng gói về?"
"Không phải là làm cho ta sao, đương nhiên phải để ta ăn hết." Tạ Thời Quyết nói thầm, "Đỡ phải đem cho người khác."
Đoạn Hành Dư phân phó người lấy tới một hộp đồ ăn, giúp Tạ Thời Quyết đóng gói tốt, lúc này mới tiễn y đi.
Tạ Thời Quyết chân trước vừa mới ra cửa, sau đó Tần thị liền đi vào.
"Cửu hoàng tử đi rồi?"
"Vâng. Vừa mới đi."
Tần thị ngồi xuống, hỏi, "Hôm nay ngươi đến nhà biểu ca sao?"
"Phải. Dì cả rất nhớ mong ngài."
"Qua mấy ngày nữa ta sẽ đến đó ngồi chơi." Tần thị lại hỏi, "Lần này có gặp được Minh Tịch muội muội không?"
Đoạn Hành Dư chỉ gật gật, "Có gặp."
"Ngươi cảm thấy nàng thế nào?"
"Khá tốt."
"Nếu ngươi cùng nàng tình đầu ý hợp, hai nhà chúng ta cũng có ý nguyện thân càng thêm thân, ý của ngươi thế nào?"
Mặt Đoạn Hành Dư bỗng chốc nóng lên, cũng không phải vì hắn thẹn thùng, chỉ là hắn còn chưa nghĩ đến chuyện này, huống hồ, hắn vốn không thuộc về thế giới này, có thể ở đây cưới vợ sinh con sao?
"Nương, ta còn nhỏ tuổi."
"Sao lại nhỏ? Sinh nhật mười sáu của ngươi sắp tới rồi, nhìn đại ca ngươi xem, đã sớm cưới vợ, nếu ngươi không định cưới vợ sớm như vậy, cũng nên đem việc hôn nhân định sẵn, qua hai năm rồi thành thân cũng tốt." Tần thị tận tình khuyên bảo.
"..." Đoạn Hành Dư không còn lời gì để nói, ở chỗ này, tuổi hắn thật sự có thể cưới vợ.
"Ngươi nên cùng nàng ở chung thử xem, biết đâu thực sự có cảm tình? Huống hồ khi các ngươi còn nhỏ quan hệ cũng rất tốt, chẳng qua ngươi đã quên."
"Ta cảm thấy..." Tốt như thế nào, cũng chỉ có Đoạn Hành Dư nguyên bản.
Tần thị không chờ hắn nói hết lời, "Ta cùng cha ngươi thương lượng, ngày ấy sinh nhật ngươi chúng ta sẽ không đến quấy rầy, người trẻ tuổi các ngươi cứ yên tâm chơi, bất quá cũng không thể không biết đúng mực, ta định để biểu muội lại đây giúp đỡ, được không?"
"Nương, biểu muội ở chỗ này sợ là không được tự nhiên."
"Tiểu Dư, người vừa rồi mới đáp ứng nương sẽ cùng nàng ở chung thật tốt, nếu không có cơ hội, sao có thể hiểu biết lẫn nhau?"
Đoạn Hành Dư đành thỏa hiệp, "Đã biết."