Dưới sự theo dõi của vô số ánh mắt, trong hư không ở ngoài ba mươivặn dặm, ngôi sao khổng lồ đen tối đó cuối cùng cũng ầm một tiếng vỡnát. Ba động của hắn trong nháy mắt đạt tới đỉnh cao.
"Ầm ầm!"
Thanh âm cực lớn, trong hư không ở ngoài ba mươi vạn dặm chấn động. Trongnháy mắt, mấy chục vạn mạnh sao đã nổ tung ra trong tiếng động cực lớnnày.
"Cướp đoạt!"
Ở các nơi của thần châu, mọi người trong lòng rúng động, lập tức từng đạo tinh khí bốc lên, quang mang sángngời. Tranh đoạt vào thời khắc này đã lại một lần nữa đạt tới cao trào.Mệnh tinh của Phương Vân đã vỡ tan, điều này đã thành sự thực, không thể ngăn cản được.
Trùng kích mệnh tinh, nguy hiểm trùng trùng. Thời khắc này, không nghi ngờ gì nữa là lúc võ giả yếu ớt nhất. Nhưng số đại diễn là năm mươi, trời dùng bốn mươi chín, mà số một của nó thì khôngcần. Số một này chính là sinh cơ, là tuyệt xử phùng sinh.
Đối với võ giả trùng kích mệnh tinh mà nói, số một này chính là thời gian. Chỉcó nắm chắc được thời gian, trước khi tất cả can thiệp vào, đánh vỡ mệnh tinh. Vậy thì cho dù là hung hiểm có lớn hơn nữa thì cũng có thể thànhtựu mệnh tinh. Có điều, đánh vỡ mệnh tinh, tất cả những điều này khôngphải là kết thúc mà là vừa mới bắt đầu.
Mệnh tinh của võ giả,không chỉ ấn chứa vận mệnh, là sự trói buộc đối với võ giả, đồng dạngcòn ẩn chứa một đạo tiên thiên mệnh hồn của tất cả sinh mênh khi mới đản sinh.
Chính bởi vì có một tia thiên tiên này mới có mệnh hồn đicùng với sinh mệnh trụ thai, tất cả mới có sự tồn tại của mệnh tinh. Cho nên mệnh tinh đối với võ giả mới quan trọng như vậy. Không oanh phámệnh tinh thì không thể nào ngưng tụ mệnh hồn.
Tất cả sinh mệnhlúc đản sinh, chín mươi chín phần trăm mệnh hồn theo mệnh hồn nhập thể,sau đó diễn hóa thành ngũ tạng lục phủ, tứ chi bách hài. Mà một phầntrăm tiên thiên mệnh hồn thì lưu lại trong thiên đạo, cuối cùng hiển hóa thành mệnh tinh.
Một đạo mệnh hồn này ở trong mệnh tinh tuy cựcmỏng, chỉ chiếm một phần trăm của mệnh hồn hoàn chỉnh. Nhưng đối với võgiả mà nói thì cực kỳ quan trọng. Chỉ có linh hồn viên mãn mới có thểtừng bước bước lên cảnh giới cao hơn.
Đây cũng là vì sao, võ giảtấn thăng cảnh giới cuối cùng của võ đạo cần không ngừng chém đứt mệnhhồn, địa hồn và thiên hồn. Muốn từ mệnh tinh bước vào Mệnh Hồn cảnh, vậy thì phải luyện ra được một tia tiên thiên hồn phách trong mệnh tinh.
Cho nên, bước thứ hai của trùng kích mệnh tinh chính là thu thập tất cảnhững mãnh vỡ của mệnh tinh, dung hợp cho thất phách, hóa thành mệnh hồn để chuẩn bị. Những mảnh vỡ này, nếu như để mất một khối cũng có thểkhiến hồn phách của võ giả đó sản sinh tì vết, từ đó mà ảnh hưởng tới tu vi võ đạo sau này.
"Phương gia thứ tử này không ngờ lại có nhânmạch rộng như vậy. Người bình thường trùng kích mệnh tinh, gặp phảinhiều người ngăn cản như vậy, có mười cái mạng cũng toi rồi. Nhưng hắnkhông ngờ lại liên tiếp được giúp đỡ. Nhân mạch này quả thực là còn đáng sợ hơn cả môn phái! Phải có được mệnh tinh của hắn, chuyện khác tính sổ sau!"
Đây là người để đề phòng việc chưa xảy ra, muốn áp chế Phương Vân.
"Phiền phức rồi, phiền phức rồi, thực lực hùng hồn, tiềm lực vô hạn, nhân mạch rộng rãi, còn có Tam Tượng pháp khí nữa. Kình địch này đã trêu vào rồi, không ngại mượn thời cơ khi người khác đang cướp đoạt, từ tay ngườikhác đoạt được mệnh tinh. Sau đó trả lại cho hắn, để hóa giải mối thùnày. Nếu không sợ rằng thực sự là đại họa lâm đầu rồi."
Đây là người nhìn thấy thực lực và tiềm lực mà Phương Vân biểu hiện ra, liền đối ý muốn lấy lòng.
"Hừ! Tên này có tiềm lực như vậy, ta phải cướp một khối mảnh vỡ mệnh tinhcủa hắn. Ngày sau sẽ áp chế hắn, bắt hắn làm việc cho ta!"
Đây là những kẻ tính tình không đổi, tặc tâm chưa dứt.
"Hừ! Mệnh tinh thì sao chứ? Ta đoạt được mãnh vỡ mệnh tinh của người rồi.Khiến ngươi không thể ngưng tụ mệnh hồn! Ta cũng muốn xem xem, ngươi sau này có thể đi được bao xa trên võ đạo!"
Đây là kẻ bối cảnh hùng hậu, không biết sống chết, tự cho rằng không có gì phải sợ hãi.
Cửu châu đại địa, mọi người ai có tâm tư nấy, ai có mưu toan nấy. Từng đạotinh khí nhao nhao sinh ra lực bắt hút, hướng về phía mấy chục vạn mảnhvỡ mệnh tinh của Phương Vân.
"Hừ! Dã tâm không đổi! Còn không lui xuống, vậy thì chính là tự tìm chết!"
Phương Vân gầm lên một tiếng, chân khí tỏa ra, sinh ra một cỗ lực hút khổnglồ, giống như một tấm lưới, hướng về phía mãnh vỡ mệnh tinh ở bốn phương tám hướng mà hút.
"Ồ!"
Mấy chục mảnh vỡ mệnh tinh đã nổtung, có chín mươi chín phần trăm bắn trở lại, bay vào trong chân khícủa Phương Vân. Hai bên vốn là một thể, hòa vào với nhau, không có trởngại.
Theo sự ùa vào của những mãnh vỡ mệnh tinh, Phương Vân cảmthấy tinh thần của mình đột nhiên hùng hậu hơn nhiều. Tầng cảnh cớicuồng sĩ một mực không thể phá được, trói buộc mình rõ chặt cũng nơilỏng ra rồi. Đúng vào sát na này, thực lực của Phương Vân bạo trướng.Lực lượng tăng vọt, đối phá hai chân long chi lực.
"Thương long mệnh cách, thu cho ta!"
Phương Vân tâm niệm vừa động, tóm một cái về phía Thanh long thất túc phương bắc ở trên trời.
"Gừ!"
Chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm kinh thiên, trong hư không, thương longlong khí dài mấy ngàn dặm đột nhiên rót xuống. Rót vào trong mãnh vỡmệnh tinh của Phương Vân, trong chân khí và linh hồn có được tiên thiênthương long chi khí này, lực lượng võ đạo là ý thức tinh thần của Phương Vân lập tức bạo trướng. Trực tiếp đột phát cuồng sĩ hai thiên long chilực, từng bước tăng lên, đạt tới gần ba thiên long chi lực.
"Vô câu đế cung, trấn áp tất cả cho ta!"
Phương Vân quát to một tiếng, chỉ trong nháy mắt, trong chân khí cuồn cuộn,một phát khí màu vàng lập tức tách ra chân khí, phù hiện trên trời. Kiện pháp khí này đón không khí mà to ra. Chỉ trong nháy mắt liền hóa thànhmột vật hình cầu màu vàng sậm, lại rung lên một cái, quang ảo biến ảo,không ngờ lại hóa thành một lão già tóc bạc, cao mười trượng, võ y đạoquan, tay cầm phất trần.
Lão già này tuy nhìn thì như người trong thiên đạo, nhưng ánh mắt lại lẫmliệt, bá đạo, lộ ra một cỗ vị đạo cướp đoạt cường liệt. Có một loại cảmgiác cao cao tại thượng, coi tất cả như phù vân, vạn vật như chó rơm, ta thích thì ta đoạt.
"Vô câu lão tổ!"
Trong từng đạo chânkhí tách ra, lập tức có người nhận ra người này. Miệng thốt lên kinhngạc, bay được nửa đường thì nhao nhao thối lui. Trong lời đồn, Vô Câuđế cung chính là Vô Câu lão tổ chiến theo hình tượng của mình mà tạo ra.
Để xây được một kiện Vô Câu đế cung này, vị cường giả thượng cổ này đãphải trả một cái giá lớn mà người khác không thể tưởng tượng được. Lãokhông chỉ bắt vô số hồn phách của cường giả, khiến những người này vĩnhviễn nghe theo lời sai bảo của lão, mà trút một thân chân khí, công pháp của mình vào trong, để nó trở thành một kiện Tam Tượng pháp khí.
Điều này dẫn tới thọ mệnh của lão bị rút ngắn đi rất nhiều, loại cố chấp vàhi sinh này đã giúp cho thanh danh của lão vang đội trong thượng cổ!Kiện pháp khí này bởi vì một bước cuối cùng phải có, đó là dùng huyếtnhục và tinh khí của lão tế luyện mà thành. Cho nên hình thái cuối cùngcủa kiện pháp khí này chính là Vô Câu lão tổ.
Phương Vân sau khithực lực đại tăng, cuối cùng cũng đẩy ra hình thái cuối cùng của kiệnpháp khí này. Tam tượng pháp khí ở loại hình thái này trực tiếp là tương đương với một cường giả địa hồn cảnh rồi.
Thực lực không đủ mà lúc này còn muốn đối địch với Phương Vân thì đúng là tự đi tìm đường chết.
Có điều, không phải tất cả mọi người đều biết truyền thuyết về Vô Câu lãotổ và Vô Câu đế cung. Cho nên võ giả thi nhau kéo đến vẫn không ít.
"Vô câu đại pháp!"
Trong hư không, Vô Câu lão tổ do Vô Câu đế cung vừa ngưng tụ ra lập tức thânhình nhoáng lên, bành trướng tới trăm tượng, không có một chút do dựnào, lòng bàn tay thò ra, hóa thành một mảng bạc, dấy lên một cỗ mây mùnhanh như thiểm điện vỗ xuống dưới.
"Ầm ầm!"
Một kích nàykhiến trời long đất lỡ, đào núi lấp biển. Vô số đạo tinh khí có ý đồ lấy mãnh vỡ mệnh tinh của Phương Vân giống như bị sét đánh, nhao nhao hòhét rút lui, tinh khí đại thương.
Trong Vô Câu đế cung ẩn chứachân khí được tích lũy vạn năm. Một kích này, uy lực cường đại thì không cần phải nói. Lực bắt hút linh hồn có nó, lập tức khiến không ít ngườithụ thương ngay tại đương trường. Chỉ cảm thấy bên trong linh hồn bị bắt hút một cái, lập tức thiếu đi mấy tia linh hồn chi khí.
"Xong rồi! Phương Vân này không ngờ lại lợi hại như vậy!"
"Vô Câu đại pháp, Vô Câu đại pháp, không ngờ lại xuất hiện rồi, đáng chết, đáng chết!"
"Xong rồi, cả ngày bắt nhạn, không ngờ lại bị nhạn chọc mù. Lần này khôngnhững không chiếm được lợi ích gì, còn bị Vô Câu dại pháp làm bị thương, không biết phải điều dưỡng mất bao lâu nữa!"
Từng đạo tinh khítới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nhìn Vô Câu lão tổ ở bên trên quả thậtlà như nhìn thấy khắc tinh. Võ giả thần thông cảnh, trong chân khí ẩnchứa lực lượng tinh thần, đó là chuyện bình thường. Nhưng có biến tháihơn nữa cũng không biến thái được bằng môn công pháp này của Vô Câu lãotổ, đó đã không phải là cường đại một cách đơn giản nữa mà là tàn độcrồi.
Công pháp làm tổn thương linh hồn không thể nào bằng đượccông pháp củaVô Câu đại pháp ở hình thái viên mãn. Mặc kệ ngươi là võgiả ở cảnh giới nào, chỉ cần không phải là tam hồn viên mãn, bắt ngươimột cái là phải đau đớn cả nửa ngày.
Võ giả Thần Thông cảnh, nhục thân đã không còn quan trọng. Đâm xuyên cũng chẳng sao. Nhưng nếu bịbắt linh hồn, đó là chuyện cực kỳ đáng sợ, không có gì khiến người ta cố kỵ hơn.
Trong nháy mắt, chân khí trong hư không nhao nhao bạo trướng, quả thực giống như là rắn rết.
Phương Vân cũng không truy cản, chân khí của hắn thu lại, lập tức lại thu hồitoàn bộ những mãnh vỡ mệnh tinh bị nổ ra. Những mảnh vỡ của mệnh tinhnày toàn bộ bị Phương Vân hút vào trong chân khí, không ngừng dungluyện, tương hợp với linh hồn. Phương Vân cảm thấy càng lúc càng cườngđại.
Đánh vỡ mệnh tinh, bắt lại mảnh vỡ mệnh tinh, triệu ra VôCâu lão tổ, đánh lui chúng nhân, lại thuận thế thu lại gần như tất cảmãnh vỡ mệnh tinh. Tất cả những việc này nói thì chậm, nhưng chỉ trongthời gian điện quang hỏa thạch. Tất cả động tác liền một mạch, không hềcó sơ hở.
Khi những người khác phản ứng lạnh thì mãnh vỡ mệnh tinh của của Phương Vân chỉ còn lại có mấy mẩu rơi rớt ở bên ngoài.
Mà lúc này, Phệ Ma tông chủ và Vũ Mục, Huyết Ma tông chủ và Thánh Vu giáochủ, Minh Vương và Doanh hoàng lại giằng co lẫn nhau, không ai ra tay,không ai động thủ.
Bởi vì mọi người đều biết rằng, kết quả khimọi người động thủ vẫn là ngang ngửa, hoặc là dẫn tới một trận đại chiến thảm liệt hơn.
Vì một hậu bối trẻ tuổi mà sinh tử tương đấu nhưvậy, rõ ràng là cực kỳ không đáng. Cho nên, vẫn chỉ trơ mắt nhìn tênthanh niên này thu lại mảnh vỡ mệnh tinh của mình. Đây có lẽ là kết quảsau cùng!
Khi Phương Vân thu lại mãnh vỡ mệnh tinh, ở dưới đất có một người khách không mời mà tới ngoi lên.
"Là ai? Ra đi!"
Tu La võ tướng nhìn tinh không, vốn đang vui mừng, nhưng đột nhiên khí tức ba động, lão cảm giác được một cỗ nguy cơ cực kỳ cường liệt. Khác vớiMan tộc chiến thành A Lạp Cổ Ba Nhĩ, người này khiến lão có một loại cảm giác dựng tóc gáy.
Rất cường đại, đối thủ phi thường cường đại.
Rất rõ ràng, đối phương cũng không định che giấu thân hình.
"Ta! Chiến Ma tông chủ!"
Giọng nói hùng hồn, bá khí lẫm liệt. Thanh âm vừa dứt, ở chỗ cách Tu La võtướng mười dặm, không gian nứt ra, một nam tử thân hình to lớn, mặcchiến giáp cổ xưa màu xám, tóc tai tán loạn, bằng không đứng trên đạiđịa.
Nam tử này đâu tóc tán loạn, tung bay theo gió, ánh mắt lạnh lùng, so với đao kiếm còn sắc bén hơn. Trên trán hắn có một vét sẹongoắn ngèo, từ trên trán men theo mi tâm, sống mũi, một mực kéo xuốngtới tận môi. Trông giống như mặt bị người ta chém thành hai nửa, cực kỳdữ tợn.
Thân hình của hắn vô cùng cao to, người của Tu La võtướng cũng tính là khôi khô. Nhưng còn cao chưa tới ngực hắn, phải ngẩng mặt lên mới nhìn thấy hắn.
Người này hai tay rủ xuống, tay phải nắm lấy một thanh chiến kiếm màu trắng xám trên đùi.
Người này vừa xuất hiện, Tu La võ tướng lập tức cảm thấy một cảm giác như đứng nguy cơ trước giờ chưa từng có.