Tòa trận pháp thứ chín mươi mốt, tòa trận pháp thứ chín mươi hai... tòa trận pháp thứ chín mươi sáu.
Khi tòa trận pháp thứ chín mươi sáu ngưng tụ ra, một trận pháp cực lớn toàn bộ một sắc vàng hiển hiện ở dưới thân Phương Vân. Toàn bộ trận pháp này đã ước chừng bằng cả một tòa thành trì.
Nguyên vốn chỉ kết cấu bằng thần ma trên mặt phẳng, nay đã diễn biến thành kết cấu lập thế. Vô số toàn thần ma chằng chịt đứng chung quanh Phương Vân, toàn bộ thần thái trang nghiêm, lộ ra bộ dáng triều bái.
“Thiên Trùng phách, ngưng!”
Tòa trận pháp thứ chín mươi sáu ngưng tụ ra, Phương Vân quát lên một tiếng lớn, rốt cuộc bắt đầu ngưng tụ Thiên Trùng phách. Chín mươi sáu tòa trận pháp từ nhỏ đến lớn, tầng tầng lớp lớp, toàn bộ theo một loại quy luật huyền diệu, không thể diễn tả, ngưng lại cùng một chỗ.
“Oành!”
Đại trướng bỗng nhiên nổ tung, từng đám mây hiển hiện ở trong hư không. Dưới cái nhìn chăm chú của Phương Dận, một thần ma hơn hai mươi trượng, từ trong mây đứng lên. Thần ma này thuần một sắc vàng, rạng rỡ sinh quang, ở bên ngoài thân hắn, rất nhiều Phù văn thần bí xoay tròn lưu chuyển.
Ở trên mặt tòa thần ma này, vị trí đại biểu ngũ quan lại trống rỗng. Chỉ có một chút Phù văn không rõ ý nghĩa đang lưu động.
“Thiên Trùng phách, thu!”
Phương Vân bàn tay chụp tới, liền đem tòa Thiên Trùng phách hiển hóa vô danh thần ma này, nhập vào trong óc, lơ lửng ở sát xương đỉnh đầu. Thiên Trùng phách sau khi ngưng tụ, vượt quá Phương Vân dự kiến, cũng không có phát sinh ra vấn đề gì. Lực lượng cũng không có gia tăng. Nhưng lúc này, Chân khí châu của Hứa Tĩnh, lại tiêu hao không còn nhiều lắm.
“Bộ công pháp ngưng tụ Thiên Trùng phách của con, hết sức kỳ quái. Cùng bất luận nhất mạch công pháp nào của trung thổ, cũng không giống nhau. Con là từ nơi nào có được bộ võ học này?” Phương Dận hỏi.
“Đông Giao săn bắn. Đại ca được tinh huyết hoàng kim giác mãng, con lại được một tòa Thiên địa vạn hóa chung. Bộ công pháp này, chính là công pháp ghi trong chung”.
Phương Vân không có giấu diếm, liền đem tiền căn hậu quả kỹ càng tự thuật qua một lần, đồng thời, những chuyện liên quan cũng nói ra.
“Phụ thân, đây chính là Thiên địa vạn hóa chung con ta tìm được. Phụ thân đại nhân kiến thức rộng rãi, không biết có biết lai lịch của chung này hay không?”
Phương Vân bàn tay hé ra, đem Thiên địa vạn hóa chung tinh xảo nắm ở trong lòng bàn tay.
“Để ta xem xem...”
Phương Dận nói đưa tay thu tới, khí linh Thiên địa vạn hóa chung không có bất kỳ đường phản kháng nào, liền bị Phương Dận thu vào trong lòng bàn tay. Phương Vân lập tức từ chỗ chung linh, cảm nhận được một cỗ kinh hãi không rõ chuyện gì. Tựa như bị Phương Dận làm kinh động.
Phương Vân vội vàng an ủi một hồi, để cho khí linh Thiên địa vạn hóa chung an tĩnh trở lại.
Phương Dận tay nắm Thiên địa vạn hóa chung, nhắm mắt tính toán. Sau một lát, những ngón tay thon dài có lực rung động một chút, tựa như muốn dùng tiên thiên số thuật thôi diễn một phen.
“Phành!”
Phương Dận ngón tay vừa mới co rút lại, lập tức mãnh liệt bắn ra. Giống như là nhận lấy một cổ lực lượng phản chấn mãnh liệt. Ánh mắt của hắn vốn vẫn yên tĩnh, nhưng vào lúc này, lập tức cau mày lại.
“Thiên địa vạn hóa chung này, ta cũng không biết lai lịch của nó. Nó trời sinh có cỗ lực lượng cấm chế, cấm hết tất cả tiên thiên số thuật thôi diễn. Vân nhi, con hãy giữ cái Thiên địa vạn hóa chung này cho tốt. Lực lượng của nó hiện tại, vo ra vẫn còn yếu kém. Nhưng không gian để phát triển lại không thể hạn lượng.
Về phần cường giả ở trong động đó, ta hiện tại không thể quay về kinh thành, nên cũng không cách nào đi điều tra. Nhưng mà, hoàng kim chiến giáp, các đời có thể mặc nó, thân phận đều cực kỳ hiển hách. Ít nhất là vũ hầu nhất lưu. Hắn sau khi chết, có thể bạch cốt không hủy, muốn đạt tới một bước này, ít nhất là tu vi Thiên Trùng cảnh, về phần cái khác, thì rất khó tra xét. Nho gia từ trước đến nay thừa hành “Tử bất ngữ quái lực loạn thần”. Thích hợp vũ lực đề xướng, nhưng sau khi tới cấp Thiên Tượng, lập tức là nói văn không nói võ. Nếu như văn chương nhất lưu, không có gì đặc biệt. Thì cho dù công lực bằng trời, cũng sẽ không ghi lại”.
“Triều đình đối với tư liệu cấp bậc vũ hầu, gần đây khống chế rất nghiêm. Rất ít để lộ ra ngoài. Theo vi phụ biết, trong hai trăm năm, hận là không có đều vị võ hầu nào, với pháp khí hình chung để nổi tiếng”.
Phương Dận dứt lời, bàn tay nhẹ nhàng tống một cái, liền đem Thiên địa vạn hóa chung đưa về trong tay Phương Vân.
“Nếu như vị tiền bối trong động kia đã nói không nên tra xét. Chỉ sợ chuyện này, liên quan đến rất rộng. Trước khi con chưa có thực lực tuyệt đối, thì không nên mạo muội điều tra chuyện này”.
“Vâng, hài nhi biết rồi..
Phương Vân gật gật đầu, đột nhiên trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn sang phụ thân nói:
“Phụ thân, trong Thiên địa vạn hóa chung này ghi lại bảy bộ phương pháp ngưng tụ hồn phách, phi thường đặc biệt. Con bởi vì tu luyện bộ công pháp này, bảy phách quá mức cường đại, mới đưa đến không cách nào ngưng tụ ra tất cả trận pháp. Không thể không dựa vào ngoại lực. Phụ thân chỉ kém nửa bước bước vào Mệnh Tinh cảnh. Không ngại đem bộ công pháp này cầm lấy để tham khảo. Với kiến thức võ đạo của phụ thản, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!”
Phương gia hiện tại cường đại nhất, chính là Phương Dận. Đối với Phương Vân mà nói, phụ thân càng cường đại, Phương gia hiển nhiên sẽ càng an toàn. Cho nên vô ý thức đã nghĩ đến bộ công pháp này.
Phương Dận hơi chút do dự, bản thân hắn có tuyệt học Đế Vũ, hơn nữa đã là nửa bước đi vào Mệnh Tinh cảnh. Công pháp ngưng tụ hồn phách, đối với hắn mà nói, theo lý là có tác dụng không lớn. Nhưng mà suy nghĩ lại, Phương Dận vẫn vẫn gật đầu.
Từ Thiên Trùng cảnh, cho đến Mệnh Tinh cảnh, nguy hiểm trùng trùng. Nhiều một phần thực lực, thì nhiều hơn một phần lực lượng tự bảo vệ. Được chứng kiến khí thế ngưng tụ Thiên Trùng phách của Phương Vân, Phương Dần cũng không dám có lòng khinh thị đối với bộ tuyệt học này.
Phương Vân thấy thế mừng rỡ, lập tức đem công pháp ngưng luyện hồn phách từ cấp Lực Phách đến cấp Thiên Trùng, nhất nhất nói ra. Phụ thân Phương Dận nhanh chóng đem bộ tâm pháp này, ghi lại trong lòng một lần.
“Ừm” Phương Dận mở mắt ra, có chút sờ cằm nói: “Bộ công pháp này, đối với ta quả thật có chút tác dụng. Ta sẽ thu nó. Vân nhi, con hiện tại đã ngưng tụ Thiên Trùng phách, nhưng mà, vẫn xem như chưa vào được Thiên Trùng cảnh. Chỗ thiếu yếu nhất là phải thoát ra lực phách, mới chân chính bước vào Thiên Trùng nhất phẩm”.
“Cấp Thiên Tượng, tích lũy càng dày. Khi bước vào Thiên Trùng cảnh, lĩnh ngộ quy tắc càng sâu, càng mạnh. Con hiện tại còn chỉ ở trong không gian mà ta mở ra. Quy tắc ở đây, chính là do ta định ra. Không cách nào cùng quy tắc của trời đất bên ngoài so sánh. Chúng ta đi ra ngoài thôi. Con vừa mới đặt chân vào cấp Thiên tượng, lực lượng tuy tăng lên, nhưng căn cơ còn có chút yếu, chưa đủ vững chắc. Mạo hiểm bỏ đi Lực Phách, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến sau này đột phá Mệnh Tinh cảnh”.
Phương Dận dứt lời, tay vung lên. Cảnh vật bốn phía biến ảo, hai cha con, tức xuất hiện ở trong một gian trướng.
“Hiện tại biên cương triều đình khắp nơi báo nguy. Chiến tuyến đã đẩy lên phá trước, con cứ ở trong này tu luyện một thời gian ngắn đi. Đem căn cơ định cho vững chắc. Sau đó, ta lại truyền cho con một ít kinh nghiệm võ đạo của võ giả Thiên Trùng cảnh!”
Phương Dận dứt lời, giày quân đạp mạnh, lập tức biến mất tại trong hư không.
“Ở đây ta đã sắp xếp xong xuôi. Con có gì cần, phân giao xuống dưới là được..
Thanh âm của Phương Dận lượn lờ không dứt, từ trong hư không truyền đến.
“Hài nhi tuân mệnh!” Phương Vân cung kính nói.
Phương Vân hiện tại bất cứ lúc nào cũng có thể đặt chân Thiên Trùng nhất phẩm, nhưng chính như phụ thân Phương Dận nói. Hắn mới vừa bước chân vào cấp Thiên Tượng, lập tức tiến vào Thiên Trùng cảnh, lực lượng nhìn như gia tăng thật nhanh. Nhưng nguy hại cũng sẽ rất lớn.
Thiên Trùng cảnh bất quá cũng chỉ là một giai đoạn quá độ, cũng không phải mục tiêu cuối cùng. Nếu như bởi vậy mà làm cho bản thân không cách nào đột phá Thoát thai cánh, đạp vào Mệnh Tinh cảnh, thì thật sự được không bù nổi mất.
“Đại ca hôm nay đã đến lúc phong hầu, ta hiện tại tạm thời vẫn không nên xuất hiện. Chiến công cũng có thể từ từ báo. Nếu không mà nói, ta phong hầu trước, đến lúc đó trong nhà có hai vị vương hầu, đến khi đại ca phong hầu sẽ rất khó khăn”.
Phương Vân hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi, trong lòng lập tức có quyết định: “Vậy thừa dịp giai đoạn này, ở nơi hoang dã tu luyện cho tốt”.
“Ông!”
Phương Vân tâm niệm vừa động, tiểu chung lớn bằng ngón tay cái lập tức lơ lửng trong hư không. Phương Vân thân hình nhoáng một cái, lập tức bước vào bên trong chung.
Ổn định căn cơ cho tốt, tốn thời gian khá dài lợi dụng thời gian gia tốc của Thiên địa vạn hóa chung, để tu luyện võ công, không thể nghi ngờ sẽ tiết kiệm không ít thời gian.
Thủy Ma sơn. Trong đại điện, một mảng hắc ám
Phong Thái Thương một mình ngồi xếp bằng ở trong đại điện lạnh như băng. Hắn một đầu tóc dài, bên trắng bên đen, cực kỳ bắt mắt. Ở trước người Phong Thái Thương, đang đặt một tờ giấy.
Trên tờ giấy đã được dùng bút viết kín. Tất cả đều là một danh sách. Đây là một phần danh sách viết tay về Thiên Tượng bảng.
“Phương Vân, đệ nhất Thiên Tượng bảng, tam thập tứ (34) thiên long chi lực, thân có tinh huyết Côn Bằng!”
Phong Thái Thương nhìn sang tờ giấy một lần nữa, trầm ngâm không nói. Từ sau khi nhận tờ giấy này, Phong Thái Thương không suy không nghĩ, chỉ ngồi đối diện với phần danh sách Thiên Tượng bảng này, đã nhiều ngày rồi.
Phương Vân không nhanh không chậm đuổi lên, tam thập tứ (34) thiên long chi lực, giấy trắng mực đen, tựa như là đang cười nhạo Phong Thái Thương. Một năm trước, Phong Thái Thương khi nhìn thấy Phương Vân, thì lúc đó hắn ta vẫn còn ở cấp Địa Biến.
Vào lúc đó, Phong Thái Thương cho rằng dễ như trở bàn tay, không ngờ, lại vấn đề cho hắn ta chạy thoát.
Vào lúc đó, mục tiêu của Phong Thái Thương là những người như Quân Niệm Sinh, Dương Hoằng. Một vương công tử đệ xuất thân cao quý, cũng không cỏ để ở trong mắt hắn. Cho đến khi bị Phương Vân dùng trí để qua mặt. Thì Phong Thái Thương, Dương Hoằng mới biết được, đã xem thường thiếu niên này.
Mà ở thượng cổ chiến trường, Phong Thái Thương vô tình tìm được tinh huyết Kế Mông, lại lần nữa gặp thiếu niên này. Nhưng lần này, vương hầu đệ tử kia, chính diện đối cứng, dùng thực lực chân chính đánh bại hắn!
Thẳng cho đến lúc đó, Phong Thái Thương mới đột nhiên bừng tỉnh. Qua nhiều năm như vậy, hắn một mực vẫn giẫm chân tại chỗ. Mà thiếu niên kia, lại đang dùng tốc độ tiến bộ kinh người. Hơn nữa càng bỏ xa hắn ở đằng sau.
Phong Thái Thương bắt đầu nhớ lại, chi tiết hai người gặp gỡ, để biến hắn từ khi nào bắt đầu trở nên như vậy. Phong Thái Thương vốn cho là, một lần nọ tại Mãng hoang, là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Nhưng mấy chữ tinh huyết Côn Bằng ở trên Thiên Tượng bảng, lại như đang vô tình cười nhạo hẳn.
Tinh huyết Côn Bẳng của Phương Vân là từ đâu mà có? Không có ai so với Phong Thái Thương rõ ràng hơn, chính là Bắc Minh động phủ!
Thượng cổ có thật nhiều cường giả, trong động phủ, không chỉ có lợi hại cấm chế. Hơn nữa thiên hạ rất nhiều hung vật thủ hộ. Nhưng mà, cấm chế cường thịnh cỡ nào, thì cũng có lúc năng lượng hao hết, cũng kháng không được thời gian thì cũng có lúc cấm chế suy yếu.
Phong Thái Thương trong lúc vô tình nghe được tin tức Bắc Minh động phủ, liền tiến đến thử một lần. Một lần nọ, Phong Thái Thương đem hết toàn lực, cũng không có tiến vào được một tầng cuối cùng của Bắc Minh động phụ, lấy tinh huyết Côn Bằng. Lúc đó, hắn cảm giác được có rất nhiều người, đi theo xa xa ở đằng sau mình, ý đồ chiếm tiện nghi. Phong Thái Thương cũng không quá để ý.
Kết quả cuối cùng, Phong Thái Thương cũng không có lấy được tinh huyết Côn Bằng. Mà hắn sau khi đi ra, Bắc Minh động phủ, đột nhiên sụp đổ, đóng cửa. Hôm nay nghĩ lại, lúc trước trong đám người đi theo phía sau hắn, tất nhiên có Phương Vân hiện tại. Bắc Minh động phủ sở dĩ sụp đổ, chính là vì hắn đã lấy đi tinh huyết Côn Bằng!
Phong Thái Thương ánh mắt biến ảo, thần sắc phức tạp. Cảm giác để cho tinh huyết Côn Bằng từ trong tay mất đi, cũng không dễ chịu gì!