Vẫn là nơi cũ, khi Phương Vân chạy đến, mọi người đều đã tụ tập, chỉ còn chờ mình hắn.
“Đến rồi à!”
Phương Vân hạ xuống, Huyết Y Hầu, Dịch Thiên Hầu hơi gật đầu chào.
“ừm!”
Phương Vân ứng thanh. Mười ngày nay hắn chưa từng xuất hiện, chung quy cũng có người kỳ quái. Có điều, mọi người quan hệ bình đẳng, cho nên không để ý nhiều chuyện như vậy.
“Biểu ca, ngươi đi đâu mà lâu như vậy? Nếu không phải Thập Tam hoàng tử nói ngươi không sao thì ta đã đi tìm ngươi rồi!”
Tôn Thế Khôn nói.
Phương Vân động tâm, liếc mắt nhìn Thập Tam hoàng tử. Chuyện mình tu luyện tại sơn cốc thời gian hẳn là không thể gạt được hắn. Sơn cốc thời gian lớn như vậy, Thập Tam hoàng tử không thể chưa từng đi qua
Có điều, rất hiển nhiên, với tu vi của Thập Tam hoàng tử cũng không đủ khả năng tiến vào trung tâm sơn cốc để đoạt lấy bảo vật
Mặc dù sơn cốc thời gian có thể đề cao tốc độ tu luyện lên xấp xỉ tám lần, nhưng đối với Thập Tam hoàng tử và những người này mà nói, hiển nhiên không có gì hấp dẫn. Không gian này, nơi nào cũng là bảo vật, bất kể là thiên tài địa bảo hay là tinh huyết thần thú, hung thú, giá trị đều cao hơn so với tu luyện.
Hơn nữa tốc độ đề thăng của sơn cốc thời gian nhiều nhất cũng chỉ xấp xỉ tám lần, những người có căn cơ vững chắc lại không thiếu đan dược như Thập Tam hoàng tử và Minh Vương thái tử, tốc độ nhanh gấp tám lần thực sự không có gì hấp dẫn so với việc đi săn lùng thiên tài địa bảo hoặc giả săn bắt một vài thần thú.
Phương Vân không giống như vậy. Công lực của hắn đề thăng quá nhanh, căn cơ không quá vững vàng, cho nên khi tu luyện trong sơn cốc căn cơ được củng cố. Còn thiên tài địa bảo, mấy túi không gian của hắn đều đầy ắp, còn tinh huyết thần thú, Phương Vân đã có tinh huyết Côn Bằng, đương nhiên không quá để ý đến nữa.I
“Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ cả, chúng ta có thể xuất phát thôi.” Thập Tam hoàng tử chợt mở miệng. Hắn chắp tay đứng, nhìn thoáng qua Phương Vân rồi nói tiếp: “Phương Vân, ngươi tới hơi muộn, có gì không biết thì lát nữa hỏi những người khác đi.”
Phương Vân gật đầu.
“Đi thôi!”
Dứt lời, Thập Tam hoàng tử liền búng ngày bay lên đầu tiên, sau đó là hai gã thị vệ bạch y và Trấn Điện Hầu. Trong đó là chúng nhân lần lượt bay lên.
Trong lúc ngự không phi hành, Phương Vân nói chuyện với mọi người liền biết rằng mục tiêu lần này là một thần thú thiên cương đứng thứ mười hai có tên là Tất Phương.
Tất Phương lực lượng chỉ là thứ yếu, đáng sợ nhất, chính là hỏa diễm quanh thân nó. Hoàn toàn khác với những thần thú như Cùng Kỳ, toàn thân Tất Phương đều là hỏa diễm. Bởi vậy, khả năng thao túng hỏa diễm của nó so với Cùng Kỳ mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn rất nhiều.
Sau khoảng chừng hai canh giờ, trên đường đi tới, chúng nhân ra tay đánh chết mấy đầu thần thú cuối cùng cũng đến nơi. Dưới chân mọi người là một vành đai phân cách đại địa không còn là những dãy núi mênh mông xanh ngắt một màu mà thế giới ở phía trước chỉ có một màu xám chết chóc, gần như không nhìn thấy màu xanh nào. Hết thảy đều là những ngọn núi trọc lóc. Càng những ngọn ở phía sau, càng thêm cao, thêm hùng vĩ và nguy hiểm.
Nếu như nói dãy núi xanh ngắt khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ thì những dãy núi ở phía trước khiến cho người ta cảm thấy như trước mắt là thời nguyên thủy, mênh mông trời đất Nhất thời, chúng nhân có cảm giác như vượt qua thời gian, trở lại thời thượng cổ.
“Hống!..”
“Rít!...”
“Oàm!”
Từng đợt gầm gừ từ trong những dãy núi truyền đến. Trong mỗi đợt âm thanh đều mang theo một cỗ lực lượng kinh khủng, tựa hồ muốn phá nát hết thảy.
Trong nháy mắt chúng nhân biến sắc. Phiến thâm sơn này truyền ra khí tức như trời long đất nở, ở trước mặt khí tức ấy, ai cũng cảm giác mình chẳng khác gì con kiến hôi.
“Khí tức thật đáng sợ. Nếu những hung thú này tiến ra một lượt, ngoại trừ vài người thì tất cả những người khác đều chết hết!”
Trong mắt Phương Vân hiện lên tia ngưng trọng. Không gian này thoạt nhìn căn bản không phải những võ giả bình thường như bọn họ có thể tiến vào.
“Không cần lo lắng, mục tiêu của chúng ta không ở sâu trong các dãy núi đâu!”
Thập Tam hoàng tử thản nhiên nóị: ‘Đi thôi!”
Thanh âm vừa dứt, Thập Tạm hoàng tử liền phất tay áo, đạp không đi về phía trước. Chúng nhân theo sát phía sau. Nơi này nguy cơ tầng tầng lớp lớp, không ai dám sơ suất mà đều đề thăng công lực, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, từ sau nột ngọn núi cao chọc trời, truyền đến một thanh âm như tiêng trẻ con khóc. Nghe thấy thanh âm này, chúng nhân chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn nói không nên lời.
“Cẩn thận, là Hóa Xà!”
Thanh âm Doãn Vi Lương truyền vào tai mọi người. Một cỗ âm phong cường liệt từ dưới chân núi vọng đến, mang theo một luồng hàn khí. Chỉ thấy từng đợt khói độc xanh đậm cực kỳ quỷ dị từ dưới chân núi từ từ bay lên, bên trong dường như có một quái vật nào đó.
Quái vật nằm trong khói xanh dài hơn ba mươi trượng, có khuôn mặt nữ nhân trắng bệch, hai cánh tay gắn liền với hai cánh màu xanh, khi mở rộng đến hơn mười trượng. Thân dưới hình rắn, dài hơn hai mươi trượng.
Quái vật trong khói này, điểm đáng sợ nhất không phải là bề ngoài của nó, mà là đôi mắt rất nữ tính của nó.
Ánh mắt của nó cực kỳ tà ác, tựa hồ có thể nhìn thấu linh hồn chúng nhân, muốn một ngoạm sẽ nuốt hết mọi người.
Nhìn quái vật vừa như rắn vừa như chim, Phương Vân chợt nhớ đến ghi chép trên Cận Cổ Thời Đại:
Hóa Xà, mặt người thân xà, có cánh, có thể gây ra lũ lụt.
Trong ba mươi sáu thần thú Thiên Cương, Hóa Xà đứng thứ hai mươi, so với Cùng Kỳ cao hơn rất nhiều. Nhìn hung vật này, Phương Vân cảm thấy đầu mình nổ bụp một tiếng.
Hóa Xà mặc dù mạnh, nhưng còn chưa đến mức hai mươi thiên long lực như thế này!
Quái vật trước mắt này đã gần tiếp cận với Thiên Trùng Cảnh!
“Cần thận! Hóa Xà này là cao thủ Thiên Tượng Cảnh sau khi thu được tinh huyết Hóa Xà biến hóa mà thành!”
Thanh âm Thập Tam hoàng tử vừa vang lên, thì Hóa Xà đã phát động công kích.
“Oa!”
Tiếng khóc the thé vang lên. Lập tức chúng nhân cảm thấy trong đầu mình như có trăm bàn tay đang cào cấu, cực kỳ khó chịu. Cùng lúc ấy, Hóa Xà giang rộng hai cánh, từng luồng thủy khí lập tức từ trong đại địa, từ giữa hư không tuôn ra. Sau khi hội tự phía sau thân rắn, liền hóa thành một con sóng lật trời. Từng cơn sóng dữ ấy không ngừng cuộn trào tung tóe. Tiếp đó hóa thành một vòng xoáy nước có bán kính gần một trượng.
Mặt mũi dữ tợn, hai cánh màu xanh cực lớn của Hóa Xà vẫy mạnh, tức thì vô số sóng lớn cuộn trào, tựa như thiên quân vạn mã, cùng lúc ầm ầm cuốn đến đám người Phương Vân.
Vốn dĩ, đừng nói là triệu hoán một trận lũ lụt, cho dù là triệu hóa cả một hải dương mênh mông cũng khó lòng làm mọi người ở đây bị thương. Dù sao tất cả mọi người đều là cường giả Địa Biến Cảnh trở lên, không có chuyện bị sóng nước bình thường đả thương. Nhưng mỗi giọt nước được triệu hồi tạo thành sóng lớn đều nặng cả ngàn cân, bởi vậy ngay cả núi cao cũng bị nó san phẳng. Cái này rõ ràng là con Hóa Xà này đã đưa lực lượng cường đại của nó quán chú vào trong những con sóng này.
“Ngũ Đế Ngự Long Quyền!”
Thần sắc Thập Tam hoàng tử vẫn ung dung, chợt dựng thân bay lên, áo bào lay động, một cỗ khí tức như trời long đất lở, tức thì từ trên thân thể hắn phát ra, tựa hồ như muốn phá tan cả hư không.
Thập Tam hoàng tử hiển lộ ra cỗ lực lượng này, chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận với cao thủ Thiên Trùng Cảnh, không hề kém Hóa Xà chút nào. Khí tức cường đại, hết đợt này đến đợt khác ép tới khiến chúng nhân hít thở không thông, buộc phải lui về phía sau.
“Ngâm!..”
“Ầm!” một tiếng, đánh tan sóng lớn ngập trời, tiếp đó một quyền đánh lên thân rắn khổng lồ.
Trong hư không truyền đến từng đợt long khí cường liệt. Hai long ảnh cực lớn mang theo khí tức nguyên thủy, từ không trung đánh xuống.
Hóa Xà hét thảm một tiếng “oa”, trên người nó có ba phiến lân giáp bị vỡ vụn, bắn ra từng tia máu tươi. Toàn bộ thân thể to lớn bị Thập Tam hoàng tử đánh bay ra mấy ngàn trượng, một đường máu tươi tung tóe.
Thâp Tam hoàng tử vừa ra tay lập tức đã hiển lộ ra lực lượng áp chế hoàn toàn Hóa Xà
“Cơ hội tốt!”
Cũng không biết là ai lên tiếng, lập tức hư không rung động, chúng nhân đồng loạt xuất thủ, từng loạt đại thủ từ hư không lộ ra, liên tiếp đánh lên thân rắn của Hóa Xà.
Cự chưởng đủ đế đánh nát cả ngọn núi, khi hạ xuống thân rắn, lại không sinh ra bất kỳ tác dụng nào. Thân rắn cứng rắn, trơn trượt, chưởng lực của mọi người vừa đánh lên, lập tức vọt qua một bên, hơn thế nữa trong cơ thể Hóa Xà còn sinh ra một lực phản chấn, chấn vỡ từng cự chưởng.
“Hóa Xà này mạnh quá!”
Vốn dĩ chúng nhân cho rằng đi phía sau Thập Tam hoàng tử là có thể tận sức đánh chó đã rơi xuống nước (ý chỉ mấy con thần thú bị trọng thương thất thế), nhưng vừa ra tay mới biết rằng, Hóa Xà tuy rằng không phải đối thủ của Thập Tam hoàng tử, nhưng cũng không phải là chúng nhân có thể đối phó được.
Hóa Xà lại cất tiếng khóc chói tai. Tuy rằng nó không thụ thương, nhưng bị công kích của chúng nhân chọc giận. Đúng lúc này, dị biến phát sinh...
“Ầm!”
Ở cách thân thể Hóa Xà chừng năm mươi trượng, một thứ lớn cỡ bằng móng tay đột nhiên từ giữa hư không xuất hiện, nghênh không bành trướng, hóa thành một ngọn núi che trời, mang theo lực lượng bài sơn đảo hải, lấy thế lôi đình vạn quân, ầm ầm đánh lên đỉnh đầu Hóa Xà.
Chỉ nghe ầm một tiếng nổ, Hóa Xà lập tức kêu lên thảm thiết. Tiếng hét thảm ấy như đao như thương, tựa hồ chém rách cả không gian.
Lần này nó đã bị thương, thậm chí so với một quyền của Thập Tam hoàng tử còn bị nặng hơn.
Phương Vân phất tay, thu hồi Ngũ Ngục Phong. Ánh mắt mọi người liền tập trung trên người hắn. Ngay cả Thập Tam hoàng tử cũng không khỏi liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Phương Vân vẻ mặt vẫn bình thường, đồng thời mở miệng nói:
‘Đại gia chú ý một chút, thân rắn của Hoá Xà cực mạnh, điểm yếu duy nhất của nó nằm ở trên đầu.”
Hóa Xà, tên sao thì thân thể vậy, lợi hại nhất chính là thân rắn. Tấm thân nó trơn trượt, cứng rắn vô bì, có thể phản hồi; đánh trượt đại bộ phận lực đạo, nhưng cái đầu nữ tính, của nó lại không lợi hại như vậy.
Hóa Xà bị một chiêu của Phương Vân đánh bị thương đầu, lập tức giận dữ, thân thể chợt cong lên, hóa thành thiểm điện lao đến. Cùng lúc, phía sau nó, sóng lớn lại cuộn trào, chỉ là lần này sóng lớn cuộn lên, tụ lại thành một pho tượng Thánh Nữ Đạo Quân.
Thánh Nữ Đạo Quân này, dung mạo tú lệ, kim quan đạo y, chân đạp một huyền quy do nước tạo thành. Dưới người nàng, sóng lớn cuồn cuộn, vô số những quái thú, thần linh, ma thần không ngừng hiển hóa, làm ra cảnh cúng bái uy nghiêm.
Nhìn thấy Thánh Nữ Đạo Tôn, trong mắt Thập Tam hoàng tử, hai tên thị vệ cùng với Trấn Điện Hầu đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Đây là một nữ thần linh được cúng tế từ thời thượng cổ, tên là Huyền Thủy Đạo Quân, là thần nắm trong tay lực lượng của hải dương! Võ giả biến thành Hóa Xà này rõ ràng là một nữ đệ tử của Huyền Thủy Cung thượng cổ, do tâm trí thiếu kiên định mà như vậy.
Hóa Xà gào to một tiếng, phạm vi cả ngàn dặm rung động, từng mảnh khói độc màu vàng cuộn lên, che khuất cả bầu trời, cuốn về phía chúng nhân.
Nhìn thấy biển khói độc tràn đến, Thập Tam hoàng tử cùng với mấy tên thị vệ biến sắc, gọi mọi người một tiếng liền lui ngay về phía sau. Phiến khói độc màu vàng này chứa kịch độc, tuy rằng Thập Tam hoàng tử không sợ Hóa Xà nhưng không thể không sợ biển khói kịch độc này!
“Oa!”
“Oa!”
“Lui!”
.