Cái này giống như một người đói bụng ba ngày ba đêm, đói đến mức bụng dính vào lưng, đột nhiên nhìn thấy một mâm bánh bao thịt nóng hôi hổi, hơi thịt thơm phưng phức, nhưng trong túi lại không có tiền, không được ăn. Loại cảm giác này quả thực khiến người ta phát điên đến cực độ.
Tuy rằng Phương Vân chưa phát điên, nhưng nếu bắt hắn tay không rời đi, chỉ sợ hắn sẽ không cam lòng.
‘Thực sự là chỉ gần trong gang tấc mà như cách nhau cả biển trời. Bảo bối trong cốc này nếu như đến tay ta, thì vận khí không thể tốt hơn. Nhưng những thứ này cũng nguy hiểm vô cùng. Nếu chuẩn bị không tốt sẽ chết ở đây.”
Phương Vân nhìn sơn cốc, lắc đầu không thôi. Lợi ích ở ngay trước mắt, nhưng cũng không phải dễ cầm.
Hít sâu một hơi, Phương Vân bình tĩnh trở lại. Hắn hơi nhắm mắt, từng ý nghĩ vụt qua trong mắt hắn. Tuy rằng khó mà cầm được trong tay, nhưng chung quy không phải là không thể Nếu không thể quả thực có chút không cam lòng.
Sau một hồi, PhươngVân mở mẳt ra:‘Ta cứ thử xem có thể trảo vỡ được hay không?”
“Hát!”
Phương Vân quát khẽ một tiếng, cổ tay rung lên, lập tức sử xuất Đại Lực Thần Ma Chưởng. Một thần ma thủ cực lớn đỏ lòe đột nhiên xuất hiện giữa hư không, vươn vào trong cốc.
“Hả?” Phương Vân nhướng mày: “Nội lực bị hao mòn quá nhanh!”
Trong sơn cốc, Đại Lực Thần Ma Chưởng do chân khí của Phương Vân ngưng tụ, vừa lao vút trong không trung vừa cấp tốc ảm đạm, thu nhỏ lại với một tốc độ bất khả tư nghị. Chỉ chừng hơn trăm trượng, Đại Lực Thần Ma Chưởng do Phương Vân phát ra đã chỉ còn bằng cỡ bàn tay bình thường, lóe lên, rồi biến mất
Phương Vân âm thầm rùng mình. Đại Lực Thần Ma Chưởng của tông phái thượng cổ, công pháp huyền ảo khó lượng. Đại Lực Thần Ma chân khí tai phương diện hội tụ chân khí cũng đứng hàng đầu, thế nhưng chỉ vừa mới xuất hiện đã bị hao mòn sạch sẽ, hóa thành hư vô!
“Thời gian, quả nhiên là lợi khí giết người sắc bén nhất!”
Phương Vân âm thầm cảm khái không thôi. Pháp môn, tuyệt học, kiếm pháp, chưởng pháp gì đó, trước mặt thời gian, đều là phù vân hết thảy. Mười vạn tông phái thời cổ đại, được xưng là thịnh thế tông phái, trước mặt thời gian, cũng chỉ là tro bụi, biến mất không tăm tích.
Võ giả Thiên Tượng Cảnh cũng tính là cường giả, thọ mệnh tám trăm năm, tính ra gấp tám lần so với người thường. Nhưng trong sơn cốc này, chỉ vừa đi vào một đoạn đã phải chết, biến thành một bộ xương khô.
“Xem ra, thứ trong cốc này, không ai có thể nắm giữ nổi.”
Trong đầu Phương Vân xẹt qua Cảnh tượng Đại Lực Thần Ma chưởng nhanh chóng biến mất, lắc đầu, định rời đi. Đột nhiên hắn chợt nghĩ:
“Nơi này mọi vật đều biến hóa nhanh hơn. Thế nhưng nếu như ta tu luyện võ công ở đây chẳng phải là sẽ thu lại kết quả nhanh chóng hơn sao?”
Khi ý nghĩ này xẹt qua trong óc, Phương Vân bị chấn động mạnh mẽ.
Lực lượng tại Thiên Tượng Cảnh bị giới hạn, chính là từ năm thiên long lực đến hai mươi thiên long lực. Rất nhiều người, sau khi bước vào Thiên Tượng Cảnh, chỉ có thể đạt đến sáu, bảy thiên long lực. Thế nhưng theo thời gian, thực lực đề thăng. Có thể từ sáu bảy thiên long lực ấy tăng lên đến hơn mười, thậm chí là hai mươi thiên long lực.
Chỉ là quá trình tu luyện này yêu cầu thời gian rất dài.
Phương Vân hiện tại dù sao cũng mới chỉ mười sáu tuổi. Thời gian tu luyện võ đạo tính ra cũng chỉ khoảng một năm rưỡi. Ngoại trừ Trụ Thai Cảnh, còn sau khi hắn ăn được Chu Quả, bên trong hàm chứa căn cơ của tuyệt thế tiền bối vững chắc không gì sánh nổi ra, các cảnh giới ở Trụ Thai Cảnh hắn không dừng lại quá lâu. Tương đối mà nói, hắn đề thăng quá nhanh, công lực cũng không thật sự vững chắc.
Hơn nữa, còn có rất nhiều công pháp chưa kịp ngưng luyện đề thăng.
Thế nhưng, nếu như lợi dụng thời gian biến hóa tại sơn cốc này để tu luyện võ đạo mà nói, có thể rút ngắn quá trình tu luyện võ đạo lại. Phương Vân hiện tại có mọi thứ. duy chỉ có thời gian là thiếu.
Mức độ vững chắc căn cơ võ đạo của võ giả, không hề ảnh hưởng đến việc đề thăng Cảnh giới, nhưng ảnh hưởng đến tiềm năng của võ giả, quan hệ đến việc có thể đột phá Thoát Thai Cảnh hay không.
Thoát Thai có bảy cảnh, rất nhiều võ giả thiên tư tuyêt thế đều dừng lại ở Thiên Trùng Cảnh, vô pháp bước vào trình độ cao hơn. Tuy rằng Phương Vân cũng biết hắn đề thăng quá nhanh, căn cơ có thể có chút vấn đề, nhưng thứ hắn thiếu chính là thời gian, căn bản nên không có tâm tư dừng lại để củng cố vững chắc hơn.
Nếu như Phương Vân có tâm tư ấy, đương nhiên mọi thứ sẽ tốt hơn.
Lợi dụng thời gian lực để tu luyện, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Đầu tiên, thời gian là thứ không thể nhận biết. Ngươi không biết, thời gian ở nơi này rốt cục lưu chuyển nhanh hơn so với bình thường bao nhiều lần. Thứ hai, võ giả cũng phải ăn cơm uống nước. Nếu như tu luyện quá mức, trong sơn cốc là hai ngày nhưng nếu ở ngoài đã qua một tháng, như vậy thì võ giả đó cũng xong đời. Võ đạo không những không đề thăng, mà còn chết đau chết đớn vì đói. Hoặc giả đang tu luyện ở đây lại có một hung thú nào đó lao đến phun cho một ngụm lửa, vậy coi như xong đời. Phải biết rằng nơi này nguy cơ trùng trùng.
Lúc này ta có thể nhịn đói nhiều nhất là mười ngày. Nhưng tu luyện võ công thì tuyệt không thể như thế được. ít nhất thì tám ngày ta phải ăn cơm một lần. Bằng không sẽ chết đói.
Cho nên ta cần phải tìm được nơi nào có thời gian lưu động nhanh hơn ở ngoài tám ngày.”
Ý của Phương Vân chính là, tìm được vị trí mà thời gian lưu động nhanh hơn bên ngoài tám lần. Sau đó tu luyện đủ một ngày một đêm, tương đương với việc tu luyện bên ngoài tám ngày. Đây là tỉ lệ thích hợp nhất.
Âm thầm gật đầu, Phương Vân đứng đậy, đi vào trong cốc. Hắn hết sức chăm chú, vững vàng ghi nhớ tốc độ lưu chuyển của nội lực trong đan điền, sau đó lại so sánh tốc độ biến hóa của nội lực tại chỗ mà hắn vừa tiến đến, qua đó xác định tình hình biến động thời gian.
“Chính là nơi này rồi.”
Phương Vân lấy ra một thanh tà kiếm, cắm trên mặt đất. Thời gian biến hóa không thể so sánh một cách cụ thể. Phương Vân chỉ có thể tính toán đại khái được tốc độ dòng chảy thời gian tại nơi này có vẻ gấp tám lần so với bên ngoài. Tốc độ lưu động của thời gian như vậy sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với võ giả, nhưng đồng thời lại rất thuận tiện để tu luyện võ đạo.
Sau khi làm xong những việc ấy, Phương Vân ngồi xuống, đồng thời sau lưng hắn, kim quang chợt lóe, triệu hoán mấy tên yêu quân bị phong ấn trong hoàng kim họa quyển, lệnh cho chúng thay hắn thủ hộ trong cốc. Đồng thời cũng lệnh cho chúng sau một ngày một đêm hoặc là gặp phải kẻ thù từ bên ngoàị lập tức phải thức tỉnh mình.
Sau khi lưu lại những an bài đó, Phương Vân lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Lựa chọn đầu tiên của hắn, chính là tu luyện hoàn tất mấy thứ pháp môn của Đại Lực Thần Ma Tông. Tông phái này, dù sao cũng là tông phái thượng cổ, công pháp của họ cực kỳ thâm ảo, hơn nữa uy lực cũng cực lớn. Có thể nói là pháp môn công kích đứng đầu trên người Phương Vân.
Tôn Thế Khôn đã truyền toàn bộ công pháp cho hắn, thế nhưng thời gian quá ngắn, Phương Vân thậm chí còn chưa tu luyện thành cả phù lục. Hôm nay chính là thời gian phù hợp.
Đại Lực Thần Ma Chưởng, Sơn Nhạc Na Di Pháp, Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp, Bát Sơn Tồi Nhạc... Phương Vân lần lượt tu luyện lại những công pháp này.
Toàn bộ công pháp đến tầng thứ năm của Trụ Thai Cảnh là Trận Pháp cấp sẽ kết thành phù lục, hóa thành chân hình. Sau đó sẽ không ngừng thối luyện đề thăng uy lực.
Cảnh giới của Phương Vân mặc dù là Linh Tuệ Cảnh, nhưng thực lực có thể nói đã ngang với Thiên Tượng Cảnh, cho nên khi tu luyện những công pháp này nhanh vô cùng. Chênh lệnh cảnh giới dẫn đến tốc độ tu luyện cũng nhanh không tưởng, có thể dùng câu ngày đi ngàn dặm để hình dung.
Từng đạo phù lục của Đại Lực Thần Ma lần lượt thành hình. Trong đó, Đại Lực Thần Ma Chưởng, Sơn Nhạc Na Di Pháp, Thiên Lung Địa Ách, Phương Vân đều đã tu tập thành công. Trong đó, sau khi luyện thành phù lục, Đại Lực Thần Ma Chưởng biến thành một bàn tay màu trắng, Sơn Nhạc Na Di Pháp biến thành một dãy núi nhỏ trùng điệp, Thiên Lung Địa Ách Thuật lại biến thành hình trận pháp.
Về phần Sơn Nhạc Câu Hình Thuật thành hình dãy núi cao xanh tươi, công pháp này là hình thái sơ cấp củạ Sơn Nhạc Na Di Pháp, phải luyện thành rồi mới có thể lấy ra tinh khí của núi non để sử dụng Sơn Nhạc Na Di Pháp.
Tuy nhiên, Sơn Nhạc Câu Hình Thuật không chỉ có vậy. Một khi pháp môn này đại thành, liền có thể mượn lực núi non, oanh kích đối phương.
Phương Vân thối luyện mấy công pháp này trước, sau đó mới bắt đầu tu luyện hai môn công pháp còn lại là Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp và Bát Sơn Tồi Nhạc Đại Pháp.
Hai công pháp này hiện tại chính là pháp môn công kích mạnh nhất của Đại Lực Thần Ma Tông.
Công quyết Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp có hơn vạn chữ, vô cùng phiền phức. Phương Vân dựa theo những chỉ dẫn của công pháp, chậm rãi vận chuyển. Trong lúc tu luyện, Phương Vân đồng thời thu nạp nguyên khí thiên địa.
Đúng như hắn dự liệu, dưới tác dụng của sự luân chuyển thời gian, tốc độ nguyên khí thiên địa chảy vào cơ thế so với bình thường nhanh hơn tám lần. Tại nơi này tu luyện, một ngày tính ra bằng tám ngày bên ngoài
Thần Ma Câu Dịch chân khí không ngừng ngưng tụ, cũng không biết trải qua bao lâu, trong đan điền Phương Vân, Ma Thần Câu Dịch chân khí đột nhiên không ngừng sụp đổ, sau đó một văn tự màu xanh thẫm, cổ xưa, huyền ảo, theo vòng xoáy không ngừng diễn sinh, (có thể hiểu diễn sinh là không ngừng mở rộng, phát triển, sinh sôi)
Phương Vân chưa từng nhìn thấy loại văn tự này, cho nên cũng không hiểu. Chỉ là hắn biết những văn tự này đại khái là chú văn của thần ma. Từng văn tự thần ma xanh thẫm không ngừng theo vòng xoáy chân khí sinh ra. Chúng được sắp xếp thành một trận pháp rất rắc rối, theo quy tắc không thể lý giải nổi.
“Nội lực tiêu hao thật đáng sợ!”
Khi những văn tự thần ma này hình thành, nội lực của Phương Vân cấp tốc tiêu hao. Đến khi văn tự cuối cùng xuất hiện thì lực lượng của Phương Vân giảm một mạch từ mười hai thiên long lực xuống còn mười thiên long lực, mất đi trọn vẹn hai trăm phi long lực!
Trong nháy mắt, tấm phù lục màu xanh thẫm huyền phù trong đan điền Phương Vân, chậm rãi xoay tròn, tản ra khí tức cổ xưa, mênh; mông, mạnh mẽ, lại mơ hồ có thêm những tiếng rít gào của thần ma từ trong phù lục truyền ra. Tựa hồ bên trong phù lục đang trấn áp một đám ma thần cổ xưa.
Tấm phù lục Thần Ma Câu Dịch này nặng tựa thiên quân vạn mã, sau khi thành hình, Phương Vân cảm giác thân hình mình cũng nặng thêm mấy phần tựa hồ có một cỗ lực lượng vô hình đặt lên hai vai mình, muốn ghim chặt mình trên mặt đất.
“Phù lục thật nặng! Lấy lực lượng mười hai thiên long lực của ta không ngờ cũng có cảm giác khó mà thôi động được nổi”
Tấm phù lục Thần Ma Câu Dịch khiến cho Phương Vân cảm giác như mình chỉ là một đứa trẻ lại phải vác một khối đá lớn cỡ cái cối xay ở trôi vai, đi lại cũng khó khăn.
.