Thập Tam Hoàng tử chắp tay đứng, thần thái bình tĩnh nhìn không ra biểu tình gì. Nhìn đám thuộc hạ này, sâu bên trong con ngươi của hắn hiện lên một tia lãnh ý.
"Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử", đây chính là những lễ nghi giáo hóa thiên hạ của Nho gia. Những người này nếu thuần phục mình, hai bên liền có danh nghĩa quân thần. Khi bọn họ gặp phải tử cảnh mình đã ra tay cứu họ, đây là ơn nghĩa của bậc quân vương. Bây giờ đến lúc bọn họ làm trọn đạo của 'thần' thì bọn họ lại rối rít cự tuyệt.
Người như vậy, thần tử như vậy có thể dùng được sao? Làm sao có thể khiến họ đặt hy vọng nơi mình, cùng mình nhanh chóng đóng trên một con thuyền, phụ tá mình lên ngôi Hoàng Đế đây?
Thẩn thú cấp bậc Thiên Trùng cảnh, sự lợi hại là không thể nghi ngờ, nhưng công kích chính đều là do hắn đối ứng. Những người này nếu quên mình phục vụ cho mình, Thập Tam Hoàng tử cũng không nguyện ý để bọn họ đi tìm chết, hắn sẵn sàng xuất thủ thay họ.
Lấy máu thần thú chỉ là một cái cớ, đã có máu của ứng Long thần thú rồi, Thập Tam Hoàng tử sao lại còn hứng thú với máu của những thần thú xếp hạng phía sau nữa. Với hắn mà nói, chuyện này chỉ là một cái "đá thử vàng".
"Không thể trọng dụng!"
Thập Tam Hoàng tử đảo ánh mắt qua những người này, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
"Thập Tam Hoàng tử nói xem chuyện này nên như thế nào?”
Phương Vân tất nhiên đã nhìn thấu tâm tư của Thập Tam Hoàng tử, đương nhiên biết, nếu cứ ở chỗ này chờ đợi lại càng thêm nguy hiểm, rời đi trái lại sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm.
Phương Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thập Tam Hoàng Tử nói tiếp: " Mặc dù thần thú Thiên Trùng Cảnh đương nhiên sẽ do Thập Tam hoàng tử đối phó, nhưng chuyện này không phải trò đùa. Ý của ta là, mọi người nên nghỉ ngơi một thời gian ngắn để hồi phục, dù sao tất cả mọi người vừa trải qua một trận chiến, có chút mệt mỏi. Mặt khác, ngay lúc này đây cần phải đi xác minh một chút tình huống thần thú phía trước, nghiên cứu một chút vê tập tính của chúng như vậy có thể nắm chắc thu được máu của thần thú."
Trong mắt Thặp Tam Hoàng tử xẹt qua một tia dị sắc. Tên con thứ Phương gia này quả nhiên không phải là người tạm thường, cũng không uổng công mình hi vọng sau này có thể dùng hắn đi áp chế quý tộc hầu.
"Có thể!"
Thập Tam Hoàng tử phất ống tay áo một cái, với loại việc vụn vặt này hắn đương nhiên sẽ không dây dưa vào, liếc mắt nhìn những người khác rồi nói:
"Có còn ai nguyện ý đi cùng ta nữa không?"
"Ta!" Tôn Thế Khôn lập tức nói. Phương Vân muốn đi nơi nào, hắn đương nhiên cũng muốn đi cùng.
Huyết Y Hầu cùng Dịch Thiên Hầu liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự ngưng trọng trong lòng của nhau. Hai người nhìn Phương Vân một cái, trong lòng như hiểu ra cái gì đó. Nếu đổi lại là trước kia, khi mà vừa mới tới nơi này mà Phương Vân sắm vai diễn kịch như thế hẳn sẽ là một chuyện tẻ nhạt. Nhưng hai người cùng Phương Vân đă có một thời gian ngắn ở cùng nhau, nên cũng có một chút hiểu biết đối với vị Tiểu Hầu Gia mới mười sáu tuổi này.
Người này tuổi so ra kém hơn mọi người chỗ này khá nhiều. Nhưng những cử chỉ hành động đều đã qua suy xét kỹ càng tuyệt không làm chuyện bắn tên không có đích. Hai người tin tưởng Phương Vân sẽ không đem tính mạng của mình ra đùa giỡn. Hắn làm như vậy hẳn là có thâm ý.
"Nếu Thập Tam Hoàng Tử muốn đoạt được máu của thần thú Thiên Trùng Cảnh, hai người chúng ta nguyện ý giúp sức.”
Hai người sau khi liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn vẻ mặt không chút biểu hiện của Trấn Điện Hầu trong lòng yên tâm hơn nhiều. Không giống với những người khác, hai người biết rõ tu vi vị Trấn Điện Hầu này cao hơn họ rất nhiều. Chỉ tiếc là chênh lệch giữa hai người với hắn quá xa. cũng không biết hắn có phải hay không đã đạt đến Thiên Trùng Cảnh.
Nếu đúng như vậy. Thập Tam Hoàng Tử cộng thêm một gã Thiên Trùng Cảnh cường giả, hơn nữa còn có ba gă Thiên Tượng Cảnh hộ vệ, đội hình này cũng đủ cường đại. Việc săn bắt thần thú nhìn như nguy hiểm nhưng thật ra thì chưa chắc.
"Ta cũng nguyện ý."
Y Hầu Doãn Vi Lương cắn cắn môi, có chút ý từ chối trong mắt nhưng rồi cũng làm ra quyết định. Trong nháy mắt đã có năm người đồng ý đi theo Thập Tam Hoàng Tử. trong đó có ba người là Vương Hầu Đại Chu. Nhất thời sắc mặt những người còn lại đại biến.
"Ta cũng nguyện ý.”
Hãn Diễm công tử nói. So với những người khác, quyết định của hắn đơn giản hơn nhiều, hiểu biết của hắn đối với Thập Tam Hoàng Tử hơn nhiều so vói những người khác. Đối với lần này cũng nhiều hơn một phần tín nhiệm.
"Tất nhiên mọi người đã quyết ý vậy ta cũng không có ý kiến."
Một gã Vương Hầu mặc trường bào màu xanh thầm nói. Vị này chính là Triều Tịch Hầu, một vị Thủy sư Trấn thủ hải vực của Đại Chu. Có điều là địch nhân chủ yếu của thủy quân Đại Chu chủ yếu là Hải Tộc cùng với người ở Đại Doanh Châu.
Đặc biệt là Hải Tộc dưới biển sâu, họ có thiên tính sai khiến các loài cá kình lớn, cá mập lớn trong biển. Hải Tộc cũng có rất nhiều cường giả Thiên Tượng cấp. Thiên Trùng cường giả tuy ít nhưng vẫn có. Thêm nữa còn cả cường giả hải ngoại trên Đại Doanh châu, chỉ một Vương Hầu cũng không thể trấn áp được.
Triều Tịch Hầu chỉ là thống lĩnh một nhánh quân trong đại quân Thủy Quân Đại Chu, bên trên hắn còn một vị Hoàng thất Thân Vương, đó mới thực sự là thống lĩnh Thủy quân Đại Chu.
Lúc ở Hoài An Thành đă đặc biệt kết giao với vị Triều Tịch Hầu này. Trấn thủ hải vực Đại Chu Vương Hầu mỗi người thực lực cũng phải cao một chút, vị Triều Tịch Hầu có thể lên đến vị trí này thì đương nhiên cũng không đơn giản.
Khi mọi nguời đều từ chối quyết định của Thập Tam Hoàng Tử, chỉ có một mình hắn là trầm mặc không lên tiếng. Lúc này, chờ mọi người đã mở miệng mới nói ra quyết định của chính mình. Cử chỉ trong lúc này đúng là lựa chọn chính xác,
Mấy tên Vương Hầu và tán tu cường giả còn lại hai mặt nhìn nhau. Đã có nhiều người như vậy đồng ý rồi mà bọn họ lại cự tuyệt chính là không thức thời.
"Bọn ta đồng ý đi theo hoàng tử!" Mấy tên Vương Hầu trầm giọng nói.
"Chúng ta cũng đồng ý đi theo Thập Tam Hoàng Tử! "
Mấy tên tán tu cường giả cúi đầu, bọn họ còn muốn dựa vào thế của Thập Tam Hoàng Tử lợi dụng triều đình thể lực để hưởng thụ vinh hoa phú quý cùng quyền thế vô thượng. Cho nên cũng không dám lùi về sau.
Thập Tam Hoàng Tử thầm cuời nhạt, những người này đều đã bị đưa vào danh sách không thể trọng dụng.
"Tất nhiên là mọi người đều đã đồng ý, vậy thì theo như lời Phương Đại Tướng Quân, trước tiên nghỉ ngơi hồi phục một thời gian đã. "
Nói xong, Thập Tam Hoàng Tử phất tay một cái, đứng thẳng người hướng phía bên cạnh Trấn Điện Hầu đi tới, ngồi xuống nhẩm mắt suy nghĩ. Tuy rằng cuối cùng cũng thông qua quyết định này nhưng trong lòng Thập Tam Hoàng Tử lại không sảng khoái chút nào.
Trong đám người này chì có Phương Vân là hắn cảm thấy tương đối vừa lòng.
Thập Tam Hoàng tử trong lòng khẽ động, đột nhiên thi triển 'truyền âm nhập mật’ âm thanh như muỗi kêu nói:
"Trấn Điện Hầu, ngươi đã theo phụ hoàng nhiều năm, cũng đã từng chinh chiến ngoài biên cương, kiến thức rộng rãi, lấy cách nhìn những người này của mình ngươi thấy có thể trọng dụng được không?"
Thanh âm của Thập Tam Hoàng Tử cực kỳ tôn kính, giống như đối vói vị thủ vệ Hoàng Cung này cực kỳ tín phục.
Tlấn Điện Hầu nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt không chút biểu tình:
"Ta chỉ biết Nhân Hoàng bệ hạ khi còn là Thái Tử đã nói rằng, vạn vật đều có sở dụng riêng. Điện hạ thuần thục 'sử ký', 'sử giám', 'đăng long thuật’, trong tất cả các hoàng tử là nhân vật kiệt xuất nhất, có hi vọng đăng cơ. Nhưng tại phương diện thu phục thần tử sợ rằng đã có chút nóng vội. So với bệ hạ vẫn có chút chênh lệch."
Âm thanh của Trấn Điện Hầu bình thản như không có gì, không nhận ra được sự dao động tâm tình, giống như vĩnh viễn là một hồ nước sâu rộng. Một câu 'vạn vật đều có sở dụng riêng' khiến cho Lưu Triệt rung động không thôi. Lúc này mới cảm giác được sự cách biệt với phụ hoàng.
Đương kim Nhân Hoàng lúc còn là Thái Tử với tâm tư như vậy, rõ ràng đế vương tâm thuật đã vượt xa hắn.
Thập Tam Hoàng Tử thở dài một tiếng, chân thành nói:
"Đa tạ Hầu gia chỉ điểm, Lưu Triệt thụ giáo."
"Điện hạ cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Nhân Hoàng bệ hạ dược truyền thừa đạo thống của Tam Hoàng, Ngũ Đế, không có người nào có thể so sánh cùng. Điện hạ có thể đến một bước này đã phi thường không tồi rồi. Hơn nữa, Nhân Hoàng bệ hạ năm đó khi đang đi học ở Đông Cung, có một lần học về lý luận của Tam Hoàng Ngũ Đế, ta có nghe bệ hạ cảm thán, Tam Hoàng Ngũ Đế thủ đoạn xử thế cũng không giống nhau, nhưng không nghi ngờ, đều là Đế Vương vạn năm. Làm Nhân Hoàng, không cần đi so sánh với Tam HoàngNgũ Đế mà cần phải theo sự phát triển của thế sự mà biến hóa 'Đế vương tâm thuật’. Những lời này có thể hữu dụng với điện hạ!"
Trấn Điện Hầu thản nhiên nói. làm hộ vệ thân cận của Nhân Hoàng nhiều năm. theo Nhân Hoàng từ khi còn là Thái Tử, trải qua bao nguy hiểm, đối với chuyện của Nhân Hoàng
cũng biết rất nhiều.
Thập Tam Hoàng Tử trầm mặc không nói. Nhưng trong lòng lại là một mảnh sóng to gió lớn. Hắn tự nhận trong các hoàng tử thì 'đế vương tâm thuật' của minh là đứng đầu. Hôm nay nghe được những lời này của Trấn Điện Hầu mói biết mình còn có sự chênh lệch khá xa.”Ta còn kém Phụ Hoàng nhiều lắm!”
Trong lòng Thập Tam Hoàng Tử dâng lên một cỗ kính nể từ tận đáy lòng. Đương kim Nhân Hoàng năm đó có thể từ một hoàng tử trong hoàng thất vươn lên hẳn không phải là không có đạo lý.
"Điện hạ thu nhận những người này, bọn họ đều lá khẩu phục mà tâm không phục. Duy nhất có thể trọng dụng chỉ có duy nhất thứ tử Phương gia. Điện hạ nếu có thể sử sụng tốt, người này sau này có thể phụ giúp Điện hạ bước lên ngôi vị Hoàng Đế.”
Trấn Điện Hầu trầm mặc một lát, đột nhiên nói đầy thâm ý.
“Ồ!” Thập Tam Hoàng Tử trong lòng chấn động, hắn còn chưa hỏi Trấn Điện Hầu về ý tưởng này mà ông ta đã chủ động nhắc tới.
Thập Tam Hoàng Tử mở mắt ra. trong mắt hiện ra một tia kỳ quang: "Không ngờ đánh giá của Hầu gia với hắn cao như vậy!"
Trần Điện Hầu cũng không có trực tiếp trả lời:"Nhân Hoàng bệ hạ cũng đã có chủ ý với vị thứ tử Phương gia này."
Trong mắt Thập Tam Hoàng Tử hiện lên sự khiếp sợ, đánh giá của hắn đối với Phương Vân lần nữa được đề cao.
Trung Thổ thần châu, địa linh nhân kiệt. Dạng người nào mà chẳng có!
Nghe được những lời này của Trấn Điện Hầu, Thập Tam Hoàng Tử mới biết mình vẫn còn xem thường Phương Vân này rồi. Trên người thứ tử Phương gia này hẳn còn có cái gì đó mà mình không thấy, nếu không quyết không có khả năng làm cho phụ hoàng chú ý tới!
"Phương Vân!" Thập Tam Hoàng Tử thì thầm tự nói, trong mắt xẹt qua tia suy nghĩ rỗi nhắm nghiền mắt lại.
Phương Vân cũng không biết mình trở thành đề tài bàn luận giữa Thập Tam Hoàng Tử và Trấn Điện Hầu. Hắn hiện đang ngồi xếp bằng cách đó hơn mười trượng, trong lòng có chút đăm chiêu.
Người trước lúc chết nói sự thật, chim trước khi chết cất tiếng bi thương.
Phương Vân tin tưởng đại trưởng lăo Thánh Vu Giáo vì để bảo vệ tính mạng, những lời nói cuối cùng kia hẳn là không nói dối. Sơn cốc phía tây hẳn là có bảo vật gì đó.
Hắn vốn muốn cứu Tôn Thế Khôn xong thì đi thám thính sơn cốc. Nhưng không nghĩ tới lại gặp phải Thập Tam Hoàng Tử nửa đường giết ra, trái lại không thích hợp đi vào trong đó.
"Hôm nay. Thập Tam Hoàng Tử đã không còn kiên trì, ta vừa lúc có thể đi tìm hiểu địa phương kia. nhưng cần tìm một lý do thật tốt không khiến người ta hoài nghi mới được." Trong lòng Phương Vân thầm nghĩ.
.