Đại trưởng lão Thánh Vu Giáo thầm tính sẽ đào thoát khỏi tay Phương Vân, nhưng lại quên mất một chuyện đáng sợ khác, ấy là nơi này là chốn hung hiểm, hung thú thường xuyên lui tới, không phải là Trung Thổ thần châu thiên hạ thái bình!
Lúc này bản thân hắn bị trọng thương công lực bị đánh tan nát, ngay cả khả năng bay lên không phi hành cũng không thể. Hiện tại lại không biết của ra ở nơi nào. Hắn muốn chạy ra khỏi nơi này cũng không có biện pháp, huống hồ, nơi này nguy cơ tứ phía, nếu như gặp phải một hung thú...
Đại trưởng lão hít dài một hơi. không dám nghĩ tiếp xuống phía dưới.
Ầm!
Tựa hồ đáp lại những suy nghĩ của hắn, toàn bộ ngọn núi đột nhiên ầm ầm rung động. Sau đó từng con sói cực lớn xuất hiện sát bên mép núi, mắt đỏ như máu, dõi ánh nhìn hung bạo theo hắn tựa hồ muốn xé nát hắn thành muôn mảnh.
Đại trưởng lão cảm thấy lòng mình cứng lại. Sau đó thanh âm run rẩy, gào lên những tiếng tuyệt vọng, oán hận: “Minh Vương thái tử!..”
Lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức hiểu ra mọi việc. Vì trúng phải ‘độc tý Minh Vương tam khấu thủ’ bị vận rủi quấn thân, cho nên trong lúc đàm phán với Phương Vân mà thần trí cứ u u mê mê khiến phạm phải sai lầm như lúc này!
“Hống!..”
Trong tiếng gầm cực lớn, từng con sói khổng lồ từ bốn phương tám hướng bao vây thân thể gầy gò như một con gà con của đại trưởng lão lại. Sau đó đám sói đó liền lao tới...
Trên vách núi, tiếng hét thảm vang đi rất xa, Phương Vân nghe tiếng kêu thảm ấy, âm thầm cười nhạt. Chút tâm tư này của đại trưởng lão, làm gì có chuyện hắn không biết! Chỉ tiếc là, khi hắn đang rối loạn, thầm tính chuyện chạy trốn lại không nghĩ xem nơi đây là nơi nào.
Mặc dù Phương Vân đáp ứng chuyện buông tha hắn, nhưng không hề đáp ừng chuyện phải giúp hắn rời khỏi nơi này.
Giúp địch nhân của mình chạy trốn? Loại giao dịch ngu xuẩn như vậy, Phương Vân tự nghĩ mình sẽ không làm nổi. “Tiếc thay, ta chưa bước vào Thiên Tượng Cảnh, bằng không nhất định sẽ phong ấn hắn. Có một đại trưởng lão Thánh Vu Giáo làm khôi lỗi. Quả thực thuận tiện nhiều thứ!”
Phương Vân âm thầm suy tính. Tiếp đó, tâm tư chợt chuyển, liền xóa đi cấm chế trên túi không gian của Thánh Vu Giáo. sau đỏ tự mình tế luyện lại một lần nữa. Đây đã là túi không gian thứ ba hắn đoạt được.
“Hiện tại ta có ba túi không gian, một cái có thể tặng cho đại ca, còn phụ thân, nếu chưa có, ta cũng có thể biếu phụ thân.”
Túi không gian, vốn dĩ do tông phái luyện chế, số lượng không phải quá nhiều. Mấy trưởng lão Thánh Vu Giáo này cũng chỉ có một người có, cho nên Phương Vân mới nghĩ rằng, phụ thân mình cho dù là vương hầu Đại Chu, võ công trác tuyệt cũng chưa chắc đã có thứ này.
Phương Vân phân ra một tia ý thức, chìm vào trong túi không gian thử ba, bắt đầu kiểm
tra.
Túi không gian này, khắp nơi đều là báu vật, linh chi dược thảo rất nhiều, thậm chí còn có cả rất nhiều tinh huyết hung thú, thần thú. Thánh Vu Giáo nhiều người như vậy, theo đạo lý thu hoạch không hề ít. Nhưng Phương Vân cũng biết, mẩy gia hỏa này lại không biết đâu là bảo bối thực sự.
Xuất hiện trong mắt Phương Vân đầu tiên là tinh huyết hung thú và thần thú đã được phong ấn. Toàn bộ đều được dùng thủ pháp phong ấn biến thành những tồn tại ở dạng hồn phách.
Nhìn mấy giọt tinh huyết hung thú, Phương Vân đầu tiên là cả kinh, lắc đầu không ngớt: “Thực sự là phí phạm mà! Trên người có tinh huyết hung thú lại không dùng đến!!”
Phượng Vân âm thầm lắc đầu. Nếu như mấy trưởng lão Thánh Vu Giáo nạp tinh huyết vào khiếu huyêt, thi triên Địa Biến Pháp hoặc Thiên Tượng Pháp, thì khi đó người ngã xuống, nói không chùng chính là mình.
“Mấy tên gia hỏa này lẽ nào thực sự hồ đồ sao? Có tinh huyết hung thú sao lại không dùng đến nhỉ?”
Phương Vân trăm suy ngàn nghĩ vẫn không hiểu ra vì sao mấy tên trưởng lão này lại hồ đồ đến như vậy, thậm chí còn hồ đồ trong một thời gian rất dài
Tinh huyết hung thú, thần thú để trong túi không gian mà lại không dùng đến, cuối cùng lại tự giết mình, như thế không phải chỉ dùng từ ngu xuẩn là có thể hình dung được.
Phương Vân nheo mắt, trong ánh mắt hắn hiện lên vô số ý nghĩ. Lập tức trong lòng khẽ động, chợt hiểu ra. Địa Biến Pháp chỉ có cường giả Địa Biến Cảnh trở lên mới có thể sử dụng là không sai. Toàn bộ những võ giả đạt đến Địa Biến Cảnh đều có thể dùng được, nhưng cái chính là khi thi triển Địa Biến Pháp, có thể giữ được ý thức của mình nữa hay không thì lại là chuyện khác. Ví như trong đợt ôn dịch ở Tây bộ, tên đệ tử tông phái kia biến thành Phỉ, mất đi ý thức, chính là một cường giả Địa Biến Cảnh vậy.
Địa Biến Pháp và Thiên Tượng Pháp đối với ý chí và tinh thần yêu cầu cực cao. Đối với tinh thần lực là cần đến “lượng”, còn đối với ý chí chính là “chất”! Hai thứ này hoàn toàn không liên quan gì đến lực lượng.
Điểm này, từ Lục Vũ có thể nhìn ra rõ ràng. Đối với cường giả Địa Biến Cảnh hoặc Thiên Tượng Cảnh hắn chẳng khác gì con kiến hôi, chỉ đạp một cái là chết. Nhưng luận về sự kiên định, đừng nói là Thiên Tượng Cảnh cho dù là cường giả Thiên Trùng Cảnh cũng chưa chắc đã bằng được hắn.
Muốn thi triển được Địa Biến Pháp và Thiên Tượng Pháp, cần phải có ý chí cực kỳ kiên định.
Mấy tên trưởng lão Thánh Vu Giáo không muốn nạp tinh huyết thần thú vào khiếu huyệt, sử dụng Thiên Tượng Pháp, không phải là vì tinh thần lực của bọn họ không đủ mạnh mà bởi ý chí chưa hẳn đã đạt đến mức có thể hàng phục được tinh huyết của thần thú. Hơn nữa, vận rủi quấn thân, tâm tình hỉ nộ bất thường, thì một khi thi triển Địa Biên Pháp chẳng khác gì tự sát
“Minh Vương quả nhiên đáng sợ!”
Phương Vân âm thầm kiêng kỵ vô cùng. Người của Thánh Vu Giáo tuy rằng cuối cùng chết trên tay mình, nhưng xét đến cùng, chính là bởi vì “"Độc tí minh vương tam khấu thủ”, vận rủi quấn thân.
Nơi này rộng lớn như vậy, mình vừa mới đánh nhau với Cùng Kỳ chạy ra đã gặp ngay phải bọn họ. không thể không nói rằng đó là do dính phải một chưởng kia, gặp phải vận rủi, cho nên mới gặp mình.
“Uy lực không chỉ cực lớn mà còn có khả năng đánh tan vận mệnh của đối phương, khiến đối phương gặp rủi liên tục Công quyết như thế quá mức đáng sợ. Thái tử Minh Vương này, mai sau nếu không nắm chắc, không nên động đến hắn.”
Phương Vân bất tri bất giác sinh ra một ý nghĩ kỳ dị. Lực sát thương của “"Độc tí minh vương tam khấu thủ” tuy rằng cực lớn nhưng không phải không thể chống lại. Nếu như thực lực đủ mạnh, một chưởng chém chết đối phương, không biết có thể thuận thế đánh tan vận xui đó hay không?!
Võ học trên Minh Điển tuy rằng rất biến thái, nhưng còn chưa tới mức nghịch thiên. Dù sao, đứng đầu mười vạn tông phái khi xưa không phải là Minh Tông mà là Kiếm Tông.
Kiếm pháp trước nay luôn được hiểu, là nhanh, ngoan, chuẩn, mạnh. Người của Minh Tông, nếu như gặp phải người của Kiếm Tông, tuyệt học trên Minh Điển chưa chắc đã có cơ hội thi triển.
“Nội đan Cùng Kỳ!” Sau một hồi, Phương Vân phát hiện ra nội đan Cùng Kỳ trong túi không gian. Rõ ràng mấy trưởng lão của Thánh Vu Giáo đã giết chết một con Cùng Kỳ. Phương Vân liền lấy nội đan ra, ném vào trong một túi không gian khác. Có thêm một viên này nữa, Phương Vân hiện đã có tổng cộng năm viên nội đan Cùng Kỳ.
Ngoại trừ những thứ này, Phương Vân còn tìm được trong túi không gian một đống linh chi thảo, cùng với khá nhiều thứ tài liệu tế luyện pháp khí như thâm hải hàn thiết, tinh hoa đại địa, sinh mệnh nguyên tinh... Ngoài những thứ đó ra không còn gì khác.
Thánh Vu Giáo lấy huyết nhục tu sĩ tông phái khác làm đan dược, bởi vậy nếu muốn tìm thấy đan dược tuyệt phẩm là chuyện không thể.
“Cuối cùng thì cũng không phải là không có chút thu hoạch nào.Phương Vân kiểm kê thêm một hồi, sau đó thu túi không gian vào trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung.
Mấy bộ xương khô của Thánh Vu Giáo này vận rụi quấn thân, Phương Vân không hề hi vọng họ có thể mang đến cho mình nhiều thu hoạch.
Phương Vân đi thẳng về phía Tây. nhắm sớn cốc mà đại trưởng lão Thánh Vu Giáo nói.
“Hả?” Phương Vân đột nhiên dừng lại. Từ trong hư không, hắn thu thập được một tin tức quen thuộc: “Là Thế Khôn! Hắn đã bước vào Linh Tuệ Cảnh, có thể thu được tin tức trong hư không rồi.”
Vừa lúc thu thập được tin tức của biểu đệ Tôn Thế Khôn, thì ở phía sau lưng Thế Khôn xuất hiện tin tức một con Thiên Cẩu. Thực lực của Thiên cẩu, thậm chí còn hơn cả Cùng Kỳ.
“Không hay rồi!”
Thân hình khẽ động. Phương Vân vội vã lao về phía thu được tin tức. Bất kể là Tôn Thế Khôn hay là Thiên cẩu, tin tức đều được truyền đến rất rõ ràng không hề có dấu hiệu thu liễm khí tức.
Quả nhiên, ở cách đó vài dặm, Tôn Thế Khôn đang chạy trốn như điên. Sau lưng hắn, một con chó xanh trắng hỗn tạp, đuôi cực dài, răng nanh trắng ờn đang đuồi sát theo. Con chó này chừng hai mươi trượng, nhưng hỏa diễm nó phun ra, lại dọa chết người.
Nếu không phải Tôn Thế Khôn có Sơn Nhạc Na Di Pháp, xung quanh lại là những dãy núi liên miên, thân hình hắn phiêu hốt bất định, khó nắm bắt, lại thêm trong tay có dị bảo Ma Thần Thai của Đại Lực Thần Ma Tông thì lúc này đã bị Thiên cẩu phun lửa thiêu cháy rồi
“Biểu ca, mau cứu mạng!” Tôn Thế Khôn mồ hôi đầm đìa, vừa chạy trốn vừa điên cuồng kêu cứu. Từ khi tu luyện võ đạo đến nay, hắn chưa từng kề cận cái chết đến như vậy.
“Gừ!” Rõ ràng chỉ kém một chút là có thể cắn trúng, nhưng một mực lại không thành công, Thiên cẩu càng lúc càng bực bội, càng lúc càng trở nên hung ác.
Mạnh mẽ phát ra một tiếng hú dài, Thiên cẩu nhìn như chó mà không phải chó há mồm phun ra một dòng lửa đỏ rực. Phiến lửa này rất lớn, gần như sẽ thiêu trúng Tôn Thế Khôn.
“Vút!” Một bóng đen bay vút đến, tựa như thiểm điện, sát bên cạnh Tôn Thế Khôn. Tiếp đó chỉ trong chớp mắt, Tôn Thế Khôn đã xuất hiện trên một ngọn núi cao cách đó mấy ngàn trượng.
“Biểu ca!”
Tôn Thế Khôn nhận ra thân phận người đến, trong lòng liền bình tĩnh hơn nhiều.
“Ừ!” Phương Vân gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Thiên cẩu đang đùng đùng nổi giận. Trên bảng thần thú thiên cương, Thiên cẩu đứng ở vị trí cao hơn cả Cùng Kỳ. Nếu như Phương Vân không biến thân, căn bản không có cách nào đối kháng được với Thiên Cẩu.
Phương Vân không nhúc nhích đứng trên đỉnh núi, ảnh mắt chăm chú nhìn Thiên cẩu ở phía xa. Hắn đang chuẩn bị dùng phương pháp đánh chết mấy tên trưởng lão Thánh Vu Giáo để giết chết Thiên cẩu.
Mười tám thiên long lực, lại thêm địa nguyên pháp khí thượng phẩm Ngũ Ngục Phong, đủ để đối phó với Thiên cẩu.
Ngoài ngàn trượng, Thiên cẩu phát ra tiếng tru giận dữ, thân hình vụt lên, lao về phía Phương Vân và Tôn Thế Khôn.
“Là lúc này!”
Tròng mắt Phương Vân co rút, trong mắt sát khí hiện lên cường liệt, định thi triển địa biến pháp, đánh chết Thiên cẩu. Nhưng đúng lúc này, từ đỉnh đầu truyền đến một thanh âm lạnh lùng mà khí phách: “Ngũ Đế Cự Long Quyền!” Thanh âm vừa dứt, hai long ảnh nhàn nhạt từ hư không hạ xuống, ầm ầm bắn về phía Thiên cẩu. Những long ảnh này tỏa ra một cỗ khí tức xa xưa, khí phách, mênh mông, nguyên thủy, không phải phi long, không phải thiên long, mà là một thứ tồn tại cường đại hơn nữa.
“Ầm! Ầm!”
Chỉ nghe những tiếng nổ đinh tai nhức óc, thần thú bài danh trước hai mươi trong bảng thần thú thiên cương phát ra một tiếng gào thê thảm, sau đó cùng với không gian trong phạm vi hai mươi trượng nổ tan thành bụi phấn.
.