- Tốt rồi! Danh sách thế nào ta đã nhớ kỹ. Bây giờ các ngươi có thể đi làm quen cho biết tình hình đội ngũ đi!
Vị tướng quân mặc giáp ô kim sau khi ghi lại tên các quan quân mới nhậm chức thì giục ngựa phóng về bản doanh của Trung Tín Hầu.
Phương Vân hiện giờ được giao quản lý toàn bộ doanh trại đô úy, quyền lực rất lớn. Quân chính quy của doanh trại này so với quân dự bị thì lớn hơn rất nhiều. Theo thống kê của hắn thì sau ba ngày hao binh tổn tướng, số quân lính mà hắn nắm trong tay bây giờ có đến năm ngàn người, Phá Thần nỏ tổng cộng mười một cái!
- Nếu để ta gặp lại Tạ Đạo Uẩn, thì đến phiên kỵ binh của cô ta phải trả giá, nhất định sẽ đền mạng dưới tay ta!
Binh lực khống chế càng nhiều, uy lực dĩ nhiên càng lớn. Nhưng mà Tạ Đạo Uẩn điều khiển quân thiết kỵ lại có một khuyết điểm rất rõ ràng, đó là thời gian truyền hiệu lệnh khá lâu, trái ngược hoàn toàn với Phương Vân. Trên chiến trường, quân lệnh dù chậm trễ nửa khắc thôi, cũng sẽ mang lại những thương tổn trí mạng!
Lúc Phương Vân còn đang kiểm kê tổn thất binh lực, thì bên trong đại trướng:
Rầm!
Xà cột trong trướng rung lên bần bật, nước trà trên bàn bắn văng tung tóe!
Thái tử Lưu Tú tức sôi gan, mặt xanh lét cực kỳ khó coi, gằn giọng:
- Hắn nói như vậy thật sao?
- Bẩm Thái tử, đúng là hắn đã nói như thế ạ!
Mộc Dịch quỳ sụp trên đất, cung kính trả lời.
- Được!
Thái tử hít một hơi thật sâu, dù y đã cố gắng kiềm chế, nhưng lửa giận trong mắt lại bùng cháy bừng bừng.
- Hay cho Phương Vân, hắn nghĩ mình là cái gì chứ! Làm bề tôi mà dám chỉ trích chủ tử hay sao!
Nếu đây là rừng hoang núi thẳm, không dấu chân người, thì e rằng với những lời vừa rồi, Lưu Tú đã có thể khiến hắn vùi xương nơi thảo dã, không manh chiếu bọc thây rồi!
"Ta không được nóng, ta không thể nóng!"
Lưu Tú cảm thấy gần như y không thể nào kìm nén nổi nữa. Điều này đã thực sự đụng chạm đến tôn nghiêm và uy quyền của một Thái tử, khiến y vô cùng phẫn nộ. Nhưng mà Lưu Tú cũng rất rõ một điều, cho dù Phương Vân nói như vậy, nhưng y thì không thể nào làm theo ý mình được!
Bởi vì nho thần ở Đại Chu hoàng triều có quyền lực rất lớn. Mà trong cung, hoàng hậu phi tần lại nhiều không đếm xuể, hoàng tử hoàng tôn có thể lấy xẻng mà xúc. Vị trí Thái tử của y, có không ít người nhòm ngó!
Nếu như vì một tên Phương Vân nho nhỏ mà để cho bọn hủ nho trong triều chỉ trích đến đức hạnh, thì sợ rằng chính những điều mà Phương Vân nói sẽ trở thành sự thật, Đại Chu có lẽ sẽ thay đổi Thái tử mất thôi.
Cái ghế Thái tử này quả thật mang lại áp lực cực lớn cho Lưu Tú.
Mỗi Phương Vân thì có thể gây ra bao nhiêu uy hiếp? Nhưng miệng lưỡi thế gian chẳng thể coi thường, lại thêm mồm mép hắn sắc xảo, lí luận bén nhọn, cộng với một đám hoàng tử, hoàng tôn khác đang chờ chực như hổ đói rình mồi, làm sao Lưu Tú không cố kỵ cho được.
Phương Vân có thể không cho y mặt mũi, vô pháp vô thiên, nhưng y ngược lại không thể hạ thủ đoạn lên người hắn, đối phó với hắn. Chính vì hiểu rõ chỗ này, nên Lưu Tú mới uất ức không thôi.
- Phương Vân, ngươi thật sự muốn chết mà!
Lưu Tú nện một đấm xuống mặt bàn, khiến nó vỡ tan ra từng mãnh, ấm chén ly tách rơi vỡ tứ tung. Giờ phút này, trong lòng y tràn ngập sát khí.
…………………
Danh sách quan quân mới lớp lớp tụ về, dâng lên Trung Tín Hầu.
Trung Tín Hầu từng trang giở xem, gặp những khuôn mặt nào mới lạ thì liền phán hỏi quan chủ khảo kể lại tường tận.
- Ồ! Phương Vân sao! Hắn vẫn còn sống sau trận hỗn chiến hôm qua à!
Thấy cái tên Phương Vân trong nhóm Đô Úy, Trung Tín Hầu hơi ngạc nhiên. Làm người nắm quyền toàn bộ đại quân vùng Tây Bắc này, nên chuyện Thái tử đưa hộ vệ Mộc Dịch vào tranh đoạt chức Đô Úy làm sao hắn không biết cho được.
"Thái Tử cũng quá mức dung túng cho Dương Hoằng rồi. Chỉ trọng Dương Hoằng mà bỏ quên Tứ Phương Hầu. Vốn hắn có thể dùng cả Phương Vân lẫn Dương Hoằng kia mà. Dùng Phương Vân cũng như lôi kéo được Tứ Phương Hầu rồi còn gì. Vừa được "Chính" để xưng hùng xưng bá, lại vừa thêm "Kỳ" mà ngang dọc tung hoành. Cùng lúc dùng bọn họ, cũng gần như là vô địch, địa vị sau này há chẳng vững vàng như Thái Sơn sao!
"Thái tử à, xem ra ngài vẫn chưa học được nghệ thuật trở thành Thiên tử rồi!"
Trung Tín Hầu âm thầm thở dài. Dương Hoằng này con người kiêu ngạo, đã sai còn không biết hối hận. Nhưng bình tĩnh mà ngẫm lại, lúc đó giữa Dương Hoằng và Phương Vân, Thái tử quyết định cũng không sai. Nếu đã lựa chọn Dương Hoằng, thì khó mà dùng được Phương Vân. Cho nên Thái tử chèn ép hắn cũng không có gì là không đúng!
“Mộc Dịch là cao thủ ba con phi long lực, vậy mà Phương Vân lại có thể đánh bại gã, cũng thật khó mà tin được!" Trung Tín Hầu phất tay, gọi một tên giám quan tới:
- Kể lại tình huống giao thủ lúc đó ta nghe!
Tên võ tướng không dám chậm trễ, lập tức kể rõ đầu đuôi.
- Ta quả thật cần phải để mắt đến người này. Mộc Dịch vừa ra trận thì hắn đã nắm được tâm ý và lập trường của Thái tử rồi. Không ngờ hắn cứ thế mà trở mặt lại khiến Thái tử lo lắng mà không dám xuống tay. Quả là đủ quyết đoán, đủ to gan, người khác khó mà sánh bằng! Nếu cho gã này mười năm tám năm, thành tựu chỉ sợ khó mà lường được!
Trung Tín Hầu vốn xem trọng cả trí lẫn dũng. Nếu Phương Vân sau khi biết thân phận của Mộc Dịch mà tỏ vẻ nhún nhường quỵ lụy, thì lập tức sẽ coi thường hắn.
Bởi một kẻ nịnh hót bợ đỡ chỉ có thể làm một tên sai vặt, mộng làm tướng quân ư, không có khả năng.
- Nhưng mà lần này hắn lại đắc tội với Thái tử, sợ rằng y đã nảy sinh sát tâm với hắn rồi. Không thể chỉ vì một câu nói mà để cho hắn chết ở Địch Hoang! Ta phải giúp hắn mới được!
Trung Tín Hầu lại nhớ tới Trương Anh, đứa con của người vợ kế được Phương Vân tiến cử cho Tam Công, tiền đồ to lớn, nên hắn tự nhiên nảy sinh tình cảm với Phương Vân.
- Truyền lệnh, doanh trại đô úy thứ hai mươi bảy, bởi vì binh sĩ tổn thất nặng nề. Nên bản Hầu quyết định, nay bổ sung cho doanh trại hai mươi bảy, mười hai bộ Phá Thần Nỏ, hai trăm cái Phá Thần Cung!
- Dạ, Hầu gia!
Làm xong chuyện này, Trung Tín Hầu cũng bình tâm lại tiếp tục lật danh sách.
Những gì hắn có thể làm cũng chỉ chừng đó. Nếu quá mức, nhiều khi lại đem cả Hầu phủ cuốn vào trong vòng xoáy phân tranh này thì quả là không khôn ngoan chút nào.
Mà về phần Phương Vân, khi được nhận mười hai bộ Phá Thần nỏ và hai trăm cái Phá Thần cung cũng kinh hãi không thôi.
- Hầu gia truyền, doanh trại đô úy các ngươi tổn thất nghiêm trọng. Nên đây là chỉ tiêu bổ sung, hy vọng các ngươi sử dụng cho tốt. Đừng để lũ Địch Hoang phá hủy hết, mới không phụ lòng Hầu gia!
Quân cận vệ truyền lệnh.
Phương Vân dĩ nhiên không tin lắm cái lệnh này, hai cái doanh trại bên cạnh nào có thấy được bổ sung một cái Phá Thần nỏ nào đâu. Thầm nghĩ một chút là hắn liền hiểu ngay vấn đề.
"Trung Tín Hầu làm gì mà gọi là bổ sung hao hụt, rõ ràng là vì chuyện Trương Anh đây mà!"
Hắn nhủ thầm đồng thời cảm thấy rất vui sướng. Rõ ràng là trong lòng Trung Tín Hầu, Trương Anh đã bắt đầu có chút địa vị rồi!
- Sở Cuồng! Thu nhận Phá Thần nỏ rồi tiếp tục thao luyện đi!
Lần đầu tiên trong tay hắn có tới năm ngàn lính, cho nên, trong khoảng thời gian từ đây đến lần tấn công Địch Tộc tiếp theo, hắn nhất định phải làm cho quân sĩ quen thuộc được đấu pháp của mình!
Cứ như thế, hai ngày sau, toàn bộ quân trong Doanh của hắn đã khá hiểu rõ về hiệu lệnh và phương pháp huấn luyện của họ Phương. Mà Địch Tộc mấy ngày này cũng không thấy công kích lần nào!
Buổi trưa hôm đó, Trung Tín Hầu sai người truyền tin, muốn gặp Phương Vân có chuyện cần bàn!
- Sở Cuồng, nơi này giao lại cho ngươi! Chăm chỉ luyện tập đó, không được dừng lại!
Sau đó hắn phóng ngựa đi. Đường lên núi, ba bước một chốt gác, năm bước một trạm canh, thủ vệ vô cùng nghiêm mật. Chỉ trong chốc lát, Phương Vân đã có mặt tại đại doanh. Chỉ thấy nơi này binh lính ken dày, tinh kỳ san sát, rầm rập tuần hành khắp nơi.
Trong trướng, có rất nhiều đô úy, tướng quân khom lưng chờ lệnh. Mà lúc này, thái tử Lưu Tú và Trung Tín Hầu cũng đang đứng trước đại doanh!
Đây là lần đầu tiên Phương Vân nhìn thấy Trung Tín Hầu. Ngài và Trương Anh nhìn cũng hao hao giống nhau, chỉ khác mỗi nét dày dạn phong sương, toát lên vẻ trí tuệ và thành thục!
- Ty chức bái kiến Hầu gia!
Phương Vân chắp tay.
- Ừm, miễn lễ!
Trung Tín Hầu gật gật đầu, tỏ ra không mấy quan tâm. Ở phía sau ngài, Thái tử Lưu Tú chắp tay đứng nhìn, trong mắt y ẩn hiện một tia sáng lạnh lùng.
- Đã tới đông đủ rồi thì bản Hầu nói luôn.
Trung Tín Hầu mở miệng:
- Hoàng nữ A Mi Quải đã nắm quyền Thiết kỵ của Địch Tộc. Ả này vốn là một kẻ túc trí đa mưu. Vậy mà mấy ngày nay tự nhiên án binh bất động, bản Hầu e rằng ả đang chuẩn bị một âm mưu nào đó!
- Bản Hầu ngờ rằng, ả đã phái Thiết Kỵ vòng ra sau lưng chúng ta, đánh lén hậu phương. Quân đánh chặn bản Hầu cũng đã phái ra, nhưng nay ta lại cần một ít người tinh nhuệ, thâm nhập vào Địch Hoang, để tìm hiểu quân tình đối thủ hư thực thế nào, bày bố ra sao. Chuyện này vô cùng nguy hiểm! Các ngươi hẳn cũng biết, trong đại quân của địch, xuất hiện khá nhiều cao thủ lạ mặt. Cho nên bản Hầu cũng cần một vài cao thủ trong nhóm trinh sát này, để có thể thuận lợi đem về tin tức cho bản Hầu.
- Nói như vậy, ai trong các ngươi xung phong?
Trung Tín Hầu vừa nói vừa đảo mắt nhìn khắp lượt tướng sĩ!
- Đại nhân, có thuộc hạ!
Một vị tướng quân lập tức chuyển thân đi ra.
- Có thuộc hạ!
Một vị đô úy tiếp tục...
- Rất tốt, đã có sáu người tham gia rồi. Bây giờ bản Hầu cần hai người có thể dẫn đầu nhóm trinh sát này, đi trước tìm hiểu nội tình. Còn ai xung phong nữa không?
Trung Tín Hầu lại nhìn quanh.
Tướng quân là tướng quân, trinh sát là trinh sát. Tựa như gánh nước và nấu cơm, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nên cũng không mấy người muốn đi.
- Trung Tín Hầu, ta muốn đề cử một người...
Thái Tử đột nhiên đi tới nói!
Phương Vân trong lòng máy động tự nhủ: "Cuối cùng cũng tới rồi!"
Quả nhiên, Thái tử nhìn về phía hắn, tủm tỉm cười:
- Đô úy Phương Vân, tuổi trẻ tài cao. Mấy ngày trước, đã dùng lực mà phá giải được chiến pháp hình cung của A Mi Quải, thật sự là hiền tài của quốc gia. Bản cung đề nghị, hay là cử đô úy Phương Vân gia nhập nhóm trinh sát. Chư vị cảm thấy thế nào?
Ai nấy đều thầm hiểu, vị đô úy này, e rằng đã có đụng chạm gì đó làm phật ý Thái tử rồi, nên mau lẹ gật đầu!
Còn có mấy vị đô úy mở miệng phụ họa:
- Thái tử nói có lý! Đô úy Phương Vân quả thật là tuổi trẻ tài cao. Nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Phương Vân vẫn thản nhiên, mấy lời của Thái tử, hắn thừa biết trước rồi. Sở dĩ hắn không như Mao Toại tự tiến*, chẳng qua là muốn xem, cuối cùng vị Thái tử này bày ra được trò gì.
- Hầu gia, ty chức nguyện đi tiền trạm để tìm hiểu động tĩnh của quân thiết kỵ!
Phương Vân tiến lên một bước, đanh giọng nói!
Thái tử Lưu Tú dùng chiêu này hãm hại hắn, thật sự mà nói, là trật lất rồi! Bởi hắn biết một việc, là hắn sẽ hoàn thành đại sự ở Địch Hoang, có muốn chết cũng không chết được. Chứ không, còn nói nghịch thiên cải mệnh cái gì gì...!
…………………………………………� � �…………………………………….
* Mao Toại tự tiến (tự đề cử mình): Quân Tần vây Hàm Đan (Năm - 260 - tướng Tần Bạch Khởi đánh thắng quân Triệu ở Trường Bình. Năm - 258, vây hãm thủ đô của Triệu là Hàm Đan.) Vua Triệu sai Bình Nguyên Quân đi cầu cứu, tôn Sở làm minh chủ, hợp tung đánh Tần. Bình Nguyên Quân định đem hai mươi người thực khách, môn hạ có dũng lực và đủ tài văn võ để cùng đi. Bình Nguyên Quân nói:
- Nếu dùng văn mà xong xuôi thì tốt. Dùng văn không xong thì bất luận thế nào, cũng phải uống máu ăn thề ở nơi miếu đường, phải định xong hợp tung rồi mới về. Không tìm kẻ sĩ ở ngoài, chỉ lấy trong số thực khách, môn hạ cũng đủ.
Bình Nguyên Quân chỉ chọn được mười chín người, còn ra không đáng lấy, nên không làm sao đủ con số hai mươi. Có người môn hạ là Mao Toại bước ra, tự tiến cử mình với Bình Nguyên Quân:
- Toại nghe nói ngài sắp hợp tung với Sở, định cùng đi với hai chục người thực khách môn hạ mà không tìm ở ngoài. Nay còn thiếu một người, vậy xin ngài lấy ngay Toại này cho đủ số mà đi.
Bình Nguyên Quân nói:
- Tiên sinh làm môn hạ ở nhà Thắng đến nay đã mấy năm rồi?
Mao Toại đáp:
- Đến nay đã ba năm.
Bình Nguyên Quân nói:
- Phàm kẻ sĩ tài giỏi ở trên đời, cũng như cái dùi ở trong túi, mũi dùi phải lòi ngay ra chứ! Tiên sinh ở nhà Thắng đến nay đã ba năm, xung quanh không thấy ai khen ngợi, tiến cử. Thắng vẫn chưa nghe gì, thế tức là tiên sinh không có tài năng, tiên sinh không đi được đâu, tiên sinh ở lại thôi.Mao Toại nói:
- Tôi mãi hôm nay mới xin vào ở trong túi đấy thôi. Nếu Toại tôi sớm ở trong túi thì tất cả cái dùi đều lộ ra ngoài, chứ thèm để lộ cái mũi dùi mà thôi đâu.
Bình Nguyên Quân bèn cùng Toại ra đi. Mười chín người kia đưa mắt nhìn tỏ ý cười Toại, nhưng không nói ra.
Khi đến nước Sở, Mao Toại cùng mười chín người kia bàn bạc. Cả mười chín người đều phục.
Bình Nguyên Quân bàn với nước Sở về việc hợp tung, nói sự lợi hại như thế nào, suốt từ khi mặt trời mọc cho đến lúc đứng bóng vẫn chưa vào đâu. Mười chín người bảo Mao Toại:
- Ông lên đi.
Mao Toại chống kiếm thoăn thoắt bước lên các bậc thềm, bảo Bình Nguyên Quân:
- Việc hợp tung lợi hay hại thì chỉ hai tiếng là đủ quyết định. Nay ngài bàn việc hợp tung từ lúc mặt trời mọc, đến khi mặt trời đứng bóng còn chưa xong là cớ làm sao?
Vua Sở hỏi Bình Nguyên Quân:
- Khách làm gì thế?
Bình Nguyên Quân nói:
- Đó là xá nhân của Thắng đấy.
Vua Sở quát:
- Xuống ngay đi! Ta nói chuyện với chủ nhà ngươi, nhà ngươi làm cái trò gì thế?
Mao Toại chống kiếm tiến lên:
- Nhà vua sở dĩ quát mắng Toại là vì nhà vua cho rằng nước Sở đông người! Nay trong vòng mười bước thì nhà vua không thể cậy vào chỗ nước Sở đông người được! Tính mạng của nhà vua đang nằm trong tay Toại. Chủ tôi ngồi đấy, tại sao lại nhiếc mắng tôi? Vả chăng Toại nghe: vua Thang chỉ có bảy mươi dặm đất mà làm vương thiên hạ, vua Văn Vương chỉ có một trăm dặm đất mà chư hầu thần phục. Họ được như vậy đâu phải vì binh sĩ họ đông? Trái lại đó chẳng qua vì họ khéo giữ lấy thế, nhờ đó, trổ cái oai của họ mà thôi. Nay nước Sở, đất vuông năm ngàn dặm, kẻ cầm kích một trăm vạn người ; đó là chỗ dựa để dựng lên cơ nghiệp bá vương. Nước Sở mạnh như vậy, thiên hạ ai địch nổi. Bạch Khởi chẳng qua chỉ là một thằng nhãi mà thôi! Nhưng hắn đem mấy vạn quân gây chiến với Sở, đánh một trận thì lấy được đất Yển, đất Sính, đánh hai trận đốt cháy Di Lăng, đánh ba trận làm nhục đến tiên nhân nhà vua. Đó là cái oán trăm đời, nước Triệu lấy thế làm xấu hổ, thế mà nhà vua không biết xấu. Kế hợp tung là vì lợi ích của nước Sở chứ đâu phải vì lợi ích của nước Triệu! Chủ tôi ngồi đấy mà quát mắng tôi là lại làm sao?
Vua Sở nói:
- Vâng, vâng! Quả thât đúng như lời tiên sinh dạy. Tôi xin đem nước nhà theo kế hợp tung.
Mao Toại nói:
- Việc hợp tung đã quyết định chưa?
Vua Sở nói:
- Quyết định rồi.
Mao Toại bảo những người hầu cận vua Sở:
- Lấy máu gà, chó, ngựa đem lại đây!
Mao Toại bưng chiếc mâm đồng, quỳ dâng vua Sở, nói:
- Xin nhà vua uống máu định việc hợp tung; rồi đến chủ tôi, sau nữa đến Toại!
Bèn định việc hợp tung ở ngay trên điện. Mao Toại tay trái bưng mâm huyết, tay phải vẫy mười chín người kia, nói:
- Các anh đem huyết này uống với nhau ở dưới thềm, các anh xoàng lắm, thật là nhờ người ta mà nên việc vậy.
Khi định hợp tung xong, về đến nước Triệu, Bình Nguyên Quân nói:
- Thắng từ nay không dám xem xét kẻ sĩ nữa. Thắng xem xét kẻ sĩ, nhiều kể có nghìn người, ít ra cũng có vài trăm, đã tự cho là mình không bỏ xót nhân tài trong thiên hạ, thế mà nay bỏ sót Mao tiên sinh đấy. Mao tiên sinh đến Sở một phen, làm cho thanh thế nước Triệu được tôn trọng hơn chín vạc, hơn chuông Đại Lữ. Ba tấc lưỡi của Mao tiên sinh mạnh hơn đạo quân trăm vạn. Thắng này không dám xem xét kẻ sĩ nữa!
Bèn tôn Toại làm thượng khách.