Đợi đến khi Hạ Lan Chi dàn xếp xong ổn thỏa cho những dân chúng đói khát kia, thì sắc trời sớm đã sẩm tối.
Trăng rằm ánh lên màu bạc không biết từ khi nào đã treo trên đầu nhành liễu, ánh trăng lẳng lặng từ trên cành lá xanh mướt chiếu xuống mặt nước. Trong trời đêm đen có một tầng sương mù nhè nhẹ, giống như màn lụa mỏng bao trùm lên vầng trăng sáng, sương mù cùng trăng bạc gợi lên cảm giác mông lung xinh đẹp.
Hạ Lan Chi nhìn các hạ nhân đang không ngừng dọn dẹp, dặn dò nói: "Làm xong rồi thì nhanh về nghỉ ngơi đi, đều đã mệt mỏi cả ngày rồi."
Có người rụt rè mở miệng hỏi: "Vậy tiệc mừng thọ của đại nhân ngài......?"
"Chuyện này không quan trọng." Hạ Lan Chi trấn an nói, "Tiệc mừng thọ mỗi năm đều có, thiếu một lần cũng không sao. Việc cứu tế dân chạy nạn mới là quan trọng."
"Hành động thiện tâm lần này của đại nhân, dân chúng nhất định đều cảm động."
"Ta chỉ làm tròn phận sự thôi, suy cho cùng, hại bọn họ trở thành như vậy cũng là Hạ Lan Chi......" Hắn cười khổ một tiếng, "Các ngươi cứ tiếp tục làm, Hoàng Thượng ở trong phòng chắc là đợi lâu rồi, ta đi xem người thế nào."
Hạ Lan Chi vừa xoay người chuẩn bị đi, lại nhìn thấy Triệu Dận đang đứng một mình ngoài sân.
Triệu Dận không biết đã đứng bao lâu, vừa nhìn thấy hắn liền lên tiếng gọi, "Tướng phụ."
"Thần tham kiến bệ hạ," Hạ Lan Chi hành lễ, "Người sao lại ra đây?"
"Trẫm buồn chán nên mới ra ngoài đi dạo một chút. Trẫm đã thấy, những chuyện ngươi làm," Trên gương mặt tinh xảo của tiểu Hoàng Thượng lộ ra một tia tươi cười chân thành, "Làm không tệ."
"Đây là bổn phận của thần, không dám nhận bệ hạ tán dương."
"Trước mặt trẫm Tướng phụ không cần sợ hãi như vậy, trẫm chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Tướng phụ mệt mỏi một ngày, mau đi nghỉ ngơi đi, trẫm cũng phải hồi cung rồi."
Hạ Lan Chi tiến lên giữ lại Triệu Dận đang chuẩn bị rời đi, "Thần hôm nay còn chưa thiết đãi bệ hạ...... Bệ hạ hiện tại cũng chưa dùng bữa đi?"
Triệu Dận phất tay, "Trẫm hồi cung sẽ ăn, những đầu bếp trong phủ ngươi cũng đã bận rộn cả ngày, không cần làm phiền bọn họ thiết đãi trẫm."
Hạ Lan Chi nhẹ mím đôi môi mỏng suy nghĩ trong giây lát, ngay sau đó đề nghị nói, "Nếu bệ hạ đồng ý, thần nguyện ý xuống bếp, làm vài món ăn đơn giản."
"Ồ?" Triệu Dận nhướng mày hỏi, "Tướng phụ có thể nấu ăn, trẫm sao lại không biết?"
"Hai ngày trước có cùng đầu bếp học." Hạ Lan Chi chột dạ cười gượng, tùy tiện lấy một lý do, "Hy vọng bệ hạ có thể đồng ý."
Tiểu Hoàng Thượng nghi hoặc nhìn Hạ Lan Chi một lúc lâu, sau đó mới gật đầu đồng ý nói: "Trẫm chuẩn, Tướng phụ nấu tốt một chút nha, ăn không được trẫm sẽ chém đầu ngươi."
Hạ Lan Chi: "......"
Cũng đã qua hơn nửa tháng không nhắc đến chuyện chém đầu rồi, hiện tại chỉ là nấu một bữa sao tính mạng hắn lại gặp nguy hiểm?!
Tiểu Hoàng Thượng cố ngửa đầu, "Tướng phụ đối với lời nói của trẫm có ý kiến gì sao?"
Hạ Lan Chi thở dài, "Thần lĩnh mệnh."
Thôi đành vậy, ai bảo Hoàng Thượng trước mặt hắn đây một lời không hợp liền bày ra bộ dạng tiểu shota bán manh, hắn nhận mệnh còn không được sao?
Hạ Lan Chi theo hướng phòng bếp rời đi, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhóm đầu bếp mượn một cái tạp dề mặc vào, lấy hai cái trứng gà trên gác đập ra cho vào chén.
"Đại đại đại đại nhân?!" Đầu bếp lần đầu nhìn thấy Thừa Tướng đại nhân cầm lên nồi sạn chuẩn bị nấu ăn, sợ tới mức nói lắp, "Ngài ngài ngài ngài ngài hay là cứ để tiểu nhân làm cho......"
"Không cần, các ngươi mệt mỏi cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi." Hạ Lan Chi thủ pháp thành thạo mà đánh trứng, "Chỉ là vài món cơm nhà thôi, tự ta có thể làm được."
"Đại đại đại đại đại đại đại nhân không hổ là Thừa Tướng đứng trên vạn người, thật là hiền huệ cực kỳ." Đầu bếp từ tận đáy lòng tán thưởng nói.
Tay đánh trứng của Hạ Lan Chi run lên, thiếu chút nữa làm rơi cái chén.
Tuy hắn biết đầu bếp chỉ là có ý tốt, nhưng vấn đề là kiểu khen này có phải quá không thích hợp không?