Hạ Lan Chi đơn giản sửa lại triều phục xong liền tạm biệt Tô Nặc, theo thái giám trong cung đi vào bên trong.
Tuy rằng thời gian chính thức bắt đầu thượng triều còn lại một chung trà nhỏ, nhưng phía ngoài Kim Loan Điện đã có rất nhiều triều thần đứng chờ sẵn, trên tay cầm tấu sớ đứng thành từng tụ nói chuyện râm ran. Vừa nhìn thấy Hạ Lan Thừa Tướng đã ba ngày không thượng triều, hơn phân nửa văn võ bá quan liền đi tới vây quanh Hạ Lan Thừa Tướng.
"Ba ngày không thấy Hạ Lan đại nhân, lại giống như ba năm cách biệt, Lý mỗ thật tưởng niệm." Một triều thần nói.
"Tôn mỗ nghe nói Tướng gia bị bệnh ba ngày nay, trong lòng thập phần lo lắng, cho nên vì Tướng gia chuẩn bị một ít đông trùng hạ thảo để bồi bổ thân thể, mong Tướng gia nhận cho." Một triều thần khác nói.
"Thừa Tướng đại nhân quý thể có tốt hay không? Tiền mỗ vừa thu vào phủ hai mỹ nhân, hạ triều sẽ sai người đưa đến cho đại nhân trợ hứng thế nào?" Triều thần thứ ba nói.
Hạ Lan Chi cố giữ gương mặt tươi cười, không thể trả lời hết được câu hỏi của những triều thần xung quanh. Chỉ có thể dùng một câu có nội dung không mặn không nhạt mà trả lời: Thân thể đã tốt, đa tạ quan tâm, đồ bổ không cần, tiền tài không nhận, nữ nhân đừng đưa, nam nhân càng đừng đưa.
Nhìn thấy Hạ Lan Chi đột nhiên trở nên khác thường, chúng triều thần lập tức xôn xao, mặt lộ vẻ nghi ngờ, "Đại nhân đây là......?"
"Trong cung không phải nơi để nói những chuyện này, huống hồ cũng sắp bắt đầu lâm triều rồi, ta vẫn nên nhanh vào thôi." Hạ Lan Chi cắt ngang nghi vấn của mọi người, tay cầm tấu sớ dẫn đầu tiến vào Kim Loan Điện.
Mấy triều thần bị bỏ lại đằng sau nhìn Hạ Lan Thừa Tướng bước vào trong điện, cũng không dám nán lại bên ngoài thêm nữa, lập tức theo vào bên trong, từng người dựa theo cấp bậc đứng vào hàng của mình.
Tiếng trống gõ báo canh năm, giọng nói bén nhọn của ngự tiền thái giám vang vọng trong đại điện, "Hoàng Thượng giá lâm ——"
Hạ Lan Chi hai mắt đảo quanh, làm theo động tác cúi người hành lễ của cả triều văn võ bá quan, "Thần thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Triệu Dận ngồi trên long ỷ phất tay, "Các khanh bình thân."
"Thần tạ ơn Hoàng Thượng."
Hạ Lan Chi đứng dậy, ngẩng đầu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Triệu Dận đầu đội mũ miện cùng một thân long bào.
Đây là lần đầu Hạ Lan Chi đứng từ xa nhìn Triệu Dận, thấy tiểu Hoàng Thượng ngày thường đều ở trước mặt hắn bán manh đột nhiên trở nên nghiêm trang ngồi trên long ỷ nghe báo cáo và giải quyết sự vụ, loại tương phản khiến tiểu Hoàng Thượng phải căng chặt khuôn mặt nhỏ phấn nộn này khiến y trông càng thêm đáng yêu.
Hạ Lan Chi chăm chú nhìn tiểu Hoàng Thượng, khóe môi bất giác cong lên tạo thành một độ cung nhỏ.
Triệu Dận mặt vô biểu tình nghe những thần tử dâng lên tấu chương nói hết cái này đến cái khác toàn lời vô nghĩa, trong lòng cười khẩy một tiếng, đem ánh mắt từ trên người kẻ kia dời đi, mắt quét một vòng các văn võ bá quan.
Tất cả đều là một đám phế vật không học vấn không hiểu biết, chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Triệu Dận đang muốn thu hồi tầm mắt nhắm mắt nghe tấu, lại đột nhiên nhìn thấy Hạ Lan Chi đứng đầu văn võ bá quan bên môi gợi lên nụ cười khẽ.
"Hạ Lan khanh như vậy," Triệu Dận cắt ngang lời nói của vị thần tử kia, "Là có chuyện muốn bẩm tấu sao?"
Hạ Lan Chi ngốc lăng, không khỏi ngẩng đầu nhìn tiểu Hoàng Thượng, dùng ánh mắt hỏi: "Để ta nói?"
Triệu Dận gật gật đầu.
Ai?! Vì sao đột nhiên lại chuyển đến hắn? Thần tử lúc nãy rõ ràng chỉ mới nói đến một nửa thôi a? Không có một chút phòng bị, cũng không có một tia băn khoăn! Tiểu Hoàng Thượng ngươi không làm theo đúng kịch bản a!
Triệu Dận rũ mắt yên lặng nhìn biểu tình Hạ Lan Chi biến hóa, bỗng nhiên cảm thấy triều đình vô vị tựa hồ có thêm chút ý tứ. Ngôn Tình Hay
Đây là lần đầu y nhìn thấy Hạ Lan Chi lộ ra thần sắc hoảng loạn, đồng dạng cũng là lần đầu nhìn thấy Tướng phụ mỹ nhân lưu chuyển sóng mắt hỏi chuyện y.
Thật là cực kỳ hiếm có.
"Thần bẩm tấu," Hạ Lan Chi làm cho mình bình tĩnh một chút, sau đó cất cao giọng nói, "Thần nghe nói mấy tháng gần đây, khu vực Giang Hoài lũ lụt tràn lan, hỏng mất nhiều đồng ruộng, rất nhiều bá tánh do vậy nên không có lương thực ăn. Mong Hoàng Thượng có thể hạ chỉ cứu tế."
"A?" Triệu Dận nhướng mày, "Trẫm nhớ rõ đã phát ra một ngàn vạn lượng bạc trắng, để Tướng phụ mang đi cứu tế một lần."
Người nào đó bị gọi Tướng phụ nhịn không được mắng thầm: Ai biết một ngàn vạn lượng kia đã bị nguyên thân mang đi đâu a...... Phỏng chừng đều đem đi mua tổ yến rồi.
Hạ Lan Chi thật bất đắt dĩ, chỉ có thể nói, "Hoàng Thượng đại ân như biển lớn cuồn cuộn, thần thay thiên hạ bá tánh tạ ơn bệ hạ. Chỉ là dân chúng vẫn không thể no bụng, thần hy vọng bệ hạ có thể lại phát một khoản......"
"Vậy trẫm lại phát năm trăm vạn lượng bạc trắng." Tiểu Hoàng Thượng vươn ra ngón tay cách không trung chỉ chỉ Hạ Lan Chi, "Nhưng Tướng phụ đừng cầm hết đi mua kẹo nha?"
Chúng triều thần nghe được lời nói thật thà của Hoàng Thượng nhỏ tuổi không khỏi cười thầm.
Chỉ riêng Hạ Lan Chi tay cầm tấu sớ khổ bức gật đầu, trên mặt là biểu tình u sầu.
Aizz, còn lại năm trăm vạn lượng kia chỉ có thể tự lấy tiền túi ra.