Cố Linh Quân lông mi nhảy dựng, hôm nay thật không nên ra cửa, nàng nên thành thật ngu người ở trong cung.
Thẩm tiệp dư dẫn đầu nhóm người, cười tươi nhìn nàng mà nói: “Không ngờ lại gặp được nương nương tại đây, thật là tình cờ.”
Đi theo phía sau nàng là Tiêu bảo lâm cùng Vương bảo lâm, hai người cũng khom người chào hỏi nàng.
Cố Linh Quân không có tâm trạng nói chuyện với bọn họ, miễn cưỡng nhìn bọn họ cười xem như đã chào hỏi, đang muốn rời đi, lại bị bọn họ bước lên ngăn cản đường đi.
Tiêu bảo lâm: “Nương nương ngài nhìn thử, hình như mấy con cá kia đã chết hết rồi phải hay không?”
Vương bảo lâm: “Haizz, thật đúng là … Haizzz, mấy con cá đáng yêu này sao lại chết hết vậy?”
Cố Linh Quân trả lời cho có lệ, nào biết hai người kia lại cực kỳ nhiệt tình cố tình nghe không hiểu.
Nàng đang muốn mở miệng cắt ngang, nói một hai câu: “Mấy người chậm rãi xem, ta đi trước.”
Thẩm tiệp dư làm như vừa mới phát hiện nàng không kiên nhẫn, rốt cuộc nói đến vấn đề chính: “Nương nương, Tấn Vương và tiểu thư nhà Lễ Bộ Thượng Thư tháng sau sẽ thành hôn, thật đúng là một chuyện vui mừng.”
Vừa nghe đến Tấn Vương, Cố Linh Quân lập tức cảnh giác lên, đồng thời lại bị nàng ta gợi lên một chút hứng thú, khóe miệng khẽ nhếch, biên độ cũng lớn hơn: “Thật là một chuyện đáng vui mừng.”
Tiêu bảo lâm làm như lơ đãng, nói: “Hơn nữa, thiếp còn là bạn thân của vị hôn thê Tấn Vương, nàng vẫn luôn ngưỡng mộ Tấn Vương, không ngờ hiện giờ lại được như ước nguyện.”
Thẩm tiệp dư: “Đúng vậy đó nha, hai người này thật đúng là xứng đôi, đứng cùng nhau chính là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi.”
“Đúng vậy, vận mệnh chính là như vậy, có đôi khi phải tùy vào duyên phận. Có vài người có duyên không phận, chỉ có thể nhìn mà không làm được gì.”
Cố Linh Quân nghe không hé răng, trong lòng lại tự hỏi ‘ rốt cuộc bọn họ muốn nói cái gì ’.
Thẩm tiệp dư vừa nói là vừa va chạm vào cánh tay phải của nàng, Cố Linh Quân hoảng sợ, theo bản năng giật tay lên cao.
Thẩm tiệp dư lại giống như bị đẩy thật mạnh, thất tha thất thểu thế nhưng ngã vào trong hồ.
Cố Linh Quân: “ … ”
- -- “Ừ, được rồi. Giờ thì nàng đã biết, cái lũ này là tới ăn vạ.”
Đột nhiên rơi xuống nước quấy nhiễu mọi người, Vương bảo lâm cùng Tiêu bảo lâm đứng ở một bên kinh hoảng không chút lễ phép, rống to giọng hét lớn.
Thẩm tiệp dư liều mạng giãy giụa trong hồ, nhưng lại không biết vì sao, nàng có cảm giác càng ngày càng cách trên bờ thật xa.
“Người tới, người tới, Thẩm tiệp dư rơi xuống nước!”
“Nương nương, xin ngài cứu Thẩm tiệp dư.”
Sau khi Thẩm tiệp dư tự rơi xuống nước, đám người Lục Trúc bao vây xung quanh nàng ta, vây đến kín không kẽ hở.
Nghe vậy, Đặng công công xin chỉ thị của nàng.
Cố Linh Quân nhíu mày nhìn mắt Thẩm tiệp dư đang bắt đầu đập ra bong bóng nước bên trong hồ.
“Có ai biết bơi không? Xuống kéo Thẩm tiệp dư lên.”
Mọi người đều nhất trí, đồng loạt cúi đầu tỏ vẻ bản thân không biết bơi, ai muốn cứu thì cứu, muốn kéo thì kéo, chuyện không liên quan đến ta.
Đặng công công não vừa động, đến gần lỗ tai Cố Linh Quân nói một câu, sau khi được nàng cho phép, hắn nhặt lên cây gậy trúc bị quăng một bên, ném vào trong hồ: “Thẩm tiệp dư, người hãy giữ lấy gậy trúc trước.”
Lại không ngờ lực độ nắm không tốt, thả cây xuống hồ lại đập thẳng vào giữa đầu của Thẩm tiệp dư, không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, mà cảm giác Thẩm tiệp dư hình như có xu hướng chìm dần xuống.
Đặng công công: “ … ”
Nghe được động tĩnh, cung tì vội vàng tới nơi, nhảy xuống nước vớt Thẩm tiệp dư lên bờ hồ.
Lúc nàng leo lên bờ, mặt đã tái không còn chút máu, toàn thân ngăn không được run lẩy bẩy.
“Mau, đỡ Thẩm tiệp dư về cung, lại phái người thông báo cho Hoàng Thượng.”
Vương bảo lâm cực lực đè nén hưng phấn: “Nương nương, cầu xin ngài cũng đi theo được không?!”
***
Cố Linh Quân ngồi uống trà, vừa đánh giá chỗ ở của bọn họ, vừa cảm thán, tình tiết đẩy người xuống nước đầy kinh điển này cuối cùng cũng tới.
Trong nguyên tác, Cố Linh Quân là thật sự bị người châm ngòi, đẩy người khác xuống nước.
Nhưng nàng không phô trương khắp nơi, mọi chuyện đều cẩn thận, tại sao vẫn là bị vu hãm.
Cố Linh Quân buông chén trà xuống, nhịn không được nhíu nhíu mi, trà thật dở.
Lại nhìn trang trí trong điện, so sánh với trong cung của nàng thì kém rất xa, hình như còn tệ hơn so với phòng ngủ của Lục Trúc.
Thật đúng là chủ nghĩa phong kiến hủ bại.
Trong lúc nàng đang ngẩn người nghĩ vớ vẩn, bên ngoài thông báo, hoàng thượng tới.
Cố Linh Quân vội vàng đứng dậy, mà Thẩm tiệp dư đang nằm trong phòng cũng được Vương bảo lâm cùng Tiêu bảo lâm nâng đi ra.
Lần trước thấy Thẩm tiệp dư đã mang bộ dáng yếu đuối mong manh, lần này rơi xuống nước thì cả người càng thêm tiều tụy. Mặc trung y hơi mỏng, tóc nửa khoác ở sau người. Sắc mặt có bệnh càng làm người thêm lo lắng, nàng thấy cũng nhịn không được thấy thương hại.
“Tham... Tham kiến Hoàng Thượng.”
Thẩm tiệp dư hành lễ đứng không vững, chân loạn choạng, sắp nằm quỳ xuống mặt đất. May mà hai người bên cạnh kịp thời ra tay đỡ, động tác nước chảy mây trôi, phối hợp chặt chẽ, giống như là … Đã từng luyện qua mấy chục lần.
Tiêu Dục Hành nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?!”
“Dạ thưa Hoàng Thượng... Khụ khụ …”
Thẩm tiệp dư nói không đến nửa câu đã ho khan lên, cuối cùng lại thở phì phò thật mạnh, nói: “Chúng thần thiếp... Trùng hợp gặp được nương nương ở Ngự Hoa Viên. Thần thiếp không biết cách ăn nói, chọc nương nương tức giận … Là thần thiếp tự mình đứng không vững, không cẩn thận rớt vào trong hồ, không có bất kỳ quan hệ gì với nương nương.”
Cố Linh Quân: “ … ”
- -- “Tâm cơ, quá tâm cơ, cái gì kêu ác nhân cáo trạng trước.”
*Tâm cơ: trong lòng mưu đồ, âm mưu xấu xa, muốn hãm hại ai đó hoặc làm việc gì đó có lợi cho bản thân.
- -- “Từ ngữ rõ ràng đang nói nàng ỷ thế hiếp người, đẩy nàng ta xuống nước.”
“Tại sao ba người các ngươi lại xuất hiện ở Ngự Hoa Viên.” Tiêu Dục Hành lại hỏi một câu ngoài dự đoán của mọi người.
Cố Linh Quân ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Dục Hành.
Trong mắt Thẩm tiệp dư hiện lên một chút đố kỵ không dễ phát hiện ra.
“Bệ hạ từng ra lệnh, lúc Quý Phi ở Ngự Hoa Viên chúng thần thiếp không thể đến quấy rầy, chúng thần thiếp vẫn luôn ghi nhớ. Hôm nay chúng thần thiếp dựa theo thời gian hằng ngày đến dạo Ngự Hoa Viên, nhưng trùng hợp lại gặp phải nương nương...”
Nàng vừa nói vừa ngầm nắm tay thành quyền, móng tay cũng bất giác đâm vào lòng bàn tay. Nàng đã nhớ không rõ có bao nhiêu lần nghe người khác nói bên tai Quý Phi độc sủng hậu cung, cũng nhớ không rõ có bao nhiêu lần bị người khác bàn tán nói nầy nói nọ.
Khi Vương bảo lâm trộm đề nghị với nàng, nàng như nhập ma, không chút suy nghĩ đã đồng ý ngay.
Thân là Quý Phi lại có tình ý với Tấn Vương, nàng chờ không kịp muốn nhìn xem Hoàng Thượng có còn nuông chiều đối với nàng ta như vậy nữa hay không?!
Nàng từng thắc mắc, tại sao đoạn thời gian này nàng chưa từng gặp qua mấy phi tần khác ở Ngự Hoa Viên. Lúc trước nghe góc tường xong một lần duy nhất thì không còn gặp được ai nhiều chuyện nữa.
Thì ra là hoàng đế đặt dịch vụ “bao trọn gói” phục vụ cho riêng mình nàng.
“Chúng thần thiếp ăn nói vụng về, vốn đang nói đến chuyện thành hôn của Tấn Vương, nhưng không biết như thế nào lại chọc nương nương tức giận …”
Vương bảo lâm phối hợp nói tiếp lời: “ … Thẩm tiệp dư không cẩn thận chạm vào nương nương, nhất thời đứng không vững mới rớt vào trong hồ. Nhưng Thẩm tiệp dư từ nhỏ đã sợ nước, không biết bơi, mới làm bản thân chật vật như thế. Quấy nhiễu bệ hạ, nương nương nghe thần thiếp nói nhiều như vậy.”
Thẩm tiệp dư cúi đầu, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, Tiêu bảo lâm quỳ một bên muốn nói lại thôi.
Cố Linh Quân lại đột nhiên phát hiện, phía sau cổ Thẩm tiệp dư có một vệt đỏ dài thẳng, hình như là bị cây gậy trúc Đặng công công quăng trúng làm ra tới.
Phát hiện Tiêu Dục Hành nhìn qua, nàng lập tức lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị mở miệng biện giải hai câu, hắn lại rút tầm mắt về.
“Biết rõ cung quy lại công nhiên vi phạm, làm Quý Phi hoảng sợ, biếm ba người vào lãnh cung, phạt một năm *bổng lộc, chấp hành ngay lập tức.”
*bổng lộc: tiền lương.
Ba người đều mang vẻ mặt không thể tưởng tượng được, Thẩm tiệp dư chịu kích thích rất lớn, gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao? Rõ ràng là nàng ta đẩy thần thiếp xuống nước, tại sao Hoàng Thượng còn che chở nàng ta?!”
Vương bảo lâm cùng Tiêu bảo lâm hoảng sợ, vội vàng ngăn cản che miệng nàng lại.
Thẩm tiệp dư không chịu nổi ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp mười lăm tuổi đã được tiên đế ban cho ngài, đến bây giờ, đã bảy năm...”
Lời nói đến cuối cùng đã không thành câu.
Tiêu Dục Hành không che dấu ánh mắt đầy chán ghét, lạnh lùng nhàn nhạt nói: “Thì tính sao.”
Nói xong, hắn không hề liếc nhìn nàng ta một cái, cầm tay dắt Cố Linh Quân đi ra ngoài.
Toàn bộ hành trình luôn trong trạng thái bàng quan, Cố Linh Quân chưa kịp phản ứng gì đã về tới trong cung của mình.
***
Đến lúc Tiêu Dục Hành phải rời khỏi, nàng vội vàng kéo lấy góc áo của hắn.
Tiêu Dục Hành nhìn nhìn tay nàng, ánh mắt lại rơi xuống trên mặt nàng.
“Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự không có đẩy Thẩm tiệp dư xuống nước.” Cố Linh Quân vừa thật cẩn thận mà nói vừa dựng lên ba ngón tay.
Tiêu Dục Hành thấy bộ dáng run sợ từ trong lòng của nàng, cũng không khỏi nhẹ giọng nói: “Trẫm biết.”
Cố Linh Quân quan sát thấy sắc mặt của hắn, lại tiếp tục nói: “Thần thiếp tuyệt đối không có một chút tâm tư nào đối với Tấn Vương, càng không có tức giận bởi vì việc hôn nhân của ngài ấy.”
Bộ dáng giờ phút này của nàng làm hắn nhớ tới con sóc bị hoảng sợ khi có người tới săn thú. Giờ phút này Tiêu Dục Hành rất muốn duỗi tay xoa bóp mặt của nàng.
“Trẫm biết.”
“Hoàng Thượng thật sự tin tưởng thần thiếp sao?”
Đối diện đôi mắt đáng yêu như nai con của nàng, Tiêu Dục Hành nhỏ giọng cười: “Thật sự.”
Cố Linh Quân nhịn không được hỏi thêm một câu: “Tại sao Hoàng Thượng lại tin tưởng thần thiếp đến vậy?”
Tiêu Dục Hành lại cười cười, duỗi tay nhéo nhéo hai bên má của nàng: “Phương pháp hãm hại vụng về như vậy, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.”
Động tác này của Tiêu Dục Hành làm cả hai đều là giật mình, hắn làm bộ dường như không có việc gì mà di chuyển ngón tay sang chỗ khác.
Cố Linh Quân nhịn không được cười cười, lại giả vờ nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng thật là *thánh minh.”
*thánh minh: sáng suốt, minh mẫn.
Chờ Tiêu Dục Hành đi rồi, Cố Linh Quân nằm ở trên giường nghỉ ngơi còn nhịn không được suy đi nghĩ lại.
- -- “Xem ra hiện tại hoàng đế đối với nàng không tệ cho lắm. Vậy, có phải nàng có thể tránh khỏi cái kết bị thắt cổ đến chết giống như nguyên tác rồi hay không?”
***
Nghe được tiếng la hét từ trong phòng, Lục Trúc vội vàng chạy nhào vào, thì thấy Quý Phi của bọn họ vẻ mặt hoảng sợ ngồi ở trên giường.
“Nương nương, làm sao vậy, ngài mơ thấy ác mộng sao?” Lục Trúc đến gần vỗ nhẹ lưng của nàng, nhỏ giọng hỏi.
Cố Linh Quân hít sâu mấy hơi rồi thở ra, gật gật đầu.
“Chắc là chuyện ban ngày làm nương nương hoảng sợ, Hoàng Thượng có đưa trà an thần tới, nô tỳ pha cho nương nương được không?!”
Cố Linh Quân ngồi yên, nhớ lại nội dung trong mộng.
- -- “Nàng đúng là bị hoảng sợ, nhưng không phải bởi vì chuyện ban ngày.”
Nàng vừa mới nằm mơ, mơ thấy bị dây thừng thắt cổ đến chết, Tiêu Dục Hành và Bạch Tĩnh Nhu như đang chơi kéo co, phân chia đứng ở hai bên thắt cổ nàng.
Nhớ lại càng thêm sợ.
Cố Linh Quân vừa uống trà an thần vừa nhịn không được rùng mình.
“Chuyện hôm nay bọn nô tỳ đứng ở một bên thấy được rõ ràng.”
“Tất cả đều là do Thẩm tiệp dư tâm địa độc ác, cố ý rớt vào trong hồ hãm hại nương nương. Hoàng Thượng nhìn rõ mọi việc, thấy rõ chân tướng, nương nương cần gì phải vì chuyện này mà tự trách.”
Nàng thở dài, nàng chỗ nào là tự trách, nàng là vì lo lắng cho vận mệnh của bản thân nha.
Vừa mừng vì nghĩ bản thân sẽ không bị thắt cổ chết, chưa được nửa ngày đã nằm mơ thấy ác mộng, chẳng lẽ trời cao nói cho nàng, đây là kết cục đã định, trốn cũng trốn không thoát sao?
Thấy nàng lo lắng sốt ruột đến như thế, Đặng công công cũng bước lên an ủi.
“Đúng vậy nương nương, Thẩm tiệp dư đã sớm bị Hoàng Thượng chán ghét không thích. Chỉ ngại mặt mũi tiên hoàng mới để nàng ra còn sống đến nay, không ngờ nàng ta lại dám chú ý đến trên người nương nương.”
“Bên trong hậu cung đầy những người rắp tâm bất lương, có rất nhiều người xấu, ngày sau nương nương cần phải chú ý nhiều một chút. Hoàng Thượng mới vừa tra ra một đám còn dám cho thám tử trà trộn vào trong cung.”
Cố Linh Quân uống một ngụm trà, hỏi: “Lại có thám tử? Có biết là ai không?”
“Người này nương nương cũng gặp qua, chính là người trước kia từng làm nương nương hoảng sợ, Bạch tài nhân.”
Cố Linh Quân bị ngụm trà không kịp nuốt xuống sặc ho khan, biểu tình không thể tưởng tượng được, truy hỏi: “Ngươi... Ngươi nói ai?”
Hết chương 9