Cần vương có nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc là xảy ra sai lầm ở đâu.
Hắn ẩn núp nhiều năm, cẩn thận từng bước, chính là vì ngày này. Nhưng bọn họ mới vừa khởi binh, còn chưa ra khỏi Cẩm Châu, đã bại trận.
Cố Tông Võ nên túc trực ở Hà Tây, thình lình như Thần từ trên trời giáng xuống. Đương nhiên là không thể so sánh binh lính từng tắm máu chinh chiến sa trường với đám lính được nuôi từ trên núi xuống.
Quân lính phía hắn ngã như rơm rạ, chẳng khác lọt vào bẫy thú. Hắn cẩn thận chọn lựa khu vực đánh trận, thế mà lại trở thành nhà tù bó chân chính mình.
Nhìn thấy Tiêu Dục Hành xuất hiện tại nơi này, Cần vương đã không còn ngạc nhiên nữa, như là trò đùa dai ngày xưa: “Thật không hổ là đứa cháu trai tài giỏi của ta, ngươi biết kế hoạch của ta từ lúc nào?!”
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Hoàng thúc, không phải ngài cũng biết trẫm có năng lực kia sao?! Tự nhận đã giấu rất kín kẽ, nhưng chắc ngài nằm mơ cũng không ngờ tới, cái đuôi của ngài đã lộ ra từ mấy năm trước, trẫm để ngươi sống, chính là chờ ngày trừ tận gốc rễ.”
Tiêu Dục Hành xuống ngựa, bước lại gần hắn.
Cần vương bừng tỉnh, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân đang thắng thế, thì ra chỉ là trò đùa của Hoàng đế, làm hắn sinh ra ảo giác chiến thắng đã nắm chắc trong tầm tay.
“Cố tướng quân mặc kệ Tây Bắc, chạy tới bên này, chỉ vì che chở ngôi vị hoàng đế của ngươi. Ngươi không sợ làm bá tánh thất vọng, không xấu hổ khi nghe họ hô vang một tiếng yêu dân như con sao?” Cần vương lại quay đầu chất vấn Cố Tông Võ.
“Thứ tiểu nhân vô sỉ như ngươi còn có mặt nhắc tới bá tánh. Ngay từ đầu, Hoàng Thượng đã sớm đào hố chờ ngươi nhảy, ta căn bản không có quay trở về Tây Bắc. Mà những sự kiện bạo động do ngươi tạo ra kia, đã sớm bị xử lý.”
“Không có khả năng.” Cần vương theo bản năng phản bác, phía Tây Bắc có quân Đột Quyết, bọn họ lên kế hoạch đã lâu, không thể thất bại.
“Toàn bộ Thái Y Viện cải trang thành binh sĩ, nửa tháng trước đã tiến vào vùng dịch Xuân thành, hoàn thành nhiệm vụ ngăn chặn dịch bệnh. Chỗ đê Hoàng Hà bị vỡ, bá tánh tự phát dẫn nhau đi lấp kín, làm bờ đê giờ đây càng thêm rắn chắc.”
“Ngươi trăm tính ngàn tính, lại tính sót lòng dân.” Giọng Cố Tông Võ to lớn vang dội, nói năng có khí phách.
“Đừng hy vọng vào đám viện binh Đột Quyết kia đến cứu ngươi… Sẵn đây báo cho ngươi một tin tốt, công chúa Đột Quyết thành công lấy lại địa vị. Những tin tình báo ngươi nhận được từ trước đến nay đều là giả!”
Cần vương ngu người một hồi lâu, lại cười rộ lên: “Hahaha, được, ta thua. Nhưng các ngươi thật sự cho rằng đã toàn thắng rồi sao?! Cố tướng quân, nữ nhi yêu quý của ông, sủng phi của Bệ hạ, hiện tại đang ở nơi nào, hai người có biết không?!”
Ánh mắt rắn độc oán độc đảo qua trên mặt bọn họ, lại phát hiện những gì ông vừa nói không hề làm bọn họ thay đổi sắc mặt lẫn thái độ, trong lòng hoàn toàn hoảng loạn, bỗng nghe Tiêu Dục Hành nói: “Trước giờ Trẫm chưa từng cho người mời Quý Phi đến gặp, mà là đích thân đi tìm nàng, hiểu chưa!”
Cần vương ngạc nhiên, khóe mắt nhìn thấy “Cố Linh Quân” bị người áp giải đi tới, hai bầu ng.ực xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí một bên còn rớt tới bụng.
“Hoàng Thượng, Cố tướng quân.” Giọng nói còn chưa sửa lại, vẫn là giọng của Cố Linh Quân.
“Mau đi đi.” Cố Tông Võ chỉ là liếc mắt một cái, sau đó không hề xem, ông sợ đau mắt.
“Cố Linh Quân” có chút ủy khuất, rõ ràng là “Vì nước hy sinh thân mình”, tuy có chút bất kính với Quý Phi, nhưng sao Cố tướng quân lại đối xử ghẻ lạnh với hắn như thế, con tim tan nát từng mảnh.
“Ngươi có biết tại sao trẫm phải tự mình tới này?!” Tiêu Dục Hành hỏi Cần vương, hắn ta chỉ nhắm mắt không trả lời.
“Năm đó hiến kế tàn sát dân trong thành, cấu kết thông đồng với Quốc sư hại chết hoàng huynh. Lần này lại là Hoàng Hà vỡ đê, dịch bệnh ở Xuân thành. Vì đoạt vị, ngươi trăm phương ngàn kế, âm mưu nhiều năm. Người chết trên con đường dụ c vọng tà ác của ngươi nhiều vô số kể!”
“Không vì hoàng huynh, cũng vì bá tánh chết thảm, trẫm muốn tự tay diệt trừ ngươi!”
Nhưng mà ai trong bọn họ cũng không chú ý đến Cần vương phi, bà muốn đi theo đoàn quân chứng kiến cảnh Cần vương thảm bại, nhưng không biết từ khi nào đứng ở sau lưng người bà từng xem là trời, là trượng phu hoàn mỹ của mình. Tay cầm kiếm, hung hăng đâm thẳng vào tim Cần vương.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, không ai kịp ra tay ngăn cản.
Khóe miệng Cần vương ọc ra máu tươi, chậm rãi quay đầu lại, thấy người đâm mình, miệng mở ra như muốn nói gì đó, thanh kiếm kia lại đâm sâu vào trong cơ thể đến tận cán. Cuối cùng một câu cũng nói không ra hơi, máu không ngừng phun ra, Cần vương trừng lớn mắt, tắt thở, trong con ngươi hắn ta tràn ngập không cam lòng.
Cần vương phi ngã ngồi trên mặt đất, điên điên dại dại cười to, miệng còn luôn lảm nhảm: “Đã chết, hahaha, đã chết, tên ác quỷ này đã chết… Hahaha!”
Mùng bảy tháng bảy âm lịch, là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, còn gọi là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc.
Mà bệ hạ của nàng lại không thấy tăm hơi đâu. Chàng ấy rời đi vào đầu mùa xuân, bây giờ đã chuyển sang mùa hè mà vẫn chưa quay trở về.
Phản loạn ở Cẩm Châu đã được giải quyết, chàng ấy lại đi đến Tây Bắc, đích thân tới Xuân thành thăm hỏi bá tánh. Chẳng sợ thân đang ở kinh thành, nhưng người dân đều có thể nghe được tin tức này, nhân gian truyền tụng hoàng đế Đại Chu là người có tài đức sáng suốt nhất.
Ngày nào cũng đếm ngón tay chờ chàng ấy trở lại, Cố Linh Quân thường xuyên chạy lên trên thành lâu nhìn ra xa, nghiêng tai nghe động tĩnh.
Tiêu Dục Hành còn chưa chịu về nữa thì chắc chắn nàng sẽ biến thành “Hòn vọng phu”.
Hoàng hôn đã đến, lại một ngày trôi qua, Cố Linh Quân hơi có chút thất vọng, mới vừa đi xuống thành lâu, thì nghe được bên ngoài truyền vào màng tai âm thanh hò hét như tiếng sấm. Trái tim bỗng nhiên đập mạnh, nàng lập tức chạy lên lại.
“Nương nương cẩn thận.” Lục Trúc thấy nàng bò lên trên đài cao, con tim cũng treo lên, phối hợp với Đặng công công, một trái một phải che chở sợ nàng té ngã.
“Ở đâu?! Sao không thấy đâu hết vậy?!” Cố Linh Quân duỗi dài cổ nhìn nửa ngày, cũng không thấy bóng người, mà chỉ nghe được tiếng vó ngựa càng ngày càng gần.
“Kìa, ở nơi đó!” Binh lính canh gác thành trì cũng kích động lên, mắt sắc phát hiện bóng người, lập tức chỉ cho nàng xem.
Dẫn đầu phía trước chính là Tiêu Dục Hành và Cố Tông Võ.
Vốn dĩ là một trước một sau chậm rãi đi vào thành, nhưng như là phát hiện ra cái gì đó, ông đột nhiên giục ngựa tăng tốc. Nhưng cuối cùng con ngựa của Tiêu Dục Hành nhanh hơn.
Cố Linh Quân hét lên một tiếng, nhắc làn váy, chạy như bay xuống thành lâu, một bậc lại một bậc thang, lần đầu tiên nàng cảm thấy con đường này dài đến như vậy. Đặt chân xuống đất bằng, cũng phân biệt không rõ phương hướng, theo bản năng chạy về phía trước.
“Sai rồi, sai rồi, nương nương, ở bên này!” Lục Trúc và Đặng công công nhanh chân chạy theo phía hét lớn chỉ đường.
Cố Linh Quân xoay người, chạy ngang qua Lục Trúc và Đặng công công, nhìn thấy người mà nàng ngày đêm thương nhớ.
Hắn xoay người xuống ngựa, đi vài bước rồi dừng lại.
Nàng đi về phía trước một bước, rồi lại một bước.
Sau đó bắt đầu chạy, bất chấp ở đây còn có mặt những người khác, mà phụ thân của nàng còn đứng ở phía sau Tiêu Dục Hành, tức giận, bất mãn thổi bay râu trừng mắt nhìn nàng.
Tiêu Dục Hành nhìn nàng, dang rộng hai tay, Cố Linh Quân chạy đến trước mặt hắn, lại sợ hãi dừng lại.
Cẩn thận nhìn gương mặt tiều tụy còn dính bụi trần trước mắt, Cố Linh Quân nghẹn ngào: “Đây là thật phải không?!”
Tiêu Dục Hành cười, bế nàng nâng cao hơn đầu, ôm chặt vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Là mơ, nhưng là một giấc mơ đẹp, vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy.”
Hết Chính Truyện
Hết chương 62