“Nhắm mắt đã tới năm mới.” Trương Đức Phúc đứng ở dưới mái hiên nhìn pháo hoa cảm khái thở dài. Trên xà treo đèn lồng đỏ tươi, bị gió lạnh thổi trúng đong đưa qua lại, ánh đèn chiếu xuống rọi vào trên mặt hắn.
“Nghĩa phụ, Tết nhất đến nơi sao người lại thở ngắn than dài như thế.” Đặng công công đứng kế bên hỏi.
Trương Đức Phúc tràn đầy vui mừng trả lời: “Ta đang rất vui, từ trước đến nay bệ hạ đều ăn tết có một mình, trông rất quạnh quẽ, hiện tại có Quý Phi, xem như bớt cô đơn đôi chút.”
Đặng công công cũng gật đầu theo, hai người đồng hành đi đến chính điện, nhìn thấy một màn kia lại không thể không đỏ mặt. Trương Đức Phúc ho nhẹ: “Vào trong thôi, bên ngoài quá lạnh, tuổi lớn không chịu được khổ nữa rồi.”
Đặng công công cũng hiểu ý: “Đúng vậy, năm nay thật đúng là rất lạnh.”
Hai người cùng nhau đi vào điện phụ, trước khi bước vào đều ăn ý mà quay đầu lại liếc mắt một cái. Chỉ thấy nam nữ đang ôm nhau kia, trong lòng không khỏi than nhẹ, thật là đẹp đôi.
Tiêu Dục Hành buông người trong lòng ra, nhưng sợ nàng té ngã, tay vẫn đỡ nhẹ ở sau lưng nàng.
Vật che đậy trước mắt đột nhiên biến mất, Cố Linh Quân chớp chớp mắt không thích ứng, người đứng trước mặt có chút mơ hồ nhìn không rõ.
Giờ phút này, Tiêu Dục Hành không biết là nên hoài nghi rượu trái cây hay là hoài nghi tửu lượng của Cố Linh Quân. Bởi vì say rượu cho nên hô hấp của nàng toàn mùi rượu ngọt, gương mặt đỏ bừng, không biết có phải mũi bị gió lạnh hay không mà cũng đã đỏ đỏ.
Nhưng tất cả đều thua kém đôi môi của nàng, Cố Linh Quân lại liếm liếm, có vẻ càng thêm mọng nước.
“Lạnh quá à.” Nàng lẩm bẩm một câu, cơ thể cũng bắt đầu không an phận, vô tình chạm phải bàn tay Tiêu Dục Hành, hắn cảm giác như là đụng phải băng tuyết.
Tiêu Dục Hành ôm nàng vào trong ngực, bế nàng về lại chỗ ngồi, sau đó xoay người đóng cửa sổ, khi trở về bàn thì nhìn thấy nàng một tay ôm bình rượu, ngửa cổ rót vào trong bụng, đồng thời phát ra một tiếng rên rĩ thỏa mãn.
Tiêu Dục Hành đến gần, từ trên cao nhìn xuống, tay đoạt bình rượu, cầm lên mới biết, toàn bộ đều nằm vào trong bụng nàng.
“Uống nhiều như vậy làm gì?!”
Nếu giờ phút này Cố Linh Quân còn thanh tỉnh, khẳng định có thể cảm nhận được giọng điệu của Tiêu Dục Hành đã có chút không ổn, ánh mắt nhìn nàng cũng tối sầm vài phần.
Nhưng lý trí của Cố Linh Quân đã sớm bay mất tiêu, ngây thơ hồn nhiên nỗ lực tự hỏi, đúng sự thật nói ra suy nghĩ trong đầu: “Vì rượu ngon, sau đó mượn cớ loạn tính.”
Thật ra, chuyện là thế này, đã nhiều ngày nay, trong cung trên dưới đều ở bận chuẩn bị tất niên. Các phi tần rảnh rỗi không có việc gì làm, Liễu Phiêu Phiêu lại thường xuyên tới trong cung nàng ngồi chơi, vừa đặt mông ngồi xuống chính là cả một buổi trưa, lo lắng sốt ruột cho “Sự nghiệp sủng phi” của nàng.
tất nhiên là không thể nói cho nàng ấy về tình hình thực tế của A Y Mộ, Cố Linh Quân cũng chỉ có thể làm bộ làm tịch, hùa theo: “Trái tim của nam nhân rất khó nắm bắt, ta còn có cách nào kia chứ!”
Mà Lục Trúc vẫn luôn trung thành và tận tâm, có thể bán mạng vì một câu của Cố Linh Quân, vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát. Tuy không nói nhiều như Liễu Phiêu Phiêu, nhưng cũng vẫn luôn lo lắng. “Vừa vào hậu cung, tương lai sâu như biển”.
Tình yêu của bậc Đế vương ai có thể biết nó sẽ tồn tại được bao lâu. Hiện nay, đúng thật là bệ hạ yêu thương quan tâm đến nương nương, nhưng người không có hài tử giữ chân, trước sau vẫn là thiếu một vật bảo đảm.
Nghe Liễu Phiêu Phiêu nhắc tới chuyện này, trong lòng Lục Trúc cũng động đậy, mịt mờ nhắc nhở nương nương nhà mình.
Vẻ mặt Liễu Phiêu Phiêu kinh ngạc, thật lâu không thể bình phục: “Nương nương, lâu như vậy rồi, mà ngàu và bệ hạ vẫn chưa viên phòng?!”
Trung gian đã tạm dừng hồi lâu, mới tìm được từ ngữ để hình dung.
Sau khi vô cùng khiếp sợ vì nghe được tin này, lại nghiêm túc bày mưu tính kế giúp nàng: “Không bột đố gột nên hồ, đêm tất niên, nương nương hãy uống chút rượu với Hoàng Thượng, sau đó lại thuận theo tự nhiên, nhất định chiêu này sẽ rất được việc.”
Cố Linh Quân mặt ngoài đồng ý, đáy lòng lại có một ý khác.
Nàng không phải nữ nhân cổ đại “Ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng”, không được thương yêu thì sao, không dính líu gì đến tâm trạng, một mình nàng cũng có thể tự tiêu khiển. Hài tử nên là kết tinh tình yêu giữa hai người, chứ không phải vì giữ chân Tiêu Dục Hành.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mấy lời của Liễu Phiêu Phiêu cứ vang vọng mãi trong đầu óc nàng. Cố Linh Quân uống say như thay đổi thành người khác, trong đầu nghĩ cái gì cứ nói hết ra ngoài.
“Nàng có biết những lời này có ý gì không?!” Gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to ở trước mặt, tuy Cố Linh Quân say, nhưng cũng cảm thấy khẩn trương, ngoan ngoãn gật đầu.
“Biết.”
Hiện nay Tiêu Dục Hành có thể phán đoán, Cô Linh Quân đã hoàn toàn say.
Đứng thẳng người, đang muốn đi ra ngoài gọi cung nhân, còn chưa đi được hai bước, thì nghe được phía sau truyền đến âm thanh ghế ngã xuống đất, ngay sau đó lại bị nàng từ sau lưng ôm lấy.
“Có phải chàng muốn đi tìm nữ nhân khác hay không?” Cố Linh Quân hơi mang ủy khuất nói.
Lần đầu tiên Tiêu Dục Hành cảm thấy đau đầu, cho dù đứng trước đám triều thần cáo già đầy mưu mô, hắn cũng chưa bao giờ rối rắm không biết làm gì như thế này.
Thầm thở dài, nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, nhỏ giọng nói: “Không phải đi tìm người khác, gọi người tới hầu hạ nàng thay quần áo, được không?”
Cố Linh Quân đầu lắc như trống bỏi: “Không thích.”
“Chàng tới hầu hạ ta không được sao?” Cố Linh Quân không hề phát hiện bhtan đang đi trên con đường tìm cái chết, càng đi càng xa, vẻ mặt thành khẩn nhìn nam nhân.
Nhẫn nại suốt đời này của Tiêu Dục Hành rốt cuộc vào giờ phút này cũng đã tiêu hao hết, không hề nhiều lời, chặn ngang bế nàng lên, đi thẳng vào trong.
Cố Linh Quân hét lên vì ngạc nhiên, lẳng lặng ôm cổ hắn, tiếp theo lại hỏi: “Chúng ta muốn nấu cơm sao?”
“Đúng vậy.” Tiêu Dục Hành nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Cố Linh Quân bị ném ở trên giường, vì chăn mệm mềm mại nên cũng không cảm giác được đau.
“Giày, ta còn chưa có cởi giày.” Nàng giơ giơ bàn chân lên.
Tiêu Dục Hành cũng chỉ là đứng ở đầu giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Thấy hắn không động đậy, Cố Linh Quân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ. Nàng tự bò dậy cởi giày vớ, còn xếp chỉnh tề dưới giường. Làm xong hết mới quay lại nằm trên gường, giang hai tay, thành một chữ “Đại”.
“Đến đây đi, tùy ý chàng chém giết.” Cố Linh Quân phát ra lời mời.
Mà Tiêu Dục Hành vẫn cứ đứng yên đó không cử động, trừ bỏ cảm xúc nóng bỏng từ đôi mắt, hầu như biến thành một bức tượng.
Chẳng lẽ hắn không được? Cố Linh Quân dưới đáy lòng nghi hoặc.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy có đạo lý, rốt cuộc cổ đại không có tài liệu phim ảnh gì liên quan đến chuyện giường chiếu.
Tuy rằng nàng cũng xem qua không nhiều phim lắm, nhưng truyện tranh thì một đống, nên hiểu vẫn là hiểu. Cố Linh Quân cảm thấy, nàng có trọng trách chủ động gánh vác “Dạy dỗ” vị hoàng đế cổ đại xử nam ngây thơ này.
Thanh thanh giọng nói, bắt đầu chỉ dạy: “Hiện tại chàng nên cởi áo ngoài, hai mắt tỏa sáng, tiếp theo ôm lấy ta...”
Như là sợ hắn không biết, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: “Phải dùng loại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta ấy, sau đó lấp kín miệng nhỏ đang lải nhải của ta, kế tiếp cởi…”
Nói còn chưa hết câu, Tiêu Dục Hành đã bước đến gần giường, kéo chăn bao trùm toàn thân nàng, như đoàn bánh tét.
“Làm gì vậy?!” Cố Linh Quân vừa giãy giụa vừa hét lên.
Mà Tiêu Dục Hành vẫn giữ vững lòng trai, bọc chặt nàng lại sau đó ra ngoài kêu cung nhân vào.
Lục Trúc nơm nớp lo sợ chạy vào, vừa hành lễ vừa cẩn thận lén nhìn vào trong màn giường: “Hoàng Thượng có gì cần dặn dò ạ?!”
Tiêu Dục Hành hít vào một hơi thật sâu: “Đi vào, xử lý ngay.”
Trái tim Lục Trúc nhảy dựng, sau khi trả lời nhanh chân chạy vào giường trong. Đi ngang thấy ghế ngã xuống, bình rượu nằm dưới đất, tâm tình lại vui vẻ. Nhưng vào giường lại nhìn thấy Cố Linh Quân bị bọc thành bé tằm, giẫy giụa búng búng người.
Tiêu Dục Hành đứng yên bên ngoài, bị gió lạnh thổi thanh tỉnh không ít.
Cung nhân lần lượt ra ra vào vào, đưa canh giải rượu, dọn dẹp sạch sẽ. Một lát sau, Lục Trúc tiến đến gần, mặt cúi đến cực thấp, vẻ mặt xấu hổ: “Hoàng Thượng, nương nương đã ngủ rồi.”
“Sau này không có lệnh của trẫm, tuyệt đối không được để nàng ấy chạm vào rượu.” Tiêu Dục Hành ra lệnh.
“Dạ.”
Lục Trúc vội vàng đồng ý, mặt lộ vẻ khó xử, cẩn thận hỏi: “À, vậy đêm nay, Hoàng Thượng…”
Thị tẩm không thành công, còn say ngủ như chết, đoạn thời gian trước nương nương vẫn còn luôn nhắc mãi muốn đón giao thừa chung với bệ hạ. Lục Trúc ở trong lòng thở dài, đáng tiếc cảm khái.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên là hấp dẫn sự chú ý của Trương Đức Phúc và Đặng công công, Trương Đức Phúc đứng ở phía sau, cũng đang muốn hỏi, bãi giá hồi cung hay là vẫn tiếp tục ở lại.
“Đều lui xuống đi.”
Ba người đều sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, tiếp theo đều là vui vẻ ra mặt.
“Dạ, vậy lão nô xin chúc bệ hệ một câu năm mới vui vẻ.” Trương Đức Phúc cười đến nếp nhăn không thể nhăn hơn được nữa, Lục Trúc và Đặng công công cũng nối đuôi nói câu chúc tết.
Tiêu Dục Hành lại bước vào bên trong, thấy người nào đó nằm ngủ say nồng trên giường, hô hấp lâu dài, vẫn không nhúc nhích, vô cùng ngoan ngoãn. Hắn nhịn không được vươn tay, đầu tiên là nhẹ nhàng chạm chạm, sau đó lại tăng thêm lực, nhéo nhéo.
Người đang chìm trong giấc mơ, bất mãn nhăn mi, vươn tay đánh, nhưng vẫn không có tỉnh.
Không gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh hít thở.
“Bùm” một tiếng, bên ngoài đột nhiên lại phóng pháo hoa, mơ hồ còn truyền đến âm thanh cười nói ầm ĩ. Cơ thể Cố Linh Quân run lên, lông mi chớp chớp, muốn mở mắt, nhưng vì men say nên không thể mở ra.
“Tại sao đón năm mới lại buồn như vậy, ta muốn chàng cười vui vẻ cơ.” Cố Linh Quân nỉ non, tựa như nói mớ.
Tiêu Dục Hành cứng người, lại giơ tay che lại đôi tai của nàng, thay nàng ngăn cách âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài.
“Năm mới vui vẻ.” Nhìn nửa ngày, hắn cong môi cười.
Trong lúc ngủ mơ, cũng không biết nhìn thấy cái gì, khóe miệng cũng cong cong cười rất tươi.
Tỉnh dậy sau cơn say rượu, đầu tất nhiên là đau đớn, Cố Linh Quân ngồi ở trên giường, ôm đầu: “Lục Trúc, đau quá.”
Lục Trúc hiếm khi tức giận: “Nương nương là xứng đáng, uống nhiều rượu như vậy làm gì, hỏng chuyện tốt.”
Cố Linh Quân sửng sốt, đó là tại thể chất thôi, không trách nàng được.
Ký ức tối hôm qua ùn ùn nối đuôi nhau dũng mãnh tràn vào trong đầu nàng, như một đoạn video clip ngắn.
Toàn bộ gương mặt đều đỏ lên, ngay sau đó lại trở nên tái nhợt.
“Ta không sống, a a a, huhuhu!” Cố Linh Quân nắm tóc, thét to.
“Suỵt, nương nương, bệ hạ còn ở bên ngoài kìa.” Lục Trúc bất chấp, che miệng nàng lại.
Cố Linh Quân mặc xong quần áo, nhanh chóng chạy ra ngoài, thì nhìn thấy Tiêu Dục Hành đang ở phía trước cửa sổ, viết cái gì đó.
Nàng dừng ở khoảng cách mười bước, không dám tới gần.
Tiêu Dục Hành cũng chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, cũng không nói gì, lại tiếp tục viết.
Cuối cùng, vẫn là Cố Linh Quân chịu không được bầu không khí này, ủy khuất đi qua, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn: “Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự sai rồi, sau này thần thiếp tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không chạm vào rượu nữa.”
Tiêu Dục Hành đặt bút xuống, nhìn qua sườn mặt Cố Linh Quân, nàng nhìn thấy lại vội vàng cúi đầu, không dám đối diện. Nàng cúi đầu đến cổ có chút đau nhức, mới nghe hắn nói: “Không có lần sau.”
Cố Linh Quân nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút vui quá khóc ra tiếng. Nhìn lên trên bàn, hình như là đang viết câu đối xuân, nhưng trang giấy lớn nhỏ lại không giống nhau, tò mò hỏi: “Bệ hạ đang viết cái gì vậy?”
“Đây là lời cầu nguyện đưa đến Chùa Thiên Lộ vào đầu năm mới.” Trương Đức Phúc giải thích.
Cố Linh Quân liếc mắt, nội dung không ngoài suy đoán của nàng, đều là “quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà” linh tinh.
“Nàng cũng tới viết.” Tiêu Dục Hành dịch ra vị trí, nhìn nàng nói.
Cố Linh Quân nhìn nhìn hắn rút ra một tờ giấy đỏ trên bàn, khẽ cắn môi, tiếp nhận bút, làm đủ tư thế, đang chuẩn bị thì lại ngừng: “Không cho xem.”
Đám người này nhìn chằm chằm, làm nàng xấu hổ viết không được.
Trương Đức Phúc cười, dẫn đầu xoay người sang chỗ khác. Tiêu Dục Hành nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng xoay mặt sang hướng khác.
Cố Linh Quân cũng không so đo, nghĩ nghĩ, trịnh trọng viết xuống tâm nguyện của bản thân lên trang giấy đỏ.
“Năm mới lại đến, năm cũ đi qua, mong rằng người đổi mới, đừng như trước.”
Viết xong cười, ngẩng đầu thì thấy Tiêu Dục Hành, không biết khi nào đã nhìn về phía nàng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Hết chương 54