Những ngày tiếp theo Mộ Dung Vân đều tìm được một lý do rất chính đáng xuất hiện ở phủ Định Quốc , sáu lần thì hết cả sáu lý do đều là thay phụ hoàng hắn đến ban thưởng cho Định Quốc Công , điều này làm mọi người càng thêm kính phục lão nhân gia đã từng làm nguyên lão ba triều nhưng chỉ có người trong cuộc lại cảm thấy bi ai , phần thưởng cho một lão nhân gia mà lại toàn là trâm cài dành cho nữ nhân , y phục dành cho nữ nhân , ngay cả ngọc bội cũng là loại dùng riêng cho nữ nhân . Không khỏi làm cho Lão Quốc Công chắp tay lên trán nhiều đêm , bộ não già nua không ngừng cảm thấy khó hiểu _ "Hoàng thượng , người muốn nhắn nhủ gì với lão thần a" . Thắc mắc suốt mấy năm cho tới khi vị hoàng đế nào đó được hỏi tới cũng phải chống tay lên cằm có chút nghi vấn _ " Có a ? Sao trẫm không nhớ chút nào vậy ? " .
Đương nhiên những phần thưởng này đều được ông ban lại cho cháu gái yêu quý, trong cả phủ Định Quốc duy nhất có thể sử dụng được cũng chỉ có một mình tiểu bảo bối này thôi .
Lạc Thiên cũng không rãnh rỗi mà để ý đến Mộ Dung Vân , chỉ cần Tâm Di ở yên trong phủ là được . Bây giờ hắn có rất nhiều chuyện phải làm ,mà đáng lẽ những việc này phải do vị thái tử đang ung dung ngậm kẹo trong sân kia giải quyết thì lại đẩy hết sang cho hắn . Thật làm cho vị đại công tử của Phủ Định Quốc hậm hực suốt nhiều ngày , rõ ràng tên tiểu tử này muốn giành muội muội với hắn .
Mộ Dung Vân tay cầm cây kẹo hình thù kỳ lạ đưa lên miệng , hai hàng lông mày nhíu lại song lại có vẻ như là đang suy nghĩ .
" Tâm Di , ta vẫn thấy cây màu xanh là ngon nhất ".
" Vậy cho huynh hết những cây màu xanh " . Lạc Tâm Di vui vẻ lựa hết những cây kẹo thủy tinh màu xanh đưa cho Mộ Dung Vân , mấy ngày trước Thiên Di đã chỉ cho nàng , không ngờ lại đẹp đến như vậy .
Mộ Dung Vân ngoan ngoãn cầm lấy , cả gương mặt đều vì cười mà biến dạng .
Một đôi nam nữ hòa hợp như vậy , một khung cảnh tươi đẹp như vậy thật không ai nỡ lòng phá hủy , nha hoàn Hạ Nhi cũng phải nép ở góc xa nhìn lén nhưng có người lại vô tình cố ý sát phong cảnh , tự biến mình thành một cây đèn sáng chói .
" A...a....a Tâm Di a , thật là tức quá a ..... " . Tiếng la của Diệp Thiên Di truyền đến một cách vang dội , khi nàng vừa vào đến sân thì càng tức giận hơn . " Mộ Dung Vân , ngươi lại còn dám xuất hiện ở đây ? " .
Lạc Tâm Di khó hiểu nhìn Tư Mã Phong đang đi đằng sau . " Chuyện gì vậy a ? "
Tư Mã Phong nhúng vai có vẻ bất đắc dĩ những trong lòng thì buồn cười không chịu được . " Không kỹ viện nào chịu chứa chấp chúng ta "
" Huynh lại cho người phong tỏa kỹ viện sao ? " . Lạc Tâm Di quay sang nhìn Mộ Dung Vân nhưng chỉ thấy hắn lắc đầu như không biết gì .
" Hắn không có phong tỏa nhưng không ai dám cho ta vào nữa " . Diệp Thiên Di tức giận ngồi xuống ghế , thật là tức giận không chịu được . Nàng chỉ mới vừa đến cửa kỹ viện thì tú bà , gia đinh , gác cổng , nha hoàn , cô nương ai cũng nháo nhào chạy ra ba quỳ chín lạy tống tiễn nàng đi , vừa mới định quay lưng qua kỹ viện đối diện thì bên đó cũng nhanh chóng đóng cửa treo biễn _ MIỄN TIẾP KHÁCH . Thật quá đáng , xem nàng như ôn dịch mà xua đuổi vậy sao ?
Diệp Thiên Di nhìn đống kẹo thủy tinh trên tay Mộ Dung Vân , trong lòng nãy lên suy nghĩ nham hiểm , hắn hại nàng , nàng cũng cũng phải xử lại hắn . Xòe bàn tay trắng nõn mềm mại về phía Mộ Dung Vân . " Ta muốn " .
Lạc tâm Di và Tư Mã Phong có chút dở khóc dở cười , có ai lại giựt đồ trên tay người khác như vậy chứ .
Mộ Dung Vân nhìn đống kẹo trên tay , lại nhìn tên Mạc Thiên Khuynh không biết lý lẽ đang nhìn hắn chằm chằm sau đó đưa đống kẹo ra trước . Hắn không muốn làm Tâm Di khó xử , dù sao hắn cũng được ăn một cây rồi .
Diệp Thiên Di nhanh chóng cầm lấy sau đó quay lưng bỏ đi , nhìn dáng vẻ của hắn thật hả hê , nàng thù rất dai đó .
Mộ Dung Vân ở lại tới khi trời đã tối mịt , hắn cũng muốn ở lại thêm một chút nhưng ánh mắt của Lạc Thiên nhìn hắn như chỉ nhắn nhủ với hắn một điều , ngươi cút ngay cho ta .
" Tâm Di , yến hội ngày mai , ta đến đón muội đi cùng được không ? "
Lạc Tâm Di nhẹ nhàng gật đầu . Đây là lần đầu tiên hắn đón nàng .
" Yến hội ? " . Diệp Thiên Di hai mắt xoe tròn nhìn Lạc Tâm Di .
" Ngày mai , hoàng thượng thúc thúc mở tiệc tiếp đón các vị sứ thần của các nước a " .
Diệp Thiên Di lại lấy tay chỉ về phía mình . " Ta có được tính là sứ thần của Phong Thành Quốc không ? "
" Sứ thần của Phong Thành Quốc lần này là Lục Vương Gia , Mạc Thiên Hạo " . Lạc Thiên liếc mắt về phía Diệp Thiên Di , ngươi muốn bị lộ hay sao còn muốn tới đó .
Diệp Thiên Di hiểu được ý của Lạc Thiên nhưng chỉ xua tay tỏ ý không cần lo lắng , lão lục rất đáng yêu lại thông minh , sẽ không lật tẩy nàng , hơn nữa Mạc Thiên Khuynh hắn trước giờ vẫn giả ngơ giả ngốc , yến hội nào cũng không tham dự , chắc chắn trong đám sứ thần chẵng ai biết mặt hắn tròn hay méo .
" Vậy ta cũng đi , thật làm phiền thái tử rồi " . Diệp Thiên Di chân chó nhìn Mộ Dung Vân , còn nhắn nhủ thêm một câu . " Ngày mai thái tử cũng đừng mặc trang phục tử sa, hai người chúng ta sẽ mặc một màu " . Vừa nói lại vừa nhìn Lạc Tâm Di cười ngọt ngào .
Mộ Dung Vân cười gượng nhưng vẫn gật đầu đồng ý . Sau đó đành cáo từ mọi người ra về .
Khi Mộ Dung Vân vừa định bước lên xe ngựa thì nha hoàn Hạ Nhi nhanh chóng chạy tới đưa cho hắn một cái bọc nhỏ màu trắng nói là của tiểu thư nàng gửi cho hắn . Sau khi Mộ Dung Vân đã ngồi yên trên xe ngựa thì lập tức mở ra , bên trong là những cây kẹo thủy tinh đủ màu sắc nhưng chỉ màu xanh hắn thích là không có , cũng đúng , khi nãy Tâm Di đã lựa hết màu xanh ra rồi chỉ là tuy lúc đầu là của hắn nhưng sau đó lại trong tay Mạc Thiên Khuynh .
Mộ Dung Vân bật cười mỉa mai khi nghĩ lại lúc đầu là của hắn nhưng lúc sau lại là của Mạc Thiên Khuynh , thật là ý trời . Mộ Dung Vân nhìn những cây kẹo đủ màu sắc thật lâu sau đó gói chúng lại đặt vào trong áo , ít nhất nàng vẫn nhớ sau Mạc Thiên Khuynh còn có hắn là được , ít nhất trong lòng nàng vẫn còn vị trí cho hắn là được . Mộ Dung Vân dựa cả người vào trong xe , hai mắt nhắm lại ít nhất hắn chỉ sau một người cũng được ...