Chẳng lẽ nàng và Bùi Trạch giống nhau, đều xuyên không?
Đây là chuyện nàng sợ nhất! Nếu như lại bước vào Bùi gia, vậy thà chết còn hơn! Với Lan Cửu là sợ, nhưng cũng chỉ là sợ mà thôi, sợ long khí quanh người hắn, mặc dù hắn lạnh lùng nhưng chưa từng hại nàng. Nhưng Bùi Trạch không phải vậy, hắn vĩnh viễn là một cơn ác mộng!
Tô Mật khiếp đảm vô cùng, sợ có khoác mấy lớp da nữa cũng không giấu được cơ thể đang run lên của mình.
Cho đến khi mặt trời lặn, Tô Mật mới dần bình tĩnh trở lại. Không phải sợ! Không phải sợ! Nếu quả thật Bùi Trạch cũng trọng sinh, hắn sẽ không phải hỏi Đại thẩm thẩm neax, hắn sẽ trực tiếp tìm đến đây, ngươi xem, hắn không đến, đúng không? Có lẽ hắn chỉ là cao hứng nhất thời hỏi một câu, là vậy, nhất định là vậy!
Tô Mật tuy là tự an ủi mình mạnh mẽ, nhưng có an ủi cách mấy, vẫn nằm run rẩy trên giường.
Quả nhiên tự an ủi không có mấy tác dụng, Tô Mật đeo mai rùa đến một tháng, từ đầu xuân đến cuối xuân, cửa sổ đóng kín mít! Mà trong một tháng này, sóng yên biển lặng, đừng nói Bùi Trạch, người lạ đến thôn cũng chẳng có một ai, Tô Mật lúc này mới từ từ cởi mai rùa.
Mở cửa sổ ra, gió xuân mang theo hương nhài tràn vào, Tô Mật kích động muốn khóc.
Không sao rồi, có thể ra ngoài hít thở không khí rồi!
Kết quả vừa xuống lầu đã bị Đại thẩm thẩm bắt lấy.
Đại thẩm thẩm giữ Tô Mật rất lâu, nha đầu này quá trầm rồi, cả ngày nhốt mình trong nhà, một tháng không ra khỏi cửa! Hôm nay phải bắt con bé ra ngoài, đi phơi nắng một chút, vừa hay lúc đến đã thấy Tô Mật xuống lầu, chạy đến nhéo tai nàng.
“Cuối cùng cũng ra khỏi nhà rồi ha?”
“Ai da, đau, thẩm thẩm ơi đau!”
Đau gì chứ, rõ ràng còn không dùng sức! Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, Đại thẩm thẩm liền lỏng tay, lại chăm chú nhìn, ở trong phòng cũng có cái hay, mặt ngày càng trắng rồi, trắng hơn cả sứ trắng! Không nỡ mắng nàng, đành chuyển đề tài.
“Ra nhà đúng lúc lắm, đi thôi, lên trấn với ta.”
“Lên trấn làm gì ạ?”
“Đúng là nhà đầu hồ đồ mà, phải mua tiệm đó, quên rồi sao? Chuyện này ta đã giục người hỏi thăm, hôm qua vừa hay có người bán của hàng, người tiến cử nói cửa hàng đó cũng không tồi, bảo chúng ta đi xem thử!”
Tô Mật quả nhiên đã quên chuyện mua tiệm ở trấn rồi.
Gặp phải Bùi Trạch thì còn sạp với tiệm gì nữa! Bất quá bây giờ cũng ổn rồi, Bùi Trạch không đến, nguy cơ đã được giải trừ! Cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay Đại thẩm: “Thẩm thẩm là tốt nhất, hôm nay chúng ta lên trấn ăn đồ ngon đi, con đãi thẩm!” Đại thẩm thẩm gật đầu mãnh liệt: “Ta ăn cho con nghèo luôn!”
“Thẩm thẩm muốn ăn bao nhiêu cũng được ~”
Lời này không phải là khoác lác, Tô Mật quả không thiếu tiền mà.
Đừng nói là hai trăm lượng bạc trong phòng, còn cả vàng cất trong hộp kia, cũng phải lên đến cả ngàn lượng bạc ấy chứ.
Nhưng trong mắt thẩm thẩm, đó chỉ là lời mạnh miệng mà thôi! Mấy chục lượng bạc đối với một nông gia đã là nhiều, có lẽ dành cả đời cũng không có, nhưng trên đời này, vật đắt đỏ thì rất nhiều, muốn ăn chút đồ đắt tiền, cũng đến mấy lượng bạc rồi cũng nên!
Tô Mật cười ngọt ngào, Đại thẩm thẩm cũng thấy vui vẻ, không nỡ đả kích nàng, hai người vui vẻ đếm Đại gia.
Tiểu trấn cách Xuân Hà thôn mất chục dặm, đi bộ cũng cả ngày chứ đùa, Đại thẩm thẩm không nỡ để Tô Mật đi bộ, đặc biệt thuê xe bò. Tô Mật trừng mắt nhìn xe bò lớn trong biện, vòng quanh một vòng, hóa ra đây chính là xe bò? Tô Mật quả thực chưa từng ngồi qua xe bò nha.
Lúc Tô phụ và Tô mẫu còn sống, Tô Mật thân thể bạc nhược, chưa từng ra khỏi cửa, đừng nói đến ra khỏi thôn. Sau này đến Bùi gia, cũng không ngồi xe, sau này lại vào phủ Lan Triệt Vương rồi vào cung, lúc đó đã là ngồi trên xe kiệu xa hoa rồi.
Tô Mật: “Xe bò cũng giống xe ngựa, dùng roi đánh ạ?”
Đại thẩm thẩm vừa dọn đồ vừa gật đầu, ngồi xe bò cũng phải mất hai canh giờ, phải chuẩn bị đồ ăn, không thể để nha đầu đói được. Tô Mật nhìn mình, lại nhìn thẩm thẩm: “Thẩm thẩm biết đánh xe bò ạ?”
“Không biết.”
Đại thẩm vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ lắc đầu.
Tô Mật chớp chớp mắt.
“Con cũng không biết, thế chúng ta làm sao mà đi?”
Tô Mật tưởng chỉ có hai người họ đi thôi chứ.
“Có người đánh xe, chúng ta chỉ ngồi thôi.”
Ai chứ? Tô Mật đang muốn hỏi, thì nhìn thấy một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu từ phòng bước ra, mắt to mày dài, phong thái cởi mở. Tô Mật trừng mắt nhìn, sau đó liền cười nói: “Minh Lỗi ca, huynh đi cùng bọn muội sao?” Đại Minh Lỗi, con trai thứ hai của Đại thẩm thẩm.
Hắn thường không ở nhà, Tô Mật rất ít gặp hắn, hắn học làm nghề nguội ở cách thôn.
Đại Minh Lỗi giương mắt liền thấy mắt cười của Tô Mật, mấy tháng không gặp, nàng càng ngày càng xinh rồi...Nháy mắt cúi đầu, nhỏ giọng đáp một tiếng, đi lên lấy dây thừng, căn bản không hề nhìn Tô Mật. Tô Mật hoài nghi chớp mắt, đang muốn nói, Đại thẩm đã thu dọn đồ xong: “Mau lên đường thôi, nhanh một chút, còn có thể đến trấn ăn trưa.”
Lời đang muốn nói bị đánh gãy, Tô Mật cũng thôi, vén váy chuẩn bị lên xe.
“Chờ chút.”
Là tiếng của Minh Lỗi. Tô Mật và Đại thẩm đều ngước nhìn hắn: “Đợi ta một chút.” Không giải thích gì, hắn chạy vào phòng nhỏ, một chút đã đi ra, trong tay là hai cái đệm cũ, trải ra sau xe làm đệm.
Tô Mật kỳ lạ nhìn Minh Lỗi, có thể làm vậy nữa sao!
“Minh Lỗi ca, huynh thật lợi hại!”
Đại Minh Lỗi hoàn toàn không dám nhìn Tô Mật, rũ mắt thấp giọng nói: “Cái này ai cũng biết, xe bò có chút xóc, ngồi thế sẽ thoải mái hơn.” Tô Mật lại hiếu kỳ hỏi vài câu, Minh Lỗi tuy ít nói nhưng đều đáp lại. Đại thẩm thẩm thấy con trai mình tai đỏ cả lên, nhíu mày.
Sau khi nói mấy câu, Tô Mật và Đại thẩm lên xe, mà Minh Lỗi cầm dây cương đánh xe.
Xe bò lắc lư ra khỏi thôn, lại tiến đến một con đường núi uốn lượn, hai bên là cây xanh vờn quanh cùng eo sông xanh, còn có cả vách núi vách đá, Tô Mật kinh ngạc ngắm nhìn, chốc chốc lại phát ra tiếng, Đại Minh Lỗi nghe rõ tiếng thốt lên của nàng truyền đến bên tai, mím mím môi, đánh xe nhẹ nhàng hơn.
Ngồi xe bò là một chuyện mới lạ, phong cảnh hai bên cũng thật đẹp, nhưng phải ngồi mấy canh giờ, Tô Mật quả thật mất kiên nhẫn.
Thấy trấn hiện ra từ xa xa đã bật xuống xe, lúc đặt chân xuống, quả nhiên sung sướng! Nếu không phải có nhiều người, Tô Mật còn muốn xoa mông một chút, tuy là có đệm nhưng ngồi xe bò quả là đau mà. Đại thẩm thẩm cũng thế, trực tiếp nhảy xuống đi bộ cùng nàng, sau này sẽ không ngồi xe bò nữa.
Đại Minh Lỗi dắt xe về chỗ đất trống, nơi đó cũng có rất nhiều xe bò. Đây là nơi cất xe quan phủ dựng nên, dừng một lần một văn tiền, lúc đi sẽ có thẻ xe, quay về phải giao thẻ lĩnh xe, Đại Minh Lỗi cất thẻ xong mới đến chỗ hai người kia.
Đại Minh Lỗi cảm nhận được rõ ràng ánh mắt những người xung quanh đều dừng trên người Tô Mật.
Tô Mật quả thật quá xinh đẹp.
Mặc dù chỉ mới mười bốn, còn chưa trưởng thành, nhưng chỉ mang một bộ đồ trắng không có thêm trang sức gì, mộc mạc là vậy, mà vẫn hấp dẫn được mọi ánh mắt. Vốn còn muốn đi bên mẫu thân, kết quả bước đến bên Tô Mật, chặn mấy ánh mắt kia lại.
Ba người bước vào thành.
Bước bên Tô Mật, Đại Minh Lỗi cố không nhìn người bên cạnh, chỉ vì chóp mũi quanh quẩn đều là mùi hương của Tô Mật. Lúc đi cứ luôn nghe tiếng hô nhỏ kinh ngạc của nàng, cứ luôn nhẫn nhịn không quanh đầu, lần đầu nàng đến trấn, nên mới kinh ngạc vậy sao? Đại Minh Lỗi nhịn lại nhịn, cũng cùng không nhịn được nữa, cẩn thận lén nhìn Tô Mật.
Sau đó ngẩn ra.
Nàng bước thong dong, đôi mắt bình tĩnh nhìn xung quanh, không chút kinh ngạc.
Tô Mật đương nhiên sẽ không kinh ngạc, nàng từng ở trong kinh thành, một trấn nhỏ thì có gì lạ lẫm đây? Lúc đi cứ như vậy là vì nàng chưa từng ngồi xe ngựa, cũng chưa từng thấy phong cảnh hai bên, hơn nữa là, người ít! Con đường đó hầu như không có người, mình có làm sao cũng không ai thấy.
Nhưng bây giờ không thế.
aNgười qua người lại, cần phải đoan trang chừng mực, bằng không người ta sẽ cho mình là nhà quê!
Đại Minh Lỗi ngạc nhiên nhìn góc nghiêng của nàng, chợt nghe cõi lòng mình có tiếng vỡ vụn.
Nàng làm gì có chút ngạc nhiên nào? Lần đầu lên trấn, nhưng lại bình tĩnh thong dong như đã sống ở đây vậy. Không, không phải là sống ở đây, nàng rõ ràng không cao ngạo, không hung hăng vênh váo, nhưng khí chất lại nhưng muốn nói với người ngoài, nàng không phải đến từ thôn nhỏ, mà là từ nơi còn lớn hơn cả trấn này, đô thành!
Rõ ràng chỉ là cô nữ vừa mất song thân.
Nhưng tại sao, bản thân, trong lòng lại có một cảm giác, một cảm giác rất chân thật, chân thật đến không thể lơ là.
Bản thân...
Không xứng với nàng.