Nước trong thì không có cá, thế thái nhân tình trăm năm nay, lão phu nhân cũng chưa từng vọng tưởng nhà mình ai cũng là người lương thiện, bà vẫn luôn nghĩ, chỉ cần nắm chắc phương hướng, Kỷ gia sẽ không sụp đổ, còn về những người kia, chỉ cần không quá đáng, sẽ nhắm mắt cho qua, vạn sự không cần quá tính toán làm gì.
Không ngờ là, vì mình không tính toán, nàng ta lại có thể làm ra chuyện điên rồ đó!
Lão phu nhân không trực tiếp tìm đại phu nhân, mà đợi Kỷ Minh Nhiên, đại lão gia, Kỷ Minh Nhiên.
Kỷ Minh Nhiên nhận được tin vội từ bên ngoài quay về, lúc bước vào chính viện của lão phu nhân, phát hiện tất cả hạ nhân đều im lặng, cả viện không tiếng động, dừng cước bộ, sau đó lại rất nhanh tiến vào bên trong. Lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên cao, môi khẽ nhếch, đôi mắt có chút mờ ảo nhưng vô cùng sắc bén nhìn Kỷ Minh Nhiên.
Kỷ Minh Nhiên tiến đến, vấn an: “Người vội gọi con quay về như vậy, là có chuyện gì sao?”
Lão phu nhân không trực tiếp nhắc đến, ngưng thần nhìn Kỷ Minh Nhiên. Đây chính là đứa con cả, hắn không yêu thích văn chương, cũng không xuất chúng, cũng không sao, Kỷ gia mỗi thế hệ chỉ có một người vào triều, nó yêu thích sông núi cũng được, chỉ là dù gì hắn cũng là con cả, vẫn nên biết quản lấy thê tử mình.
Ai ngờ, chuyện lại thành ra như vậy................
Cũng không nhắc đến, chỉ hỏi: “Năm sau Ngọc Ảnh cũng tròn mười lăm rồi, chuyện hôn sự của con bé, ngươi đã nghĩ đến chưa?”
Kỷ Minh Nhiên khó hiểu nhíu mày.
Bị lão phu nhân triệu hồi gấp, không khí trong viện nặng nề, Kỷ Minh Nhiên vốn tưởng tượng có chuyện không hay gì, cuối cùng lại hỏi Ngọc Ảnh? Đứa con gái này tính tình yếu đuối, tuy là cha con, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều. Trong lòng suy nghĩ lung tung, nhưng Kỷ Minh Nhiên vẫn rất nhanh đáp lại.
“Chuyện của Ngọc Thiền còn chưa định đến, sao mẫu thân lại hỏi đến Ngọc Ảnh?”
Lão phu nhân nhìn Kỷ Minh Nhiên, thấy vẻ khó hiểu của hắn, quả nhiên là không biết chuyên, cơn giận rốt cục cũng bạo phát! Ngươi không để tâm chuyện khác thì thôi, nhưng chuyện của đại phòng ngươi cũng không cần biết?! Đập lên tay vịn ba tiếng: “Nếu ta không hỏi nó, chắc Ngọc Ảnh đã bị người ta bán đi rồi!”
Kỷ Minh Nhiên cả kinh.
“Mẫu thân lời này ý gì?!”
Lão phu nhân kể hết sự tình một lần, Kỷ Minh Nhiên nghe xong lập tức kinh hoảng không thốt nên lời, ngây ngốc nhìn lão phu nhân. Lão phu nhân tức tối không nhịn được: “Nếu không phải hôm nay con bé bị bức quá mới đến tìm ta, ta còn không biết đám người đó còn nghĩ ra gì nữa.”
“Kỷ gia từ lúc nào đã phải bán con gái để cầu vinh rồi hả?!”
Lão phu nhân lập tức đứng dậy, nhìn Kỷ Minh Nhiên, lạnh lùng nói: “Lần này ta không phạt ả là để lại thể diện cho ngươi, ngươi là trưởng tử đại phòng, nó là vợ ngươi, Ngọc Thiền, Ngọc Ảnh là con gái ngươi, chuyện này ngươi tư xử lý đi.” Dừng lại một chút, mâu mắt càng đáng sợ hơn: “Nếu ngươi không xử lý được ác phụ này, ngươi, cả đại phòng nữa, đừng trách ta tống tất cả các ngươi khỏi phủ!”
..................................................
Sau khi Kỷ Ngọc Ảnh rời đi, Tô Mật ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn hàng dương liễu xa xa cùng hồ sen, suy nghĩ thật loạn. Lan Cửu đêm nay có đến hay không? Hắn còn tức giận không? Hắn nói là ba tháng, không phải ba tháng sau mới đến chứ? Còn có cái kia, cái kia.....còn đau không?
Tô Mật càng nghĩ càng loạn, mong ngóng đêm đến nhanh hơn một chút, lại không muốn trời cứ như vậy tối đi.
Tô Mật tâm tình loạn đến mất tâm, mặt trời cũng tự nhiên mà lặn, Tô Mật nhìn trời chiều, lửa đỏ tắt dần trong ánh mắt, tâm tư phức tạp lập tức trở nên trống rỗng. Xuân Lan im lặng tiến vào, thấy Tô Mật ngây ngốc nhìn xa xăm, chau mày, cô nương làm sao vậy?
Đã ngây ngốc trong phòng cả một ngày rồi.
Chỉ là Xuân Lan vốn không quá thân thiết với Tô Mật, cô nương này rất dễ hầu hạ, người cũng nhẹ nhàng ôn nhu, không nhất thiết lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh, do vậy cũng không dám tự tiện hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: “Cô nương, nên sửa soạn rồi, sắp phải đến chỗ lão phu nhân dùng cơm tối.” Tô Mật quay đầu đáp lại một tiếng.
Ai ngờ vừa tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đến chỗ lão phu nhân, liền có người mang cơm đến, ma ma mang cơm đến nói: “Lão phu nhân hôm nay không khỏe, mọi người đều ăn ở trong phòng, cũng không cần sang thỉnh an nữa.” Lão phu nhân có chuyện gì sao? Tô Mật vội hỏi: “Ma ma có biết lão phu nhân làm sao không?”
Ma ma lắc đầu: “Không rõ nữa.”
Lão phu nhân rất tốt với Tô Mật, Tô Mật đương nhiên lo lắng cho lão phu nhân, ngay cả cơm chiều cũng không dùng, trực tiếp đến chỗ lão phu nhân. Người trong viện không ai dám cản Tô Mật, Tô Mật không khó tiến vào được trong phòng, sau đó thấy lão phu nhân nằm trên giường, tóc tai bừa bộn, nếp nhăn ngày càng sâu, cả người như già nua hơn hẳn.
Lòng chua xót bước qua.
“Người sao vậy?”
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Tô Mật, lão phu nhân vội nói: “Ta không sao, chỉ là tâm tình không tốt, con không cần lo.” Thần tình tuy già nua nhưng lời nói có khí lực, hẳn không phải do ốm yếu, Tô Mật nhẹ thở ra, ngồi bên giường: “Là vì chuyện của Ngọc Ảnh sao?”
Tô Mật và Kỷ Ngọc Ảnh thân thiết, nàng biết chuyện, lão phu nhân cũng không ngạc nhiên.
Gật đầu.
Lúc vừa nghe chuyện này, đương nhiên là rất phẫn nộ, Kỷ gia là thanh môn, lại có một ác phụ tồn tại! Chỉ là sau khi cơn phẫn nộ qua đi, cũng tự trách, đứa con dâu này là do chính mình chọn. Năm đó lúc mới gặp, cảm thấy nàng ta có tính tình quyết đoán, có thể đảm đương gia môn.
Ai ngờ có mắt không tròng, để chuyện đến mức này!
“Ta vậy mà có mắt không tròng, dung túng đứa con dâu này, hủy cả một đời của Ngọc Ảnh......”
Quá tự trách mình, mắt sớm đã ngấn lệ, Tô Mật vội nắm lấy tay lão phu nhân, khuyên nhủ: ‘Lòng dạ là thứ khó lường nhất, việc này không thể trách người.” Lại nói: “Đại tiểu thư thì con không biết, nhưng Ngọc Ngọc Ảnh là nhờ người mới có được cuộc sống mới, đời sau của nàng sống tốt là nhờ người cứu nàng, không phải là hủy đời nàng.”
Cũng bởi vì người làm như thế, con mới hiểu rõ được rất nhiều chuyện.
Sao lại không hủy đời nó chứ? Nếu năm đó chính mình kiên trì tự tay nuôi Ngọc Ảnh, tính cách nó sẽ không yếu đuối đến vậy, tuy nói mình sẽ giúp nó tìm một phu quân tốt, nhưng nếu nó không tự đứng lên, cả đời này vẫn xem như là hủy đi! Những lời này lão phu nhân không nói với Tô Mật, chỉ nghĩ còn hai năm nữa, có thể dưỡng tính tình của Ngọc Ảnh.
Miễn cưỡng cười nói: “Ta biết rồi, con không cần lo cho ta, ngày mai ta sẽ khỏe lại thôi.”
Hai người lại nói chuyện một hồi, lão phu nhân liền kêu Tô Mật về dùng cơm tối, Tô Mật thấy lão phu nhân không sao, chỉ là muốn an tĩnh, cũng không nhiều lời nữa, nói mấy câu rồi cáo biệt. Lúc ra khỏi cửa, trời đã tối, trăng đã như ẩn như hiện, Tô Mật nhìn trời một lát, bỗng ngẩn ra, Lan Cửu có phải đã đến rồi không?
Nghĩ vậy, Tô Mật vội vã, từ chối nha hoàn muốn đưa tiễn mình, bước vội. Tuy bây giờ mặt trời chưa tắt hẳn nhưng chạy về chỗ mình còn cả đoạn đường a. Kỷ gia nhiều phòng, ban đêm cũng không u ám, trên cửa đều treo đèn lồng tinh xảo, tỏa ánh sáng ấm áp.
Tô Mật không còn lòng dạ nào ngắm cảnh đẹp, vùi đầu chạy đi, đột nhiên trước mắt xuất hiên vật cản, ngẩng đầu, sau đó cả kinh lùi về sau mấy bước.
“Ách!”
Xiêm y hỗn độn, tóc tai bù xù, kim trâm loạn ngầu trên tóc, mặt bầm tím, dưới ánh sáng còn nhìn rõ dấu tay, Tô Mật kinh hãi. Người nọ nói: “Ngươi vừa lòng rồi chứ?!” Tô Mật cẩn thận nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ.
Đúng là đại phu nhân!
Tô Mật: “Ngài làm sao vậy?!”
Đại phu nhân ngẩng đầu, oán giận nhìn thẳng vào mắt nàng, khiến nàng dựng đứng cả chân tóc.
“Ngọc Thiền phải định thân với con trai thứ của quan tam phẩm, Ngọc Ảnh lại không nghe lời ta, Kỷ Minh Nhiên muốn bỏ ta, ngươi hài lòng rồi chứ, tất cả chuyện này đều là lỗi của ngươi! Sao ngươi lại muốn hại ta, sao lại muốn hại ta!”
Tô Mật:..............
Chuyện này liên quan gì đến mình chứ?
Nhưng bây giờ thần sắc đại phu nhân trở nên điên cuồng, Tô Mật cũng không dám cãi lại, chỉ yên lặng lui về phía sau, ai ngờ Tô Mật im lặng đại phu nhân liền cho rằng nàng im lặng thừa nhận, lại thấy nàng muốn bỏ chạy, tâm tư oán hận tột cùng, Kỷ gia sắp bỏ mình rồi, còn cần gì thể diện nữa!
Nháy mắt nhổ cây trâm trên đầu xuống, nhào về phía Tô Mật.
“Ngươi hủy đi những ngày tháng tốt đẹp của ta, ta phải diệt ngươi!”
Tiểu tiện nhân, ngươi dùng vẻ mặt yếu đuối này lừa tất cả mọi người, hôm nay ta phải hủy dung ngươi!
Cây trâm phát sáng thẳng tắp hướng về phía mặt Tô Mật, Tô Mật vội lui về phía sau, đang muốn gọi người đến, lại thấy một thân ảnh nhảy xuống từ cây lớn, đá văng cây trâm từ tay đại phu nhân, đại phu nhân ngã xuống mặt đất, sau đó bất động.
“Cô nương, cô không sao chứ?!”
Nhanh chóng xoay người hỏi Tô Mật, vừa rồi Tô Mật bị dọa trắng mặt, thở hắt nửa ngày mới hoàn hồn, thanh âm run rẩy: “Vân, Vân Noãn?” Vân Noãn thấy Tô Mật như vậy, e là bị dọa đến mất hồn rồi, không nhiều lời nữa, lập tức ôm nàng quay về.
Sau khi Vân Noãn ôm lấy Tô Mật vẫn đang kinh hãi quay về lại gặp đám người đứng ngây ra, Vân Noãn bất chấp phản ứng của bọn họ, ôm thẳng nàng đến bên giường, bình tĩnh nói nhanh: “Canh an thần!” Laị tức khắc viết một phong thư thả bồ câu đưa tin ra ngoài.
Mùi hương quen thuộc vòng quanh chóp mũi, Tô Mật chậm rãi hoàn hồn, thẳng tắp nhìn Vân Noãn đang canh giữ bên giường, giật giât môi nhưng lập tức đứng dậy, Vân Noãn kinh ngạc, đang muốn nói, lại nghe Tô Mật hỏi: “Ngươi theo ta từ khi nào?”
Vân Noãn: “Từ ngày đầu cô nương đến Kỷ gia, ta đã ở đây.”
Nhưng cái này không quan trọng! Vội nói: “Cô nương ổn chứ? Có phải bị dọa sợ rồi không?” Vân Noãn vừa lo vừa sợ, nếu cô nương còn xảy ra chuyện gì trong lúc mình canh giữ, không cần hoàng thượng nói, nàng cũng định sẵn mình tội chết!
Từ ngày đầu tiên?
Cho nên, hắn sớm đã biết mình ở Kỷ gia, lúc đó, hắn còn giận, hắn không lập tức đi tìm mình, nhưng vẫn an bài cho Vân Noãn ở bên bảo vệ mình.
Rõ ràng là rất quan tâm mình, nước mắt Tô Mật lập tức lã chã rơi.
Vân Noãn một mực nhìn Tô Mật, thấy nàng rơi lệ, trong lòng kinh hoảng nhưng không biết làm sao mới tốt, đang muốn mắng sao gọi canh an thần vẫn chưa thấy mang đến, lại nghe thấy Tô Mật nói.
“Vân Noãn, ngươi bảo hắn đến đây một lần được không, ta muốn gặp hắn.......”
.............
Lan Cửu bước ra từ điện nghị sự, gió đêm từng trận, vào hạ, gió đêm cũng mang phiền lòng, Lan Cửu đứng dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn ánh trăng như ẩn như hiện, thấy ánh trăng biến thành khuôn mặt Tô Mật, híp mắt nhìn nửa ngày, vật nhỏ vô tâm vô phế kia đang làm gì nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lan Cửu nhấc chân muốn xuất cung.
Chân vừa bước được nửa ra cửa, dừng lại, xoay người quay về thư phòng.
Trẫm cũng biết giận chứ bộ!
Cứ giận nàng ấy một ngày cái đã, ai bảo đi tìm nam nhân!
Đến khi trở lại thư phòng, không nghe tiếng ai đó đọc sách trước cửa nữa, Lan Cửu nhấc chân, bước sang góc bên cạnh liền thấy Từ thái y ôm chồng sách ngồi ở gốc tường gà gật. Lan Cửu đến trước mặt y, nói: “Chảy cả nước miếng rồi kìa.”
Từ thái y lập tức bật ra một tiếng, không do dự nói: “Sao có thể vậy chứ, lão phu xưa nay ngủ chưa từng chảy nước miếng!”
Lan Cửu chau mày, lạnh lùng nhìn lão,
Nửa ngày sau Từ thái y mới hoàn toàn tỉnh táo, ô, sao cứ cảm giác có chút lành lạnh? Sau đó mới nhìn thấy Lan Cửu, lập tức cả kinh, gặp quỷ rồi, không phải xử lý chính sự xong rồi sao, sao không đi tìm Tô cô nương, lại tìm đến đây chứ!
Hôm nay thật sự khổ nói không nên lời, chỉ lỡ lời một chút mà phải đọc to sách cả ngày.
Cả một ngày!
Còn phải đọc thật lớn!!!
Lan Cửu hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói, Vân Mặc lại cầm phong thư tiến đến, trình lên: “Hoàng thượng, là Vân Noãn gửi đến.” Lan Cửu thu hồi tầm mắt trên người Từ thái y, nhận lấy thư.
Từ thái y: Cảm tạ Vân Noãn, cảm tạ Tô cô nương!
Lan Cửu đầu tiên là nhíu mày, trong lòng nghĩ vật nhỏ làm sao vậy, kết quả vừa đọc thư, cả người liền nổi giận, khiến Vân Mặc cảm giác run run trên đỉnh đầu, càng đừng nói đến Từ thái y, hai chân đã sớm mềm nhũn ra! Lan Cửu cơ hồ vừa đọc xong thư đã bay thẳng ra bên ngoài, Vân Mặc lập tức đuổi theo sau.
Từ thái y:.................
Cảm tạ Tô cô nương, cô nhất định sẽ thọ trăm tuổi!
Từ hoàng cung đến Kỷ gia, Lan Cửu một đường chạy như điên, chỉ trong nửa khắc. Lúc Vân Noãn nhận thấy có người đến, xoay người, hoàng thượng sao lại đến nhanh như vậy được? Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân vẫn nhanh chóng ra nghênh đón: “Hoàng thượng.”
Lan Cửu xua tay, thấy Tô Mật đứng bên hồ, chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, đầu khẽ cúi.
Nhíu mày: “Không phải nói là bị dọa đến mất hồn sao, sao vẫn đứng bên hồ vậy?”
Vân Noãn: “Lúc đó cô nương nói không nên lời một hồi, lát sau thì đỡ hơn rồi, nàng ấy cứ chấp nhất muốn đến bên hồ.”
Lan Cửu trầm mặc.
“Ngươi lui xuống đi, khống chế ác phụ kia, đừng làm ả chết.”
Vân Noãn: “Vâng.”
Vân Noãn đi rồi, Lan Cửu vẫn không bước đến, chỉ đứng phía sau nhìn bóng lưng Tô Mật. Nàng ấy vẫn luôn tinh tế, tóc vừa dày lại dài, như thể có thể phủ kín cả bức tường, Lan Cửu yêu nhất chính là mái tóc dài của nàng. Nhưng bây giờ, tóc dài rối tung, bao lấy thân hình bạc nhược của nàng.
Gió đêm thổi qua, sợi tóc khẽ run.
Ánh trăng chiếu xuống hồ, sầu càng thêm sầu, nàng đứng bên hồ, thân ảnh càng trở nên cô tịch đến bất lực,
Nàng đang suy nghĩ gì vậy?
Tô Mật đang nhớ về trước đây.
Đêm nay trăng không đẹp, bầu trời phủ mây đen, ánh trăng như ẩn như hiện, gió đêm ngày càng lớn, như thể sắp mưa. Nhưng Tô Mật nhìn những đóa sen kia, nụ hoa đã nở, đóa hoa run rẩy, giống, cực kỳ giống, Tô Mật có chút hoảng hốt, không phân rõ hiện tại và trước đây nữa.
Lan Cửu thích sen, trong cung khắp nơi đều có thể thấy sen.
Mỗi năm đầu hạ, khi sen nở, Lan cử luôn cùng mình ngồi thuyền nhỏ dạo quanh hồ, gió nhè nhẹ, hương thoang thoảng, thuyền chầm chậm, hai người không nói gì, chỉ lặng lặng ngắm sen, chóp mũi là hương sen quanh quẩn. Sau khi rời đi, Lan Cửu luôn ngắt một cành sen tặng mình.
Giống, quá giống rồi..........................
...........................................................
Lan Cửu vẫn đứng sau lưng Tô Mật, Tô Mật vẫn bất động, Lan Cửu lại không bước lên. Không biết qua bao lâu, Tô Mật cuối cùng cũng nhấc chân hướng về phía trong hồ, khoảnh khắc đó, trái tim Lan Cửu như ngừng đập, như quay về năm đó, lúc mở căn phòng của nàng, thấy nàng nằm giữa vũng máu.
Nháy mắt này, hắn chỉ cảm thấy hàn băng vây lấy toàn thân, quên cả hô hấp.
“Nàng đang làm gì đấy hả!”
Thanh âm nổi giận vang lên, cổ tay gắt gao bị túm lấy, lực lớn khiến Tô Mật lảo đảo lùi về mấy bước. Tô Mật kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy vẻ tức giận cực đại của Lan Cửu, cổ tay bị nắm chặt đến đau đớn cũng không bằng vẻ lạnh băng trên mặt hắn, khuôn mặt tuấn tú đã sắp đóng băng rồi, căng cứng.
“Nàng lại muốn tự tử?”
Lại muốn tự tử?
Tô Mật mờ mịt, đột nhiên có cảm giác man mát dưới chân, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra hài đã bị ướt từ khi nào. Vừa này nhìn thấy đóa sen kia, liền muốn hái nó, nếu tặng cho Lan Cửu, nhất định hắn sẽ rất vui nhỉ? Kết quả bất tri bất giác đã bước vào tận trong hồ sao?
Tô Mật cúi đầu không nói bị Lan Cửu cho rằng nàng đang cam chịu.
Bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi rồi.
Buông tay nàng ra.
Cổ tay mất đi sức nóng của bàn tay lớn, Tô Mật hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Lan Cửu, lập tức ngừng hô hấp, si ngốc nhìn Lan Cửu, nam nhân này là quân vương cao cao tại thượng, trước đến giờ luôn cường hãn, không có gì là không làm được, bên nhau nhiều năm, Tô Mật chưa từng thấy chuyện nào khiến hắn khó xử.
Nhưng hôm nay, vẻ mặt Lan Cửu cư nhiên hiện vẻ vô lực.
Vô lực.................
Ánh trăng cuối cùng cũng bị mây đen phủ kín, bóng đêm dày đặc dị thường. Không biết tự khi nào, lệ Tô Mật đã rất nhanh phủ kín, mơ hồ không thấy mặt Lan Cửu, chỉ nhìn thấy mâu mắt đen nồng của hắn, nơi đó phong bão tụ lại, ảm đạm thất hồn. Lan Cửu nhìn Tô Mật, nhìn nữ nhân mình nhiều năm bảo vệ này.
Dung nhan của nàng, mình đã quen thuộc đến thế, nàng vừa nhấc mi, mình đã biết nàng muốn gì, nữ nhân này, sớm đã khắc sâu trong tâm khảm mình.
Chỉ là, càng nhìn càng vô lực.
“Nàng còn muốn ta thế nào đây?”
Nháy mắt nổi giận, vung chân đá nước trong hồ, mặt hồ yên tĩnh nổi lên mấy gợn sóng.
“Nàng còn muốn ta làm thế nào, còn muốn ta thế nào với nàng!!!”
“Sao trái tim nàng lại tàn nhẫn đến vậy!”
Vì kích động, vì nổi giận, sắc mặt Lan Cửu trở nên dữ tợn, không còn vẻ tuấn mỹ nữa, chỉ khiến người ta sợ hãi.
Nước mắt Tô Mật rốt cuộc cũng rơi xuống.
Tô Mật là sợ Lan Cửu, bộ dáng hắn nổi giận quả khiến người ta sợ hãi, dù Lan Cửu chưa từng nổi giận với mình, dù mình chỉ là vô tình nhìn thấy hắn phát hỏa. Đây là lần đầu tiên Lan Cửu nổi giận với mình, cũng là lần đâu tiên lớn tiếng với mình, lần đầu tiên đối mặt với cơn giận của hắn.
Nhưng Tô Mật khóc, không phải vì sợ hãi, mà vì nhớ đến chuyện mình không muốn nhớ đến.
Một tháng cuối cùng kia, Lan Cửu không hề xuất hiện, một tháng, mất hết can đảm, cuối cùng chọn cái chết. Sau khi chết lại trọng sinh, luôn cất giữ chuyện kia vào tận đáy lòng, vì quá đau, vì không muốn nhớ lại nữa. Sau khi Lan Cửu trọng sinh, hắn cũng không nổi giận, thậm chí là bình thường như xưa, không hề nhắc lại chuyện kia.
Chính mình càng không muốn nhắc lại.
Nhưng bây giờ, nghĩ đến chuyện Lan Cửu có thể thích mình, lúc đó hắn nhìn thấy thi thể mình, có bao nhiêu đau khổ. Vốn là suy nghĩ, nhưng thấy bộ dáng Lan Cửu lúc này, Tô Mật đã chắc chắn rồi, chắc chắn rằng hắn thích mình.
Cũng chắc chắn rằng, mình đã từng khiến hắn tổn thương đến thế nào.
Kết quả hắn vẫn đi tìm mình, thậm chí không nhắc lại chuyện xưa.
Nghĩ đến đây, Tô Mật khóc còn to hơn, cả người đều run rẩy.
Lan Cửu thấy Tô Mật khóc, nỗi đau dâng lên khiến hắn không thở nối, muốn ôm nàng, cánh tay giữa không trung lại vô lực hạ xuống, cứ vậy lặng lẽ nhìn nàng, không biết từ bao giờ, hốc mắt cũng đã ướt.
“Ta không có tự tử.”
Tô Mật ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lan Cửu.
“Ta đang nhớ chàng.”
Vừa rồi Tô Mật bước xuống hồ khiến trái tim Lan Cửu như ngừng đập, mà bây giờ, bốn chữ đơn giản kia, cũng khiến Lan Cửu một lần nữa ngừng hô hấp, mà lần này, không phải kinh hãi, mà là kích động, vì kích động, vì không thể tin được, Lan Cửu ngưng thần nhìn Tô Mật, cứ vậy nhìn Tô Mật, không nói nên lời.
“Ta đang nhớ chàng, nghĩ chàng sao lại thích ta?”
Tô Mật ngẩng đầu nhìn Lan Cửu, cố gắng cười nhưng thế nào cũng không nhấc nổi khóe miệng.
“Ta không gia thế, không tài đức, không những không thể giúp chàng chuyện gì, càng làm chàng phiền thêm, lại bướng bỉnh nhỏ nhen, lại ích kỷ, chưa từng làm gì cho chàng, thậm chí, ngốc đến nỗi chàng làm gì ta đều không phát hiện ra, một người như ta, sao chàng lại thích chứ?”
Không biết từ khi nào, mây đen tản đi, mặt trăng lại lần nữa xuất hiện, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt nàng, vẻ yếu ớt cùng tự ti khắc rõ vào đáy mắt Lan Cửu. Lan Cửu thấy nước mắt của nàng, chậm rãi đưa tay khẽ gạt đi nước mắt nàng, động tác rất nhẹ, nhưng động tác này càng khiến Tô Mật khóc lớn hơn.
Nhanh chóng khiến tay Lan Cửu cũng đẫm ướt.
Lan Cửu: “Nói đúng lắm.”
“Quả thật vừa ngốc vừa đần, thân phận cũng phiền phức, ai tiếp nhận nàng chính là tiếp nhận phiền phức, không chỉ phải dỗ nàng, còn phải giải quyết đống phiền phức sau lưng nàng, vừa bận vừa mệt, để rồi đến một câu hay ho cũng không được nghe.”
Tô Mật:.....................................
Nước mắt bỗng dừng lại ở cằm Tô Mật, tay vừa nhấc lên, bình tĩnh ngắm đôi mắt Tô Mật, phượng mâu cuồn cuộn, môi cũng cong lên.
“Trẫm mù nên mới thích nàng.”
“Trẫm không nhìn được cảnh nàng khóc, đã nhìn không được vậy chỉ có thể không để nàng phải khóc. Nàng vừa ngốc vừa phiền, người ngoài không tiếp nhận nổi nàng, nàng nhất định sẽ khóc, trẫm chỉ có thể giữ nàng lại bên mình.”
Lan Cửu bỗng buông Tô Mật ra, lui về sau từng bước, bình tĩnh nhìn Tô Mật.
“Ta không cần nàng hiểu chuyện, không cần nàng quản lý hậu cung, ta không sợ phiền phức nàng mang đến, ta có thể giải quyết tất cả, ta không sợ bất cứ điều gì, ta chỉ sợ không bước được vào trái tim nàng.”
Dừng một chút, thanh âm hắn vậy mà có chút run rẩy.
“Câu hỏi của nàng ta đã trả lời rồi, đến lượt ta hỏi nàng.”
Tô Mật: “Cái gì?”
Hai tay Lan Cửu đã nắm chặt thành quyền, chấp niệm nhiều năm như vậy, sau những chuyện điên cuồng như vậy, cuối cùng cũng nên có đáp án rồi.
“Còn nàng?”
“Nàng thích ta không?”
Thích Lan Cửu sao? Căn bản không cần nghĩ nữa. Tô Mật tiến lên trước, bước đến trước mặt Lan Cửu, ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn khuôn mặt hắn, nhìn bộ dáng quen thuộc của hắn, nhìn nam nhân đã bên cạnh mình nhiều năm, lần này không cần miễn cưỡng nữa, khóe môi đã tự khắc cong lên, Tô Mật đưa tay, nắm lấy gấu áo Lan Cửu.
Kéo Lan Cửu khom người xuống.
Tô Mật nhón chân lên.
Hôn lên môi hắn.
“......Thích.”
Khoảnh khắc này, Lan Cửu nghe được tiếng hoa nở, hòn đá nở hoa rồi, còn đẹp hơn cả hoa sen.