Đã vào giữa hè, Tô Mật nghe tiếng ve, hoàn hồn rời khỏi sách, ngẩng đầu, xoa xoa hai vai mỏi nhừ, ngày thứ hai đến Kỷ gia, Kỷ Ninh đã gửi những gì nương để lại qua chỗ nàng, mấy thùng sách cổ kia, một nửa đã là bút ký nghiên cứu của Tô Tinh Nguyệt, Tô Mật xem đến say sưa quên ăn quên ngủ.
Lúc này đã là giờ Ngọ, Hạ Hà Thu Cúc Đông Mai ba người gật gà gật gù, tiểu nha đầu bên ngoài cũng đã ngủ gật. Tô Mật ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn về phong cảnh phía xa, phòng ở này nằm bên hồ, ngoài cửa sổ dương liễu buông xuống, ân ẩn nhìn thấy cảnh sắc bên hồ.
Đó là hồ Thủy Tiên.
Nói là hồ, nhưng còn lớn hơn cả hồ bình thường, mấy con thuyền đỗ cũng không hết, cả mặt hồ đều là sen.
Nói đến sen, Tô Mật lại nghĩ đến Lan Cửu.
Mình đã ở Kỷ gia được mười ngày có lẻ, vì chậu bách hợp đó, tâm trạng hỗn loạn đến mấy ngày, kết quả Lan Cửu bặt vô âm tín, hắn rõ ràng biết mình ở Kỷ gia, tặng chậu hoa đến rồi án binh bất động, hắn muốn làm gì đây?
Ve càng kêu, lòng nàng càng u sầu.
Tiểu nha đầu gian ngoài đã ngủ say, Kỷ Ngọc Ảnh im lặng vén rèm đi vào, rón rén bước qua từng nha hoàn, cật lực nhẹ nhàng bước qua bốn tấm bình phong mới thấy được Tô Mật, nàng đang ngồi bên cửa sổ xuất thần, tay chống cằm, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nói.
Gần hơn nữa, lại thấy mày nàng nhẹ chau lại, hai mắt vô thần.
Nhẹ cười bước đến, lại nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân đối với tỷ còn tốt hơn đối với chúng ta, đến Tiểu Thất cũng không so được với tỷ, tỷ đang buồn chuyện gì, nhớ nhà sao?”
Đây là lời thực lòng.
Tuy Tô Mật chỉ là khách tạm trú nhưng những gì nàng dùng đều ngang hàng với lão phu nhân, lão phu nhân bên đó, không phải là Ninh ma mà thì chính là Lưu Huỳnh, hai người này một ngày chạy mấy vòng quanh viện là ít, hai người này là ai chứ? Một người là người từ nhỏ đã hầu hạ lão phu nhân, một người là nha đầu lão phu nhân yêu thích nhất.
Lão phu nhân phái người như vậy, trong nhà từ trên xuống dưới không ai dám làm phiền Tô Mật, chủ tử còn như thế, hạ nhân chẳng cần phải nói nữa.
Nghe tiếng Ngọc Ảnh, Tô Mật mỉm cười quay đầu, cũng không đáp lời nàng, chỉ nói: “Đang là giờ nghỉ trưa, muội đến đây làm gì?” Kỷ Ngọc Ảnh nói: “Muội không có thói quen ngủ trưa, nếu ngủ trưa thì tối sẽ không ngủ được nữa.”
Có lẽ do hai người tính cách có phần giống nhau, vừa đến đã xây dựng mối quan hê tốt.
Ngọc Ảnh nói: “Đang là đầu hạ, trời cũng không đến nỗi nắng, muội mới ra ngoài đi dạo, trùng hợp đi qua chỗ tỷ, nên qua thăm luôn.” Không đợi Tô Mật đáp lại, đôi mắt ánh lên vẻ mong đợi, thanh âm cũng muốn nhảy nhót: “Lúc muội đến đây, hoa sen bên hồ nở hết rồi, nhân lúc đang an tĩnh, chúng ta ra hồ chơi một chút được không?”
Đi ngắm hồ sen?
Tô Mật chỉ muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Ngọc Ảnh lại không nỡ mở lại, nàng còn nhát hơn mình, lời nói không hề có trọng lực trong phủ, đám hạ nhân còn thường thất lễ với nàng. Nghĩ một hồi, gật đầu, Kỷ Ngọc Ảnh cười cong cả mắt, từ trước đến nay dung mạo luôn có chút bạc nhược, nay ánh mắt cũng trở nên rực rỡ.
Thấy nàng vui như vậy, Tô Mật cũng cười, đứng dậy, hai người lại im lặng rời khỏi phòng.
Hồ Thủy Tiên vốn đã rất thơm, hai người đi dọc bên hồ, đúng như lời Ngọc Ảnh, hoa sen đã nở hết, mùi hương tỏa bốn phía, đứng bên hồ nhìn cánh hoa phô sắc, gió hạ nhẹ thổi, mang đến một cảm giác không hề khô nóng mà chính là mùi hương của cánh sen.
Tô Mật dừng mắt trước bông sen hồng, có chút hoảng hốt.
Đây chính là loại mà Lan Cửu thích nhất.
Kỷ Ngọc Ảnh đến bên chiếc thuyền nhỏ bên hồ, thuyền nương đang nghiêng đầu ngủ say, nàng bước đến, nhỏ giọng gọi: “Trương ma ma, Trương ma ma.” Trương ma ma mơ màng mở mắt, thấy Kỷ Ngọc Ảnh, liền nhíu mày, bộ dáng không có chút nào gọi là thấy chủ tử, đang muốn nói gì đó thì thấy Tô Mật đứng bên.
Lập tức mở mắt thanh tỉnh, tươi cười đứng dậy, ai da, vị này chính là tiểu tâm can của lão phu nhân, không thể đắc tội.
“Cô nương muốn dùng thuyền sao?”
.......
Kỷ Ngọc Thiền đứng bên hồ, im lặng nhìn Tô Mật và Kỷ Ngọc Ảnh vui vẻ chơi giữa hồ, hai người đều cười đến là vui thích, Kỷ Ngọc Thiền chỉ nhìn Tô Mật, nửa ngày sau, mặt mày nhăn lại.
Tô cô nương này, sao lại không gặp mình?
Tự hỏi, nàng ta đã vào phủ nhiều ngày, mình cũng chưa từng đắc tội với nàng ta, nàng ta có thể hòa hợp với Kỷ Ngọc Ảnh, thậm chí đối với mấy nha đầu kia cũng không việc gì, sao đến lượt mình, nàng ta liền lãnh đạm?
Tô Mật là con gái tổng đốc, lại là khách đến ở, còn được lão phu nhân yêu thương, không có vấn đề gì với mình. Hơn nữa, hôm đó lời lão phu nhân đã có ý ám chỉ, rất có khả năng nàng ta sẽ cùng với Tiểu Thất, Tiểu Thất là người sẽ vào triều, Kỷ Ngọc Thiền sẽ không trở mặt cùng nàng ta, bởi vì Kỷ Ninh và nàng cũng có quan hệ tốt, Kỷ Ngọc Thiền càng để tâm đến Tô Mật hơn.
Tặng nàng ta rất nhiều đồ vật nho nhỏ, vừa không khiến người ta có cảm giác thất lễ vừa thấy được sự quan tâm.
Kỷ Ngọc Thiền biết đạo tặng lễ.
Ai ngờ quà cũng đã tặng rồi, kết quả bên kia không chút động tĩnh gì, thậm chí đến ý cảm ơn cũng không có.
Mình đã đắc tội gì với nàng ta chứ?
Kỷ Ngọc Thiền một mực đứng bên hồ, thuyền nương rất nhanh đã phát hiện ra nàng, nói với Tô Mật và Ngọc Ảnh một tiếng, xoay thuyền về bờ. Tô Mật và Ngọc Ảnh trên mặt vẫn đang đỏ hồng mang theo mồ hôi, Kỷ Ngọc Thiền cười nói: “Trời như này hai người còn đi du hồ, còn chọn giờ trưa nữa, không sợ bị say nắng sao?”
Kỷ Ngọc Ảnh nhỏ giọng đáp: “Là muội rủ tỷ ấy đi chơi cùng muội.” Lại nói: “Đại tỷ tỷ đến đây có việc gì?”
Kỷ Ngọc Thiền gật đầu, nhìn Tô Mật, nói: “Bốn bộ y thường cho mùa hè đã làm xong, ta vốn muốn hỏi một chút, nhưng lại không hợp ý, giờ đi sửa lại vẫn kịp.” Dừng một chút, lại trêu: “Ai ngờ bắt được hai con cá đang chơi giữa hồ.” Tô Mật ngại ngùng: “Phiền đại cô nương rồi.”
Kỷ Ngọc Ảnh nhìn Kỷ Ngọc Thiền, nàng ta yêu thích trắng noãn, áo váy luôn ưu nhã, nhiều nhất cũng chỉ thêu ít hoa lá, Kỷ Ngọc Ảnh dừng một chút, chỉ tay vào váy Kỷ Ngọc Thiền nói: “Đại tỷ tỷ không phải thích nhất là mẫu đơn sao, sao giờ lại thêu bách hợp?” Tô Mật thuận mắt nhìn sang.
Nguyệt ảnh chiếu xuống bách hợp.
Thêu thật đẹp, cành hoa vô cùng sinh động, y chang chậu hoa bách hợp Lan Cửu gửi tới.
Kỷ Ngọc Thiền vừa động chân, bách hợp lưu chuyển, thấy bộ dáng trầm mặc của Tô Mật, cũng không hiểu sao lại có chút giật mình, ổn định lại tinh thần mới nói: “Là do người thêu thêu thôi, ta cũng không rõ nữa.” Lại nói tiếp: “Mặt trời lên cao hại lắm, Tô cô nương mau về uống bát canh giải nhiệt đi, không lại sinh bệnh.”
Lại nhìn Kỷ Ngọc Ảnh: “Muội đi cùng ta, ta có chuyện muốn nói với muội.”
Đã vậy Tô Mật cũng không nói nhiều, chỉ nói hai ba lời tạm biệt với Ngọc Ảnh rồi về.
Mãi đến khi Tô Mật biến mất sau tảng đá, Kỷ Ngọc Thiền mới nhấc chân, Kỷ Ngọc Ảnh bước theo sau, cúi đầu, như một cái bóng. Kỷ Ngọc Thiền vẫn đang nghĩ đến việc giật mình vừa nãy, lúc đó Tô cô nương không nhìn mình, chỉ nhìn hoa, sao lại phải giật mình chứ? Kỷ Ngọc Thiền không hiểu.
Hai người im lặng bước qua hồ sen, lại bước lên cây cầu đá cong cong, bên dưới cầu nước chảy róc rách, tiếng nước như hoa với tiếng nói của Kỷ Ngọc Thiền: “Ngọc Ảnh, muội và Tô cô nương quan hệ tốt vậy, có từng nhắc đến ta?”
Kỷ Ngọc Ảnh nhìn đá dưới suối, dừng tầm mắt.
Lắc đầu.
“Không nhắc đến.”
Kỷ Ngọc Thiền không hỏi nữa, im lặng bước đi. Kỷ Ngọc Ảnh bước theo sau, nắm chặt gấu áo.
Thực ra có hỏi đến.
Hỏi nàng ấy rằng, sao lại không nhiệt tình lắm với đại tỷ.
[Đại cô nương là người thông minh, ta ngốc, không biết đối đãi thế nào với người thông minh, nên cách xa chút thì tốt hơn.]
Sau một khắc, hai người mới đến được chỗ Kỷ Ngọc Thiền, Kỷ Ngọc Thiền là tôn nữ trưởng Kỷ gia, viện tử vừa to vừa thoáng đãng, trong phòng bài trí tinh tế, đều là những thứ đồ tốt. Kỷ Ngọc Ảnh vốn không muốn đến đây, tuy là chị em ruột nhưng phòng mình còn không bằng nửa phòng nàng.
Chỉ ngồi trên ghế cúi đầu.
Kỷ Ngọc Ảnh luôn nhát gan, sống nội tâm. Kỷ Ngọc Thiền sớm đã quen, chỉ ra lệnh hạ nhân lui hết đi mới nói với Kỷ Ngọc Ảnh: “Đây đều là y thường ta chuẩn bị cho muội, muội đến xem đi.” Kỷ Ngọc Ảnh ngẩng đầu, khắp phòng là y thường, xem qua không dưới mười bộ.
Kỷ Ngọc Ảnh thích tĩnh, cũng yêu thích màu sắc ưu nhã, y thường được treo lên cũng đều là màu nhạt. Chỉ là vải vốn không phải là loại tốt, thêu cũng không tinh tế.
Kỷ Ngọc Ảnh vốn không thấy vui, ngược lại lập tức trắng mặt.
Kỷ Ngọc Thiền lại như thể không thấy, lại lấy ra hai hộp nữ trang, mở ra, bên trong tràn đầy trang sức, cười nhìn Ngọc Ảnh, làm bộ tỷ tỷ quan tâm hỏi thăm: “Những thứ này đều chuẩn bị cho muội, thích không?”
Kỷ Ngọc Ảnh căn bản không nhìn mấy thứ trong hộp kia, chỉ nhìn Kỷ Ngọc Thiền, ngân ngấn lệ, thân mình run rẩy.
“Tỷ tỷ, ta không muốn đi.....”
Kỷ Ngọc Thiền thở dài một hơi, nhìn Kỷ Ngọc Ảnh, như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
“Ninh Vương có gì không tốt? Hắn tuy đã qua bốn mươi rồi, nhưng tính khí thập phần nho nhã, lại là thân thích của vua, Ngọc Ảnh, với tính cách của muội, được làm trắc phi đã là tốt lắm rồi.”
Kỷ Ngọc Ảnh nước mắt giàn giụa.
Mấy tháng trước cùng mẫu thân đến miếu dâng hương, lúc đó gió lạnh thấu xương, thổi bay khăn che mặt mình, Ninh Vương Lan Triệt cách đó không xa. Lúc đó không thấy nói gì, kết quả ngày hôm sau tỷ tỷ đến nói Ninh Vương nhìn trúng mình, muốn nạp mình làm trắc phi, còn nói đợi sau khi tỷ tỷ xuất giá sẽ đón mình.
Mẫu thân rất vui, tỷ tỷ rất vui, nhưng bản thân lại không hề nguyện ý.
Hôm đó thoáng nhìn, Ninh Vương quả thật là đẹp, thân thể cường tráng, nhìn không ra là đã bốn mươi. Nhưng, nhưng hắn thích mỹ nhân, cả Đại Chu này không ai là không biết a! Vương phủ khắp nơi khắp nơi đều là nữ nhân, ai cũng biết, nếu mình vào phủ, không đến mấy ngày chắc người cũng không còn.
Kỷ Ngọc Ảnh khóc rất thương tâm, Kỷ Ngọc Thiền không những không khuyên can, ngược lại còn trưng ra bộ dáng rất vừa ý.
Muội muội này kỳ thực rất xinh đẹp, vừa đẹp vừa ôn nhu, chỉ là nàng ta nhát gan đến quen rồi, luôn mang trên mình vẻ tự ti. Nói thật, Kỷ Ngọc Thiền đối với người như vậy thường không để vào mắt, dù có làm muội muội ruột. Nhưng bây giờ lại rất vừa ý, ai lại không biết Ninh Vương thích mỹ nhân nhu thuận chứ?
“Tỷ tỷ, ta thật sự không muốn........”
Kỷ Ngọc Thiền cũng không bực, chỉ thở dài một hơi, nói: “Ngọc Ảnh, tuy nói dùng bút cũng không viết nổi hai chữ Kỷ gia, nhưng nay người xuất thế vào triều lại là Kỷ Ninh của Tam phòng, đại ca lại là người chỉ quan tâm đến phong hoa tuyết nguyệt, Đại phòng của chúng ta ngày càng mất vị thế, không thể trông cậy vào đại ca, vậy chỉ có thể dựa vào tỳ muội chúng ta thôi.”
Lại vỗ vỗ tay Ngọc Ảnh.
“Ninh Vương thích muội, để muội làm trắc phi còn nguyện đợi muội một năm, sẽ không ức hiếp muội đâu,”
“Muội sẽ nghe lời, đúng chứ?”
Kỷ Ngọc Ảnh mấp máy môi mấy lần vẫn không thốt nên lời, lệ ngày càng giàn giụa, Kỷ Ngọc Thiền lại cười đến là ôn hòa.
Lúc Tô Mật quay về phòng, đám nha hoàn đều đã tỉnh, Tô Mật cười nói với các nàng mấy câu, lại để Xuân Lan đến thu dọn thường y mới, đến ngồi bên cửa sổ. Đi ra ngoài một chuyến, mệt mỏi trong đầu có tan đôi chút, Tô Mật tiếp tục đọc ghi chép của Tô Tinh Nguyệt.
Càng đọc càng thích.
Nếu có cơ hội, về sau nàng nhất định đích thân thử làm đồ sứ một lần.
Tô Mật đọc sách, Xuân Lan đứng một bên, Hạ Hà cùng đám nha đầu còn lại im lặng đứng bên hành lang thêu thùa. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe tiếng người bước vào, đứng dậy, nhìn ra ngoài, là Lưu Huỳnh.
Vội buông tay thêu, cười nghênh đón.
“Sao Lưu Huỳnh tỷ tỷ lại đến đây, có việc gì sao?”
Biết Lưu Huỳnh đến, Tô Mật buông ghi chép trong tay, vốn tưởng lão phu nhân có chuyện gì, kết quả Lưu Huỳnh cho mọi người đi ra ngoài hết, chỉ lưu lại Xuân Hạ Thu Đông canh giữ ở cửa, sắc mặt Tô Mật trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì sao?”
Lưu Huỳnh cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Là tin trong cung tuyền đến, không biết sao hoàng thượng lại biết Kỷ gia ta có hồ sen, nói ba ngày sau sẽ đến Kỷ gia thưởng sen.”
Lan Cửu sẽ đến.
Tô Mật cũng không quá ngạc nhiên, thậm chí cuối cùng giải đáp được thắc mắc, với tính cách của hắn ta, sao có thể chỉ tặng một chậu hoa rồi không có màn sau chứ? Sau khi hắn đến sẽ gặp mình, gặp rồi sẽ nói gì đây? Tô Mật ngây ra, liền nghe tiếng Lưu Huỳnh nói nhỏ: “Ý của lão phu nhân là, để người ra ngoài tránh đi.”
Nghe lời này, Tô Mật trực tiếp lắc đầu.
Lan Cửu ngắm sen là giả, tìm mình mới là thật, nếu mình đi rồi, hắn nhất định sẽ phát hỏa với Kỷ gia, tuy lão phu nhân có thể đảm bảo sẽ không sao, nhưng Tô Mật không muốn lão phu nhân vì bảo vệ mình mà chịu bất cứ tổn thương nào.
“Những gì nên đến rồi sẽ đến, trốn cũng không được.”