Sao Tô gia lại không có động tĩnh gì? Cũng đã sắp trưa rồi! Đại thẩm thẩm vừa nghĩ vừa muốn rình xem thử, kết quả ngoại trừ dây thường xuân đầu tường, cái gì cũng không thấy. Trong lòng có chút lo lắng, cầm chìa khóa đi qua, kết quả vừa đến trước nhà liền nhìn thấy một người đứng trước nhà Tô gia.
Bạch y cùng ngọc đới buộc thắt lưng, tuấn mỹ tựa thần tiên kia không phải chính là Bùi Trạch thì là ai? Đại thẩm thẩm nhìn nửa ngày, mở miệng không tiếng động tiến sát vào, lúc nhìn thấy rõ biểu cảm của Bùi Trạch, cả người đều ngây ra, ngày ấy nhìn thấy vị công tử đứng đầu Vân Xuyên này đâu phải như vầy.
Mà bây giờ thì?
Vẫn là người kia, nhưng sao cứ cảm thấy si si ngốc ngốc? Khuôn mặt tàn tạ nhưng lại có cả nét mừng rỡ?
Đại thẩm thẩm cũng ngẩng đầu như hắn, tiểu lâu của Tô Mật lọt vào tầm mắt, trong lòng càng kinh ngạc, tiểu lâu này rất đặc biệt ở trong thôn, nhưng chẳng lẽ người Vân Xuyên mà cũng thấy đặc biệt? Không đến mức đó chứ, thứ tốt đẹp gì mà y không có chứ, nhưng đây lại có thể khiến Bùi Trạch nhìn, nhìn đến khóc? Đại thẩm thẩm ngẩng cổ đến mỏi nhừ, Bùi Trạch vẫn không hề nhúc nhích, chỉ ngây ngốc nhìn tiểu lâu.
Nhỏ giọng hỏi: “Bùi công tử?”
Bùi Trạch chớp chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn thấy Đại thẩm thẩm, hai mắt đã bị nước mắt làm nhòe, vừa vui lại vừa hận.
“Nàng vốn nên là của ta, ta và nàng cách nhau gần như vậy....”
Đại thẩm thẩm: “Cái gì cơ?”
Thanh âm của y quá nhỏ, Đại thẩm nghe không rõ. Bùi Trạch cũng không nói nữa, giương môi cười, nước mắt vẫn không ngừng rơi, vừa chật vật lại vừa đáng thương. Đại thẩm thẩm không đành lòng, muốn khuyên nhưng không cách nào mở miệng, còn chưa kịp nói gì Bùi Trạch đã nhấc chân, thân hình gầy gò lảo đảo bước đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Đại thẩm.
Chuyện gì thế này chứ?
Đại thẩm nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, đẩy cửa lớn của Tô gia ra, cây lựu pía trước xum xuê, dưới tàng cây xanh um tươi tốt, chỉ là quá an tĩnh rồi, Đại thẩm thẩm vô thức dừng một chút, sau đó trực tiếp chạy lên lầu, càng gần đến lầu ba càng thấy hoảng hốt, thời khắc mở cánh cửa, trong phòng vẫn như xưa, thậm chí còn có cả khăn tay mấy ngày trước mình hối Mật nha đầu thêu vẫn còn đó, chỉ là, không có ai.
Đại thẩm thẩm nhìn phong thư cùng cái hộp đen trên bàn, nước mắt lập tức giàn dụa.
Nha đầu đi rồi....
Tay run rẩy cầm thư lên nhưng hai mắt đã mơ hồ, Đại thẩm thẩm đọc xong bức thư cũng là lúc thư bị nước mắt thấm ướt hết.
“Nha đầu đáng chết, cư nhiên còn học đi không tạm biệt nữa!”
Đại thẩm thẩm vừa khóc vừa mắng.
Rất lâu sau mới khóc đến đỏ bừng cả mũi, mở hộp đen ra, trong thư Tô Mật có nói giao lại hết cửa hàng cùng đất vườn cho Đại thẩm thẩm, Đại thẩm thẩm sẽ động đến mấy thứ này, bất quá không phải là để cho nhà mình dùng, mà là để mua đồ cưới cho Tô Mật. Kết quả vừa mở ra, ánh sáng vàng lập tức ánh lên.
“Hớ!”
Cư nhiên là vàng!
Mật nha đầu lấy đâu ra vàng!
Đại thẩm lập tức nhớ đến Lan Cửu, nghĩ tới hành vi cử chỉ không giống người phàm của hắn, hẳn đó là người có địa vị lớn, cho nên, không phải chỉ là một tiểu quan tầm thường, vậy hắn làm gì chứ?
“Bốp!”
Đại thẩm thẩm tự tát vào miệng mình.
Cái gì cũng hỏi rõ ràng, cư nhiên cái quan trọng nhất là cái tên lại không hỏi!!!
...
Lại nói Tô Mật bên này, vừa mở mắt đã ở một gian phòng trên thuyền, xung quanh xa lạ, dưới thân còn có dòng nước? Trừng mắt nhìn, lập tức trở mình nhìn ra cửa sổ, bên ngoài dòng nước gờn gợn, hai bên bờ sông liễu rủ, Tô Mật không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp, nước mắt dàn dụa.
Lan Cửu tên hỗn đản!
Vẫn chưa được nói lời tạm biệt với thẩm thẩm mà!
Vân Noãn vẫn luôn túc trực bên cạnh, thấy Tô Mật tỉnh dậy, chưa kịp mở miệng vấn an đã thấy nàng nước mắt giàn dụa đi ra. Vẫn Noãn có chút ngẩn ra, vội quỳ xuống đưa tay đỡ Tô Mật, nhỏ giọng: “Cô nương?” Tô Mật quay đầu nhìn Vân Noãn mặt tròn mày khinh mắt hạnh, khóc càng lớn hơn.
Vân Noãn xuất hiện rồi, tên hỗn đản đó thật sự mang mình đi rồi!
Vân Noãn sờ mặt mình, rõ ràng mặt mình trong đám Vân Tự Bối là hiền hòa nhất, vô hại nhất, ra ngoài quang minh chính đại đứng đó cũng không ai tin mình là ám vệ của hoàng thượng cả nha!
Mặt mình chắc chắn không có vấn đề, vấn đề là ở nàng ta!
Cho nên, phải đổi tên Vân Ách mặt hung thần đó đến mới được sao?
Lắc đầu, kéo ý tưởng điên rồ đó lại, nhìn thấy Tô Mật khóc thê thảm, đột nhiên nhớ đến lời dặn của hoàng thượng lúc ra ngoài, hận không thể mím mím môi, hoàng thượng rõ ràng đã dặn lúc nàng ta tỉnh phải nói ngay lập tức! Đều trách Vân Mặc Vân Thanh, cứ kể cho mình hoàng thượng quan tâm cô nương này ra sao, làm mình càng lo lắng hơn!
Không xong rồi.
Vết thương tháng trước còn chưa đỡ, sắp phải đến Hình đường lĩnh phạt rồi QAQ
Vân Noãn: “Cô nương, hoàng thượng dặn, nếu người tỉnh dậy đến phòng cách vách...”
“Oa!”
Lời chưa nói hết Tô Mật khóc càng to hơn.
Lan Cửu tên đại hỗn đản, không để mình và thẩm thẩm tạm biệt nhau, còn vừa đến đã đuổi mình sang phòng khác!
“Nói phòng cách vách còn trống, để cô nương đi trang trí!”
Vân Noãn nói cực nhanh! Đôi mắt tròn tròn chớp chớp nhìn Tô Mật, cả người đều co lại, căng thẳng còn hơn lúc đại sư phụ đến kiểm tra, lời hoàng thượng nói đã chuyển xong, vị này còn khóc chứ?
Tô Mật khóc rất lợi lại, nước mắt sao có thể bảo thu lại liền có thể thu lại? Bất quá lúc trước khóc đến long trời lở đất, nay trên mặt chỉ còn mỗi lệ, chỉ còn thút thít nhưng đã đứng lên mặc y phục, Vân Mặc vội đứng lên hầu hạ.
Hoàng thượng thật lợi hại!
Không xuất hiện cũng có thể dỗ được người ta!
....
Đến tận giờ ngọ, Vẫn Noãn hầu hạ Tô Mật ngủ xong, đắp lại chăn cho nàng, lại dặn dò người canh cửa sau đó mới đi ra. Đi qua hành lang, bước xuống cầu thang gỗ, bước chân càng nhẹ hơn, đi đến một căn phòng đang mở cửa, tầm mắt buông xuống, khom người thỉnh an:
“Hoàng thượng, Tô cô nương đã ngủ rồi.”
Trong phòng, Lan Cửu đang phê duyệt tấu chương, trì hoãn mấy ngày ở Xuân Hà thôn, tấu chương đã cao ngập đầu. Nghe Vân Noãn nói, Lan Cửu không vội dừng bút, xem xong tấu chương trong tay mới chậm rãi ngẩng đầu, buông bút, dựa vào ghế, sắc mặt có chút mệt mỏi, gật đầu: “Vào đi.”
Vân Noãn im lặng tiến vào, tầm mắt vẫn buông, quỳ xuống, Lan Cửu chưa hỏi, Vân Noãn đã tự nói:
“Tô cô nương chưa đến giờ Thìn đã tỉnh dậy...”
Nói hết chuyện lúc nào thì nàng đứng dậy, thậm chí khóc bao lâu, chọn đồ trang trí thế nào, trang trí ra làm sao, thậm chí giờ dùng bữa, ăn bao nhiêu cơm cũng đều khai tường tận. Cuối cùng còn nói: “Cũng theo lời hoàng thương dặn dò, những đồ trang trí Tô cô nương nhìn thấy đều là oa giác. Oa giác là một loại gia dụng hình vuông lõm vào trong."
Vật nhỏ quá ngốc, chỗ không quen không biết sẽ làm thành cái gì nữa.
Nghe Vân Noãn báo cáo, Lan Cửu chau mày: “Khóc một khắc?”
Vân Noãn gật đầu khẳng định.
Lan Cửu nhẹ nhõm thở một hơi.
Mít ướt này, chỉ khi nào thật sự đau lòng, có mắng nàng ấy thế nào cũng vô dụng, nàng ấy chỉ cần khóc, chỉ cần nàng ấy kháng cự ngươi, có nói đến khô họng nàng ấy cũng không nghe! May mà nàng ấy không quá quen Vân Noãn, là người lạ, lời người lạ nói nàng ấy sẽ ngại không nỡ xem thường, thành ra sẽ vào đầu được đôi chút.
Mà Vân Noãn đang quỳ đó là lần đầu tiên hoài nghi tai mình có vấn đề.
Vừa, vừa nãy, nghe thấy hoàng thượng nhẹ nhõm thở ra?
Chẳng lẽ hoàng thượng sợ thấy nàng ta khóc nên mới trốn không gặp??? Đợi đã, người nếu đã sợ nàng ta khóc, sao còn làm a?
Vân Noãn ngây ra, lần đầu tiên lĩnh hội được cảm giác của Vân Mặc, Vân Thanh....
......
Lúc dùng bữa tối Tô Mật mới nhìn thấy Lan Cửu, thị nữ đang dọn thức ăn, Lan Cửu bước vào phòng, Tô Mật ngẩng đầu nhìn, vẫn khuôn mặt tuấn mỹ đó, nhưng hai người bên nhau nhiều năm, Tô Mật vẫn là liếc qua một cái đã biết hắn mệt mỏi/ Hắn ở Hà Xuân thôn nhiều ngày vậy, chuyện trong triều hẳn tích lũy rất nhiều...
Mím mím môi, đứng dậy, đi về phía Lan Cửu.
Lan Cửu dừng lại, yên lặng nhìn nàng đi về phía mình.
Tô Mật dừng lại trước mặt Lan Cửu, chóp mũi quanh quẩn hương vị của hắn, mãnh liệt mà bá đạo. Đầu ngón tay khẽ run cởi áo ngoài của hắn, bên nhau mấy năm vẫn là sợ sệt, hơi thở của người này rất bá đạo, nếu không để ý, cả thể xác lẫn tinh thần đều không thở nồi. Lan Cửu lẳng lặng nhìn động tác của Tô Mật, ánh mắt hòa với trời chiều sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch.
Hai người ngồi xuống dùng bữa, Tô Mật lanh lẹ cướp việc của thị nữ, múc một chén canh cho Lan Cửu, đưa đến bên tay hắn, đôi mắt to cong cong thành hình bán nguyệt, ân cần nói: “Mùa sen đầu năm, chàng nếm thử xem?” Lan Cửu ngước mắt, chế giễu: “Nàng hái à?”
Tô Mật thu hồi móng vuốt, im lặng dùng bữa.
Hừ, mượn hoa hiến phật không thành rồi!
Mặc dù đang ở trên thuyền, Lan Cửu cũng sẽ không để mình chịu khổ, những món ăn này, nhà Tô Mật không bao giờ bì được. Tô Mật nhấc đũa cũng không biết nên ăn cái gì, lâu lắm rồi không thấy đồ ăn phong phú đến vậy. Thịt cá mười hai món, rau xanh tám món, còn có đến bốn món canh. Ánh mắt Tô Mật lạc lối trong mấy món ăn, không biết nên ăn gì trước đây?
Tô Mật còn chưa kịp gắp, lại dừng một chút.
Khoan đã, hình như là thiếu gì đó?
Tô Mật đã dùng bữa với Lan Cửu nhiều lần, cho dù có không hiểu đi nữa, nhiều năm vậy rồi, mỗi lần đều sẽ có mấy món mình không động đến, đều, đều là mấy món bồi bổ cho nam giới, sao bây giờ lại không có?
Tô Mật vừa chậm rãi nếm canh, vừa mờ mịt nhìn bên dưới Lan Cửu. Hình như là từ ngày đầu tiên hắn bắt mình dùng tay giúp hắn giải quyết, sau đó liền không có động tĩnh nữa? Con người hằng đêm...ừm, hiện tại thanh tâm quả dục rồi, trong sáng rồi? Nhìn không giống a! Tô Mật híp mắt, càng nhìn càng nghiêm túc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn viết ra hết mọi thứ nàng nghĩ trong đầu.
Tay Lan Cửu bỗng căng thẳng, đôi đũa trong tay phát ra tiếng.
Cắn răng.
“Ăn cơm!”
Lúc Từ thái y lo sợ bị Vân Mặc kéo vào phòng, nhìn thấy Lan Cửu hai chân đều nhũn ra, trời ạ, cả mặt hoàng thượng đều đen lại, âm trầm thật sự dọa người! Vội vã quỳ xuống đất, nước mắt giàn dụa: “Lão thần ngàn vạn lần không nên làm trái lệnh hoàng thượng, nhưng mà lão thần là vì nghĩ cho bệ hạ a, ngàn vạn mạng người cũng không bằng một người là hoàng thượng, lão thần mà không ở bên người thì phải làm sao a!”
Gào khóc, thanh âm khàn khàn, nghe đến là thương tâm.
Cả khuôn mặt già nua đều là nước mắt nước mũi giàn giụa!
Lan Cửu tức giận lại phải kiếm chế.
Thất bại.
“Im miệng!”
Lão thái y lập tức im re.
Lan Cửu đỡ trán, đem ý nghĩ muốn giết người thu lại, hô hấp vài lần mới bình tĩnh lại, lãnh thanh nói: “Để ngươi đến, là để ngươi phối thuốc.”
Chỉ cần không phải là xử lý mình, cái gì cũng được! Từ thái y vội quệt nước mắt: “Hoàng thượng muốn phối thuốc gì?”
“Thuốc tránh thai.”
Thuốc tránh thai? Từ thái y khẽ nhíu mày, Tô cô nương được hoàng thượng yêu thích như vậy, sao lại còn ban thuốc này? Nhưng là Lan Cửu phân phó, lão tự nhiên không dám cãi, gật đầu: “Thần hiểu rồi.” Dừng một chút, lại nói: “Nhưng thang thuốc này sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, nếu dùng nhiều, tương lai con nối dõi...”
Lan Cửu cắn răng.
“Không phải cho nàng ấy, là cho trẫm!”
Còn không xử lý vật nhỏ kia, nàng ta sẽ nghĩ trẫm không được nữa rồi, vấn đề này tuyệt đối không nhịn được!
“Hoàng thượng!”
Từ thái y hét lên, Vân Thanh Vân Mặc canh giữ bên ngoài đều bị dọa run lên.
Không lẽ hoàng thượng thật sự tự mình xử đẹp lão kia rồi? Thật khiến người ta thống khoái mà!
Từ thái y đỏ mặt lên, cực kỳ bi phẫn nhìn Lan Cửu, đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin được: “Hoàng thượng sao có thể để thần phối loại thuốc này, loại thuốc hại thân thể này lão thần chưa bao giờ động đến! Hoàng thượng, người đã hai mấy rồi, thậm chí một công chúa cũng không có, bây giờ còn muốn thuốc này, người làm vậy lão thần trăm năm sau làm sao đối mặt với tiên hoàng đây!”
Cuối cùng cũng có một câu khí thế, quỳ đến là thẳng tắp! Thật hay cho một trung thần! Nếu lúc này là ở cung điện, e là Từ thái y đã đâm đầu lấy máu bày tỏ rồi đó!
Lan Cửu nhíu mày nhìn Từ thái y, cười khẽ.
“Trăm năm sau không có mặt mũi nhìn phụ hoàng?”
Từ thái y kiên định gật đầu, trên mặt viết bốn chữ Không Chịu Khuất Phục.
Lan Cửu gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Vậy bây giờ đi gặp là đẹp rồi, người còn chưa làm điều sai trái, vẫn còn mặt mũi để gặp đó.”
Từ tháu y chớp chớp mắt, sau đó cười cười.
“Kẻ bề tôi điều quan trọng nhất là nghe lời quân, hoàng thượng yên tâm, cho lão thần ba ngày, trong ba ngày nhất định phối xong thuốc!”