Có thể sống bên cạnh Lan Cửu đích thực đều là dũng sĩ bất khuất, Từ lão thái y đã qua 60 cũng không phải ngoại lệ. Lan Cửu đề bút, vẽ vài nét đã thành hình, Từ thái y ngắm bức họa, tùy ý lấy một bình thuốc trắng từ tay áo.
Lan Cửu:....
Nghiêm chính đoan chính đã nói đâu?
Từ thái y mỉm cười, đang định mở miệng, ai ngờ Lan Cửu trực tiếp giơ tay: “Vân Mặc.” Bốn gã hắc y thị vệ đang canh giữ bước ra khỏi hàng, Lan Cửu chỉ là Từ thái y: “Lôi hắn ra ngoài.” Vân Mặc lĩnh mệnh, một tay giữ cổ áo lão, một tay thuần thục nhét cái khăn vào miệng lão.
“Ô!”
Từ thái y bị lôi đi ra ngoài.
Giống như Từ thái y hiểu rõ Lan Cửu, Lan Cửu cũng hiểu rõ đức hạnh của Từ tháu y, căn bản không muốn nghe hắn nói, lại nâng tay, những thị vệ khác cũng tự động biến mất, tiểu lâu lại trở về yên tĩnh.
Nàng nghiêng người nhắm mắt ngủ yên, phía sau là tóc đen xõa dài.
Lan Cửu đưa tay vén tóc nàng, lại nhẹ nâng cánh tay nàng, qua một hồi vết thương tụ lên, khuếch tán trên cánh tay trắng nõn của nàng, rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ, nhưng lại khiến người ta đau lòng. Tô Mật luôn như vậy, tính cách không kiêu ngạo, nhưng thân hình lại toát ra vẻ kiêu kỳ.
Nhẹ chạm một cái liền đỏ lên.
Lấy bình dược ra, mở nắp đỏ, từng chút từng chút nhẹ thoa lên tay nàng. Ánh sáng phủ lên bóng Lan Cửu, phủ lên cả người Tô Mật.
“Hưm.”
“Im lặng.”
Sư tử đang nhẹ nhàng từng tí một thoa thuốc cho thỏ con, thỏ con bị đánh thức, sư tử liền tức giận.
Thoa thuốc xong cũng mất cả một tiếng rồi, Lan Cửu rảnh tay nhìn Tô Mật đang ngủ ngon, bỗng nhiên nhớ tới năm đó lần đầu gặp nàng. Chính mình lần đầu tiên thấy nàng, là ở vương phủ của Lan Triệt, chỉ một cái liếc mắt liền trực tiếp muốn đoạt nàng về mình.
Ánh nhìn đầu tiên liền cảm thấy nàng rất đẹp.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Mỹ nhân thì nhiều, lúc đầu không bao giờ nghĩ sẽ có ngày dành cả trái tim này cho một mình nàng.
Thứ hấp dẫn mình, không phải là sự hời hợt của nàng, mà vì nàng là người rất kỳ quái, đúng vậy, rất kỳ quái.
Tính tình đơn thuần, vừa liếc mắt một cái đã biết nàng nghĩ gì, nhưng mà, càng nhìn rõ lại càng cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng là sống rất thê thảm, Bùi Trạch chơi đùa trái tim nàng, Lan Triệt xem nàng là người thay thế, hai người đều chưa từng thật tâm đối xử tốt với nàng, khinh thường nàng xuất thân nông thôn.
Nàng bị dày vò quả thực thê thảm.
Nàng buồn là buồn thực sự, nhưng chỉ khóc một trận là xong, nàng sẽ vui vẻ trở lại, những khổ sở năm xưa không ảnh hưởng đến nàng chút nào, ngốc đến mức khiến người ta không muốn cười nữa.
Càng nhìn càng cảm thấy, cô nương này thực sự quá ngốc rồi.
Cuối cùng càng nhìn càng không an tâm, người ngốc như vậy, vừa thả ra, mấy giây là bị người ta nuốt mất rồi, vẫn nên đặt nàng trong tầm mắt mới có thể an tâm.
....
Đêm vào khuya, Lan Cửu nhớ lại ký ức một phen thì cảm thấy muốn nghỉ ngơi rồi, thoát y, trèo lên giường, đưa tay kéo Tô Mật đang ngủ say vào lòng ngực, ai dè vừa nhắm mắt, lòng ngực liền rung lên giật giật.
“Bốp!”
Lan Cửu còn chưa kịp mở mắt, lòng ngực đã bị vỗ một cái, âm thanh cực kỳ vang dội, Lan Cửu lập tức trợn mắt, Tô Mật giật giật miệng, nhíu nhíu mày, không phải đang giả bộ ngủ đó chứ?
“Bốp!”
Lại một cái tát cực mạnh hạ xuống mặt Lan Cửu.
Lan Cửu:....
Hay lắm, cái tát đầu tiên trong hai kiếp, Tô Mật, nàng được lắm rồi!
Ngày hôm sau Tô Mật cười tươi tỉnh dậy, đúng, là cười tỉnh giấc, vì hôm qua nàng đã mơ một giấc mơ đẹp! Tối qua Tô Mật mơ thấy mình lớn không ai bì nổi, Lan Cửu nhỏ nhắn lanh lợi, mình vừa thổi một phát, hắn liền sợ đến phát run! Trong mơ uy vũ thật, mình vừa đưa tay lên một cái, Lan Cửu đã sợ co rúm cả người!
Ha ha ha ha!
Vừa cười vừa mở mắt liền nhìn thấy Lan Cửu đang ngồi xoay lưng lại bên giường. Tâm tình nàng thực tốt, thanh âm cũng mang theo mật ngọt: “Chàng ngồi ở đây làm gì?” Lan Cửu chầm chậm quay đầu, khuôn mắt tuấn tú hơi suy nhược, ánh mắt ân ẩn đen, âm trầm xem xét khuôn mặt nàng.
Tô Mật lập tức nín thở ngồi thẳng người.
Lan Cửu: “Đứng dậy.”
Tô Mật lập tức nhảy dựng lên trên giường, mông lung nhìn vị kia sáng sớm đã phát giận chuyện gì. Tô Mật đứng rất thẳng, cao hơn Lan Cửu nửa cái đầu, Lan Cửu nghiến răng ngẩng đầu nhìn Tô Mật, hay lắm, sống hai kiếp lần đầu tiên phải ngẩng mặt nhìn người khác cũng là nhìn nàng, Tô Mật, nàng được lắm rồi!
Lan Cửu: “Bước xuống!”
Tô Mật lập tức nhảy xuống giường.
Lan Cửu nheo mắt nhìn Tô Mật hồi lâu, thấy lông tơ nàng dựng cả lên.
“Hừ!”
Phát ra một tiếng nặng nề rồi không để ý nàng nữa, quay người lên giường kéo rèm đi ngủ.
Ngủ dậy đã rồi sẽ xử nàng!
....
Tô Mật từng bước từng bước rời khỏi phòng, im lặng đóng cửa sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày, trong lòng oán thầm, mới sáng sớm đã phát rồ cài gì không biết! Vừa mắng thầm vừa nhăn mặt nhăn mũi xuống lầu rửa mặt, ai ngờ vừa bước xuống đã thấy một lão nhân dưới lầu đi đi đi lại.
Mắt nàng sáng lên.
Từ thái y!
Tô Mật đối với Từ thái y rất quen thuộc, hồi ở trong cung, mỗi tháng bắt mạch hai lần đều mời Từ thái y đến bắt!
Từ thái y nhìn thấy Tô Mật mắt liền sáng lên.
Quả nhiên là mỹ nhân, chả trách hoàng thượng lại quan tâm đến vậy!
Hai người đều rất vui mừng, rất ăn ý cùng tiến đến.
Lan Cửu ngủ đến tận giờ ngọ mới tỉnh, hôm qua bị hỗn nha đầu đánh mấy bận, bây giờ vừa tỉnh ngủ vẫn thấy đau đầu, nhíu mày ngồi dậy đã thấy Vân Mặc đứng bên giường, xoa xoa thái dương, khàn giọng hỏi: “Chuyện gì?” Vân Mặc khom người: “Tô cô nương uống thuốc của Từ thái y rồi.”
Đầu óc đang hỗn độn lập tức thanh tỉnh.
Ai da.
“Mang lão già muốn chết đó đến đây cho trẫm!”
Từ thái y người này, y thuật rất tốt, tính cách cũng khiến người ta không biết phải đánh giá thế nào, luôn thích đi nghiên cứu mấy thứ thuốc cổ quái, còn thường xuyên lừa người ta uống hết.
Vân Mặc sớm có chuẩn bị, Từ thái y đã bị Vân Thanh bắt đứng ngay ngoài cửa, vừa nghe Lan Cửu nói vậy, liền kéo lão tiến vào.
Lan Cửu nổi giận, Vân Mặc Vân Thanh đứng xem kịch vui, Từ thái y ngược lại rất bình tĩnh, không quan tâm bị Vân Thanh túm cổ áo, không nhanh không chậm quỳ xuống: “Vi thần tham kiến hoàng thượng.” Bộ dáng này khiến Lan Cửu dừng một chút, cảm thấy an tâm hơn, nhưng khẩu khí vẫn lành lạnh: “Ngươi để nàng ấy uống thuốc gì?”
Từ thái y không chút do dự:
“Đương nhiên là thuốc bổ tốt cho cơ thể nàng ấy!”
Không đợi Lan Cửu hỏi lại, Từ thái y ngẩng đầu ra bộ ghét bỏ nhìn Vân Mặc Vân Thanh: “Hai ngươi lui xuống, người lớn nói chuyện, trẻ con không được nghe.”
Hai đứa nhỏ mười lăm tuổi nhìn nhau:.....
Lan Cửu không phản đối, hai đứa đành mím môi ra cửa đứng gác.
Vân Mặc Vân Thanh lui ra, Từ thái y chau mày cười, nhỏ giọng nói: “Là thuốc làm nàng ta khỏe hơn, mà hoàng thượng cũng vui hơn!” Từ thái y càng cười Lan Cửu càng thấy không tốt đẹp gì, nghe xong lời y nói, cắn răng: “Ngươi để nàng ấy uống mị dược?”
Từ thái y: “Tầm bậy!”
“Người có thể vũ nhục vi thần đây nhưng không thể vũ nhục y thuật của thần! Loại thuốc đó sao có thể, đó là sự vũ nhục với vi thần!”
Đó là trọng điểm sao?
Bất đắc dĩ đỡ trán.
“Nói hết ra xem nào!”
Từ thái y bắt đầu thanh thanh giọng:
“Khụ, vi thần vẫn luôn hầu hạ hoàng thượng, cũng hiểu mấy phần về người, Hoàng thượng bất kể là phương diện nào cũng hơn người!” Dừng một chút, nét mặt già nua chợt đỏ lên: “Tuy rằng vi thần chưa tận mắt thấy, nhưng cũng biết, ở trên giường chắc chắn cũng thế.”
Lan Cửu:....
“Hôm nay thấy Tô cô nương, thực sự quá gầy yếu, vi thần nghĩ, sợ là không chịu nổi long ân.”
Nhãn tình sáng lên, quả nhiên là bộ dáng muốn được khen:
“Vừa lúc vi thần gần đây hứng thú với phương diện này, mới nghiên cứu một phương thuốc, đây không phải là mị dược! Là thuốc bồi bổ sức khỏe nữ nhân, tuyệt đối không có lỗ hổng nào, vi thần dám lấy mạng mình ra đảm bảo!”
Lan Cửu chau mày: “Thế thuốc đó sao lại làm trẫm vui vẻ?”
Nét mặt già nua lại nhuộm đỏ
“Thuốc này chế là kiểu làm thuốc bổ cũng được, chính là...chính là lúc trên giường, dễ động tình hơn chút...”
Lan Cửu bưng mặt, thật không ngờ đến cái nét mặt già nua ngại ngùng của Từ thái y hóa ra là thế này.
Hồi lâu sau, Lan Cửu không nói gì, nhìn Từ thái y: “Trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy?” Từ thái y khiêm tốn cười: “Vi thần cả đời làm đại phu, bệnh kỳ quái nào cũng gặp qua, bây giờ già rồi, cũng muốn làm cái gì đó chưng từng làm qua.”
Hay lắm.
Lan Cửu gật đầu
“Lương y như từ mẫu.”
Từ thái y dập đầu:
“Cảm tạ hoàng thượng có lời khen.”
Lan Cửu:.....
Trực tiếp gọi Vân Mặc từ ngoài cửa vào: “Từ thái y lòng mang thiên hạ, luôn muốn cứu tế thế nhân, đâu là chuyện tốt, trẫm đương nhiên ủng hộ. Trẫm hôm qua xem xét, những người già yếu trong thôn này rất nhiều, vừa lúc có thái y ở đây, cứ chữa hết cho bọn họ đi.”
Từ thái y không tin vào tai mình, ngạc nhiên nhìn Lan Cửu.
Người già yếu đi là quy luật rồi, đây là nông thôn, thôn dân ngày đi đêm mới nghỉ, tích tụ nhiều năm mới thành bệnh, là điều người lao động nào cũng mắc phải, chữa thế nào được chứ?”
Từ thái y sắc mặt khiếp sợ nhìn Lan Cửu đang vui vẻ mỉm cười:
“Trị không xong thì không cho về kinh.”
Vân Mặc liền lĩnh mặt, kéo Từ thái y vẫn quỳ trên mặt đất lôi ra ngoài, Từ thái y vẫn chưa hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Lan Cửu.
“Chờ một chút.”
Lan Cửu lên tiếng.
Từ thái y cũng theo đó mà hoàn hồn.
Hoàng thượng sao lại có thể vứt bỏ mình được chứ, mình theo hoàng thượng nhiều năm, không có công cũng có khổ! Đôi mắt sáng lên chờ đợi Lan Cửu thu hồi mệnh lệnh.
Lan Cửu vô cùng thản nhiên đưa tay ra.
“Giao thuốc bổ của Tô Mật ra đây.”
Từ thái y:.....
Bạo quân bạo quân bạo quân! Rõ ràng dùng thuốc đúng ý hắn rồi, rõ ràng hắn rất hài lòng, thế mà còn dày vò mình, bạo quân!!!