4.
Bởi vì hai chữ ‘tâm can’ này mà ngày hôm sau ta ở bên cạnh Tiêu Cẩn Du cẩn thận từng li từng tí.
Sợ hắn lên cơn đột nhiên hỏi ta: “Ồ? Té một cái đã trở thành tân sủng của ta?”
May là hắn không hỏi.
Ta chắc chắn hắn đã nghe được mấy tin đồn nhảm đó rồi, nhưng chả biết tại sao hắn lại không hỏi.
Trời chạng vạng tối, tiếc mục đặc sắc kia một lần nữa được diễn ra.
Tiêu Cẩn Du cũng kéo ta ôm vào ngực.
Người trong điện cũng lũ lượt lui ra ngoài.
Điều khác biệt duy nhất chính là, hôm nay ta không giãy giụa nữa.
Ta ngược lại muốn xem xem tiếp theo hắn sẽ giở trò gì.
Trong lúc ta còn chờ đợi, Tiêu Cẩn Du đã lấy tay đẩy ta bay ra khỏi ngực, động tác dứt khoát không chút do dự.
Không có công tác chuẩn bị tư tưởng, ta cũng giống như hôm qua ngã mạnh xuống đất.
Cái mông vỡ thành tám mảnh hôm qua, nay được dịp vỡ thành mười sáu.
Ta đau đớn hét lên một tiếng.
Hoàn cảnh tái diễn nhưng cũng không tái diễn giống hoàn toàn.
Bởi vì lúc đứng lên, ta đau đến mức phải ngồi phịch xuống.
Lại lần nữa hét thảm lên, nước mắt cũng chảy ròng ròng.
Lần này ta dứt khoát ngồi xuống đất, nhìn Tiêu Cẩn Du ngồi trên ghế, hận không thể đi qua cắn hắn một cái.
Bỗng nhiên ta cảm thấy vô cùng tủi thân.
Từ đầu tới cuối ta chỉ mang theo một suy nghĩ vô cùng đơn giản đó là làm một nữ hiệp trong giang hồ.
Giáo chủ nói với ta, gi.ết Tiêu Cẩn Du dễ như gi.ết một con gà nên ta mới đến đây.
Giáo chủ gạt ta, hiện tại không chỉ không thể làm nữ hiệp mà sự trong trắng này cũng sắp không giữ được.
Càng nghĩ nước mắt ta càng rơi như mưa, cuối cùng Tiêu Cẩn Du cũng nhìn ta nhíu mày, hắn hỏi: “Ngươi khóc cái gì?”
Thanh âm lạnh lùng đó như có thâm ý khác, kiểu như ‘nếu ngươi dám khóc thêm một tiếng nữa, trẫm sẽ ngay lập tức cho ngươi ra bãi tha ma mà khóc.’
Ta bò đến cạnh chân Tiêu Cẩn Du, ôm lấy bắp đùi của hắn khóc lớn hơn: “Nô tài sợ xương cụt của nô tài gãy thì sau này sao có thể hầu hạ bệ hạ được nữa!”
Cái khóc này không hoa lê đái vũ thì cũng bày ra vẻ trung thành tận tâm.
Giống như những lần khác, chỉ cần ta luyên thuyên hai ba câu lấy lòng thì Tiêu Cẩn Du sẽ trả ta về.
Lần này cũng không ngoại lệ, sau khoảng một nén nhang ta thao thao bất tuyệt vuốt mông ngựa, hắn cuối cùng cũng đại phát từ bi thả ta trở về.
Lúc ta bị người khiêng về, Tiểu Hổ tử vẫn đứng ở cửa nghênh đón ta.
Gương mặt thanh tú của cậu ta treo nụ cười hèn mọn cực điểm, tựa như việc ta bị khiêng trở về là vô cùng bình thường.
“Hoàng thượng quả nhiên quan tâm ngươi.” Cậu ta ngồi bên cạnh giường của ta, giọng điệu đong đầy sự nịnh nọt.
Quan tâm em gái nhà ngươi!
Thật sự muốn cho ngươi thử trải qua cái cảm giác đau đớn này.
Không biết từ đâu cậu ta lấy ra một lọ thuốc đưa cho ta, “Vừa rồi có người đưa tới, nói là do bệ hạ ra lệnh. Tiểu Đức tử, chỉ có mình ngươi được vậy thôi.”
Ta nhìn lọ thuốc cảm thấy có chút khó tin.
Giống y như có người vừa đấm ngươi một cái quay lưng liền cho ngươi viên đường.
Hoặc có thể, do đầu óc Tiêu Cẩn Du có vấn đề.
Ta thở dài, cảm thấy mình vẫn nên tranh thủ thời gian nghĩ ra kế sách vẹn cả đôi đường mới được.
Nhưng trước mắt ta phải đắp khăn cho cái mông của mình đã.
“Tiểu Hổ tử, ngươi giúp ta chuẩn bị nước nóng với.” Ta xoa xoa cái mông.
Tiểu Hổ tử sững sờ, “Chuẩn bị nước nóng làm gì?”
“Ta đắp.” Ta liếc cái mông mình.
Ánh mắt Tiểu Hổ tử lập tức thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng lên.
Ta biết cậu ta đang suy nghĩ những thứ đồi trụy gì, ta thở dài: “Tiểu Hổ Tử, nếu như ta nói ta và bệ hạ… không làm chuyện gì, ngươi có tin không?”
Cậu ta nhẹ nhàng gật đầu: “Chín người trước đều nói như vậy.”
Ta thở dài, ta biết rồi!
“Ngươi đi nấu nước nóng giúp ta đi.” Ta cam chịu số phận này.
Tiểu Hổ tử bưng một chậu nước nóng trở về, mặt mày vẫn đỏ bừng.
Cậu ta mang nước đặt cạnh giường, đứng ở đó nhìn chằm chằm cái mông ta, dáng vẻ tựa như muốn giúp.
Ta vội vàng nói: “Ngươi ra ngoài đi…”
Ta không thích…
Mấy chữ này còn chưa chui ra miệng âm thanh của cậu ta đã vọng tới: “Được.” rồi chạy ra ngoài, không chút dây dưa dài dòng nào.
Bởi vì cái mông ta bị đau đến mức cử động bất tiện, Toàn công công cố ý đến nói với ta, ta có thể nghỉ một ngày không cần hầu hạ Tiêu Cẩn Du.
Trước khi đi, lão nói: “Tiểu Đúc tử, phúc khí của ngươi đang ở phía sau kìa!”
???
Không biết lúc bọn hắn thấy Tiêu Cẩn Du không chút cảm xúc ném ta từ trong ngực ra có còn nói như vậy được không.
Đúng vậy.
Ta nghi ngờ chuyện đó....
Một đêm nghiêm túc suy nghĩ, ta cảm thấy Tiêu Cẩn Du có khả năng không thích thái giám!
5.
Lúc cung nữ chỗ Thái hậu đến tìm ta, ta đang nằm lì trên giường ăn quýt Tiểu Hổ tử bóc.
Trước khi tiến cung, chuyện về Thái hậu ta đã nghe qua, nghe nói sau khi Tiêu Cẩn Du đăng cơ, mẹ đẻ của hắn đã náo loạn một trận.
Về phần náo loạn vì chuyện gì không một ai biết cả, chỉ là từ đó về sau bà bắt đầu ăn chay niệm phật, không màng thế sự nữa.
“Thái hậu nương nương muốn gặp Đức công công một chút.” Tiểu cung nữ đứng ở cửa.
Tiểu Hổ tử đi lên đón, cậu ta cười cười: “Tiểu Đức tử cử động có chút bất tiện, ta sẽ đi cùng hắn.”
Tiểu cung nữ nhìn Tiểu Hổ tử, khuôn mặt đỏ bừng nhẹ gật đầu.
Ta còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tiểu Hổ tử từ trên giường kéo dậy.
Cậu ta ghé vào tai ta khẽ nói: “Thái hậu muốn gặp ngươi, ngươi còn dám không đi?”
Ta đương nhiên không dám rồi.
Tiểu Hổ tử thật sự tưởng rằng ta là một kẻ sắp liệt nửa thân, cậu ta không dám để ta đi một mình.
“Ngươi cứ xem như mình bị thương rất nặng đi, mấy lời không nên nói thì đừng nói.” Đến cửa, cậu ta nhẹ giọng dặn dò bên tai ta.
Trên mặt cậu không còn treo nụ cười vui vẻ hoạt bát như thường ngày nữa, chỉ còn sự lo lắng bất an.
Trong lòng ta cảm thấy rất ấm áp, bất giác gật đầu đáp ứng.
Ta được tiểu cung nữ dẫn vào trong thiên điện, vừa đến, đập vào mắt là bóng dáng một mỹ nhân đang nằm trên ghế quý phi.
Không nhìn ra tuổi tác, nhưng dấu vết năm tháng nhàn nhạt bên khóe mắt đã bán đứng bà.
“Ngươi chính là Tiểu Đức tử?” Mỹ nhân khẽ híp mắt, thanh âm hòa vào đàn hương trong điện mang lại cảm giác khá hiền từ.
Ta quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Thái hậu nương nương! Bẩm Thái hậu, nô tài chính là Tiểu Đức tử.”
“Ừ, nghe nói gần đây Hoàng thượng rất sủng ái ngươi?” Ánh mắt bà rơi vào mông ta.
Thiên địa chứng giám!
Cái mông của ta là do bị té được không!
“Nô tài đảm đương không nổi sự sủng ái của bệ hạ.” Ta dập đầu mấy cái.
Thái hậu vịn tay cung nữ từ ghế đứng lên đi đến trước mặt ta.
Bà dùng hộ giáp nhẹ nhàng nâng cằm ta lên: “Dáng dấp này quả nhiên khiến người khác yêu thích.”
Giọng điệu này nghe thế nào cũng không giống như đang khen ta.
“Ai gia gọi ngươi tới cũng không có ý gì khác, chỉ là nghe nói Hoàng thượng cuối cùng cũng tìm được tri kỷ nên mới muốn gặp qua một lần.” Thái hậu quay trở về ghế ngồi xuống, “Hoàng thượng đã thích ngươi như thế, ngươi nên cố gắng mà hầu hạ y.”
Hả?
Đơn giản vậy à?
Ta mừng như điên, dập đầu chuẩn bị cáo lui.
Nhưng Thái hậu lại thở dài: “Chỗ ai gia có cái túi thơm làm dịu cơn đau đầu của Hoàng thượng, muốn đưa cho y thì y lại tức giận không muốn nhận, vậy thì ngươi để bên mình đi.”
Thì ra là chờ chuyện này.
Tiêu Cẩn Du còn có chứng đau đầu?
Tiểu cung nữ lấy túi thơm đưa đến trước mặt ta.
Hai tay ta nhận lấy nó, “Nô tài tuân mệnh.”
“Nếu Hoàng thượng hỏi tới, đừng nói ai gia đưa.” Thái hậu chậm rãi nhắm mắt lại, “Lui xuống đi, ai gia mệt rồi.”
Sau nửa nén nhán, ta từ Khải Hoa điện bước ra ngoài.
Tiểu Hổ tử đỡ ta về chỗ ở, thăm dò hỏi: “Thái hậu nói gì với ngươi?”
Ta nhìn cậu, chớp chớp mắt: “Tiểu Hổ tử, ngươi lo lắng cho ta sao?”
Nhìn cậu ta vui vẻ cười nói đã quen, hôm nay lại có thái độ khác thường đúng là rất lạ.
Nghe ta nói, trên mặt cậu hiện ra vẻ không tự nhiên, quay đầu sang chỗ khác: “Ta không có.”
Tính tình trẻ con.
Ta móc túi thơm từ trong ngực đặt lên bàn: “Thái hậu đưa cho ta túi thơm, dặn là mang bên người.”
“Thái hậu đối với Hoàng thượng rất để tâm.” Ta sờ sờ hoa văn tinh xảo bên trên túi.
Từ nhỏ ta không mẹ không cha, đối với những chuyện này luôn rất dễ cảm động.
Ta không rõ vì sao Tiêu Cẩn Du có một người mẹ quan tâm hắn đến vậy mà hắn lại có thể trở thành một bạo quân.
“Ngươi quá ngây thơ, trong cung không giống như bên ngoài.” Tiểu Hổ từ nhìn ta, trong mắt nồng đậm lo âu, “Ngươi nhận được thánh sủng, người muốn giết ngươi ngày càng nhiều.”
Cậu ta nhìn túi thơm trên bàn.
6.
Tiểu Hổ tử nói bên trong túi thơm bị trộn thêm thảo dược, mấy vị thuốc khác đều bình thường chẳng có vấn đề gì, chỉ có loại thảo dược bị trộn thêm ấy không ổn. Nếu thỉnh thoảng ngửi thấy sẽ không sao, nhưng ngửi trong thời gian lâu dài sẽ trúng độc.
“Thái hậu muốn hạ độc ta?” Ta trừng to mắt nhìn cậu ta.
Tiểu Hổ tử lắc đầu, nắm chặt lấy túi thơm, “Độc này không đến mức chết người, nhưng lại có thể khiến người ta trở nên ngu dại.”
Lão thái bà này quả thật độc ác, thế mà lại dùng thủ đoạn này để đối phó ta!
Tiểu Hổ tử nheo mắt, sau đó tiến đến thấp giọng bên ta: “Nghe nói chứng bệnh đau đầu của bệ hạ là do trúng độc mà nên, mà thảo dược trong này…”
Có thể lấy độc trị độc???
“Có thể làm cho độc càng thêm độc.”
Ta hoảng sợ.
Quay đầu nhìn chằm chằm cậu ta.
Mặc dù Tiểu Hổ tử nói với ta có thể Thái hậu không biết, nhưng sai một li đi một dặm, ta cảm thấy toàn thân phát run không ngừng.
Về tình hay về lý, cái túi thơm này cũng không thể giữ lại được.
“Ngươi dám ném cái túi thơm này đi sao? Nó là cái đầu của ngươi đó.” Tiểu Hổ tử nhìn ta thật sự muốn đi ra ngoài quẳng đi, cậu ta bất thình lình nói một câu.
Ta không hiểu hỏi lại: “Hả?”
“Thái hậu ban đồ cho ngươi, ngươi dám ném? Cho dù có mười cái đầu cũng không đủ để chặt.” Cậu ta giật lấy túi thơm từ trong tay ta.
Đem mấy vật trong đó đổ hết ra, đổi lại bằng các loaij thảo dược khác có hương vị tương tự.
“Thái hậu nhất định sẽ phái người giám sát xem ngươi có mang túi thơm bên người hay không.” Cậu ta ném cái túi thơm lại cho ta.
Ta bây giờ mới hiểu, dáng vẻ của cậu ta rõ ràng vô cùng thanh tú ấy vậy mà không bị tuyển đi hầu hạ Tiêu Cẩn Du đều do một tay cậu ta tính toán.
Tâm kế của cậu còn sâu hơn cả ta.
Túi thơm ta mang trên hông, vô cùng bắt mắt.
Bắt mắt đến mức ngày hôm sau ta hầu hạ Tiêu Cẩn Du thức dậy, hắn liếc mắt đã nhìn thấy.
“Túi thơm ở đâu ra?” Giữa lông mày hắn hiện lên vẻ tức giận, không biết là tức giận do mới rời giường hay tức giận do sự xuất hiện của cái túi thơm này.
Ta nên nói thế nào đây?
Nói là mẹ ngươi muốn hại chết ngươi, thuận tiện biến ta thành kẻ ngốc?
Hiển nhiên cho ta mười cái đầu ta cũng không dám bật ra câu như vậy.
“Nhặt á.” Ta vừa thắt đai ngọc cho hắn vừa đáp: “Hôm qua nhặt bên trong ngự hoa viên, cảm thấy rất đẹp nên mang về bỏ thêm một chút thảo dược dưỡng thần vào.”
Ta tiếp tục chỉnh sửa quần áo, không dám ngẩng đầu nhìn mặt hắn.
Đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng thay cho hắn.
Từ nhỏ ta không cha không mẹ, chưa hề biết cái gì gọi là tình thương.
Mà hắn rõ ràng có mẹ, nhưng mẹ hắn một mực muốn hắn phải ch.ết.
Tiêu Cẩn Du không nói gì nữa, chờ ta chỉnh sửa tốt y phục liền đi tảo triều.
Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, bỗng dưng ta cảm thấy hắn không phải kẻ tàn bạo như lời đồn.
Mỗi ngày tấu chương đưa đến trước mặt hắn, hắn luôn nghiêm túc phê duyệt.
Giống như bây giờ, một tay hắn tùy ý đặt lên tấu chương, tay còn lại cầm bút son thỉnh thoảng viết lên mấy câu.
Chỉ tùy ý viết vài câu đã chỉ ra chỗ trọng yếu bên trong hàng tá chữ.
Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ta, tay ta đang mài mực thoáng run rẩy, đầu ngón tay dính một ít nước mực.
“Nhìn thêm cái nữa, Trẫm khoét mắt ngươi xuống.” Câu nói này của hắn giống như đang nói ‘thời tiết hôm nay không tốt’.
Là lỗi của ta.
Là do ta bị ảo tưởng.
Tiêu Cẩn Du là một tên bạo quân hàng thật giá thật!
Ta vội vàng quỳ xuống đất: “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ tư thái anh tuấn, khiến nô tài… nô tài không khỏi nhìn đến xuất thần.”
Chờ tới một ngày ta đem ngươi trói lại, đến lúc đó cũng sẽ bắt ngươi như thế này, quỳ xuống khen ta thật xinh đẹp. Hừ!
Nghĩ như thế, trong lòng ta dễ chịu hơn nhiều.
Nói mấy lời vuốt mông ngựa như cá gặp nước.
“Nô tài từ nhỏ đã không biết chữ, ấy vậy mà bị chữ viết của bệ hạ chinh phục. Kiếp này nô tài có thể hầu hạ bệ hạ quả thật là phúc khí tu luyện tám đời.”
Tiêu Cẩn Du ‘chậc’ một tiếng.
Ta liền ngừng lại.
Sao, mấy lời có cánh này không dùng được?
Ta lén lút giương mắt muốn nhìn vẻ mặt hắn, lại vô tình nhìn vào đôi mắt hắn.
Trong đôi mắt ấy giống như chứa đầy mực ta vừa mài, đen đến mức không nhìn ra bất cứ điều gì.
Tim ta đập hẫng một nhịp.
Thiên địa chứng giám, thật ra không phải do ta không chịu được mỹ nam kế đâu!
Sự thật là từ trước tới giờ ta vẫn chưa gặp qua ai đẹp mắt như thế cả.
“Tới đây xoa cho Trẫm.” Ngón tay Tiêu Cẩn Du chỉ vào huyệt thái dương.
Quả nhiên là hắn có chứng đau đầu.
“Vâng.” Ta vội vàng đứng dậy.
Ngón tay ta vừa đặt lên thái dương hắn, ta liền thấy đại sự sắp không xong.
Trên ngón tay ta vừa mới dính mực…
“Xoa đi.” Thấy ta không động đậy, Tiêu Cẩn Du ngừng việc trong tay.
Ta cắn răng, “Vâng.”
Sau đó ta nhìn thấy vết đen trên thái dương của hắn khuyết tán ngày càng rộng, tựa như máu tươi đang vương vãi của ta khi cái đầu này rơi xuống.
Cũng may trước kia sư phụ luôn đau đầu, tay nghề bấm huyệt của ta không tồi.
Quả nhiên chẳng bao lâu, đầu lông mày vo thành một cục của Tiêu Cẩn Du liền giãn ra.
Bút son trong tay hắn ghi lại trong sổ con một câu mới hỏi ta: “Hôm nay Thái hậu gọi ngươi?”
Hả?
Ta nhìn chằm chằm vào cục mực, “Vâng.”
“Nói cái gì?”
“Bảo nô tài hầu hạ bệ hạ cho tốt.” Làm thế nào để vô thanh vô tức tẩy cục mực này đi đây?
Ta hơi nghiêng người về phía trước, tinh tế nhìn chằm chằm vào cục mực kia, hi vọng chà sát như thế sẽ dễ bôi hơn.
Lúc này Tiêu Cẩn Du đột nhiên quay đầu.
Chóp mũi cao thẳng của hắn chạm vào chóp mũi của ta, hơi thở ấm nóng của hắn phả lên mặt ta.
Ta vô thức lè lưỡi liếm môi, ai ngờ đầu lưỡi lại đụng phải môi Tiêu Cẩn Du.
Vâng.
Lần này ta sẽ ch.ết.
Đầu óc ta trống rỗng.
Trong đầu chỉ còn ba chữ ‘bãi tha ma’ to tướng đang quay cuồng.