Sau khi các quý nhân ngồi xuống, các tú nữ cũng ngồi vào chỗ của mình, Dạ Vị Ương đứng bên trái, Đoạn Hàm Nguyệt tư thái uyển chuyển mà chiếm vị trí đầu tiên bên trái, Liễu Ngữ Kha lạnh nhạt đến chỗ ngồi đầu tiên bên phải, Ngu Lệnh Phi nhìn theo, rũ mắt chọn vị trí ngồi xuống, không trước không sau, cực kỳ bình thường.
Sau khi khai tiệc, nhạc sư liền tấu nhạc cho vũ nữ nhảy múa. Yến hội trong cung xưa giờ đều náo nhiệt, vinh hoa phú quý đến hoa mắt, nhưng không ai biểu hiện ra mặt.
Ngu Lệnh Phi nhìn về phía chủ vị, chỉ thấy đương kim Thái Hậu sắc mặt rạng rỡ, có lẽ là được bảo dưỡng tốt, nhìn qua trông như mới ngoài ba mươi, nét mặt nhu hòa. Từ trên mặt nhìn không ra được nửa phần quyền khuynh thiên hạ.
Lại liếc nhìn hoàng đế một cái, Ngu Lệnh Phi chỉ có thể thấy một khuôn mặt tuấn tú hơn người, một đôi tay tinh tế đang nắm chặt đũa ngọc.
“Tuyển tú cũng sắp kết thúc, Hoàng Thượng có vừa ý không?” Thái Hậu dừng đũa ngọc, cười nói.
“Chẳng qua là dung chi tục phấn.” Yến Lan thản nhiên nói, vẫn không nhìn Thái Hậu.
“Hoàng Thượng đương nhiên không thể sa vào nữ sắc, chất nữ này của bổn cung ngoại trừ tướng mạo không tầm thường, ngày thường còn rất ân cần tuổi này hiếm có.”
“Đã ân cần như thế thì để nàng ta ở Thọ Khang Cung luôn đi.”
Chất nữ này của Thái Hậu vẫn luôn sống ở Thọ Khang Cung, mục đích của Thái hậu là muốn nhét Đoạn Hàm Nguyệt vào hậu cung của hoàng đế, làm sao có thể bằng lòng được, vậy nên vẫn phải tiếp tục xướng vở kịch này: “Nếu đã thay Hoàng Thượng tẫn hiếu, cần gì phải ở cùng với bổn cung, hậu cung còn nhiều chỗ trống mà.”
Người nào có thể thay Hoàng Thượng tẫn hiếu? Đương nhiên là phi tử của Hoàng Thượng, mà danh chính ngôn thuận nhất là chính thê Hoàng Hậu.
Tâm tư của Thái Hậu thẳng tắp rớt xuống chấn động giữa ban ngày.
Ánh mắt của Yến Lan trầm xuống, trong đáy mắt có gió lốc ngo ngoe rục rịch, chỉ đợi khơi lên sóng lớn. Hắn cúi đầu, nhếch môi mỏng nói: “Cũng có thể, sau khi Trang phi đi Thái Hậu quả thực cô đơn, để nàng ta tiếp nhận vị trí của Trang phi đi.”
Nụ cười ôn hòa Thái Hậu vẫn luôn treo ở bên môi dần dần phai nhạt, lúc bà ta không cười tướng mạo có chút nhạt nhẽo, lại nhanh chóng giận tái đi sau khi bị khiêu khích, chậm rãi nói: “Người chết lớn nhất, Hoàng Thượng ăn nói cẩn thận.”
“Thái Hậu là người trọng lễ.”
Yến Lan mất hết hứng thú, nói chuyện cùng Thái Hậu thật sự không thú vị, ngoại trừ thi nhau nói lời ác ý sẽ chỉ khiến mãnh thú trong lòng hắn càng muốn gào thét, thoát khỏi nhà giam, đem thiên địa cắn xé.
Lúc này không hiểu sao hắn lại nghĩ tới nữ tử bên ngoài Diễn Phúc Cung, nàng ở dưới ánh mặt trời thanh thuần không thể diễn tả bằng lời, thật sự không nên đến nơi cung cấm dơ bẩn này.
Trong lòng Yến Lan nghĩ vậy, ánh mắt cũng tìm được vị trí của nàng.
Nàng đang bóc vỏ nho chậm rãi ăn, nhất cử nhất động đều hợp quy củ, tú nữ trong bữa tiệc hôm nay đều như thế.
Tuyển tú thực chất chính là tuyển dung mạo, lễ nghi của tú nữ, trước mặt ngự tiền mất danh dự là việc nhỏ, chưa kể đến việc bị hạch tội, thậm chí liên lụy người nhà, không có ai dám đánh cuộc với tâm trạng của quý nhân.
Nhìn động tác của những nữ tử này giống như được đúc ra từ một khuôn, bữa tiệc vừa mới bắt đầu Yến Lan đã thấy phát ngán.
Không đợi Thái Hậu giở thêm thủ đoạn gì nữa, Yến Lan ý vị không rõ nói: “Như thế này thật sự không thú vị, trẫm muốn xem có cái đầu gỗ nào không xứng vào cung không.”
Những lời này khác với phần đối thoại trước đó, tiếng cũng không nhỏ, các tú nữ dưới đài đều nghe thấy rõ ràng.
Thái Hậu hơi dừng lại, ngồi vững vàng ngay ngắn, nở một nụ cười bao dung với hoàng đế, như thể hoàng đế là đứa trẻ ấu trĩ vô cớ gây rối, bà thuận theo nói: “Hoàng đế có cách gì hay?”
Lời vừa nói ra, tú nữ bên dưới đều căng thẳng.
Quả thật, người có thể vào đến vòng này đều đã hạ quyết tâm vào cung, nhưng ai có lý trí đều nhớ rõ vị hoàng đế này không dễ đối phó. Nếu hắn có thể đánh chết phi tử của mình, thì không biết sẽ nghĩ ra biện pháp gì để tìm vui trước những tú nữ ở trước mắt.
Yến Lan biết thanh danh của mình thế nào, hắn liếc mắt đảo qua một vòng, ánh mắt dừng ở trên người Ngu Lệnh Phi trong chốc lát —— cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, gợn sóng cũng không có, thấy nàng chăm chú rũ mắt hướng về phía chủ vị, bình tĩnh kính cẩn nghe theo, không giống những nữ tử nhát như chuột đang nắm chặt khăn.
Yến Lan không để lại dấu vết mà thu hồi tầm mắt, thay đổi chủ ý ban đầu, hắn lười nhác nói: “Lấy ống thẻ, chu sa tới.”
Liền có người đi xuống mang ống thẻ bằng ngọc và chu sa tới, Lư Đức Tân đích thân đếm rồi đem đến, ân cần nói: “Bệ hạ, ở đây.”
Ống thẻ kia đã đầy gần nửa, Lư Đức Tân ngầm hiểu dụng ý của Yến Lan mà chu đáo chuẩn bị thêm số thẻ ngọc cho bằng số lượng của tú nữ. Yến Lan lấy ra sáu cái, quét mực chu sa lên, lập tức đầu những thẻ ngọc đó liền đỏ rực.
“Trẫm thấy các ngươi ở bữa tiệc này cũng là chịu tội, chi bằng tốc chiến tốc thắng, sáu thẻ ngọc có phết chu sa này ai chọn trúng thì có thể ở lại.”
Dứt lời, cũng không để tâm mặt Thái Hậu trầm xuống, phất tay áo đứng dậy rời đi.
Lư Đức Tân ca thán một tiếng, cau mày nói với Thái Hậu: “Việc này…… ý của bệ hạ, nô tài buộc phải làm theo.”
Lúc này nhạc công đã không còn dám diễn tấu, quỳ rạp hết xuống đất.
Các tú nữ đều như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không biết thế nào mà một buổi hoa yến cũng bị hoàng đế gây sóng gió.
Nụ cười thong dong lúc đầu của Đoạn Hàm Nguyệt cũng không duy trì nổi nữa. Nếu chiếu theo trình tự thì việc nàng vào cung là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng hôm nay lại thành rút thăm, còn là mười mấy người chọn sáu, xác suất không đến một nửa. Chuyện này ——
Nàng chỉ có thể hướng ánh mắt đầy hy vọng sang Thái Hậu.
Nữ tử kiêu ngạo thủ lễ như Liễu Ngữ Kha đã sớm nhíu chặt mày lá liễu vì sự phát triển mất kiểm soát của chuyện này và thái độ vui đùa của hoàng đế. Nhưng Ngu Lệnh Phi lại thấy được cơ hội mới.
Nàng hạ quyết định vào cung sau khi đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng nàng cũng thực thi ở đời này. Một khi quyết định làm chuyện gì, Ngu Lệnh Phi luôn dốc toàn lực để làm. Từ khi nàng quyết định vào cung đã không nghĩ sẽ cố ý bị rớt —— Nhưng nàng cũng từng rớt ở vòng thứ nhất, lần đó mục đích của nàng là không trúng tuyển, nhưng sau khi không trúng tuyển cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Hiện giờ có lẽ sẽ bị rớt, nàng lại có chút mất mát. Ngay sau đó nàng bình tĩnh lại bắt đầu suy tư, nếu rớt ở vòng tuyển chọn này liệu kết cục có khác hay không?
Mặc kệ là vào cung hay không, đó đều là một con đường mới.
Ngu Lệnh Phi thở phào nhẹ nhõm.
Đã bắt đầu rút thăm.
Thái hậu siết chặt hàm ngồi ngay ngắn ở phía trên, ánh mắt bà ta nghiêm nghị mà nhìn kỹ toàn bộ quá trình.
Lư Đức Tân bị bỏ lại đây gánh vác trọng trách lớn này, hắn rất giỏi quan sát liền bắt đầu từ bên trái, đem ống thẻ đã lắc đều đến trước mặt Đoạn Hàm Nguyệt.
“Đoạn cô nương, xin mời.”
Đoạn Hàm Nguyệt lúc này cũng đã bình tĩnh lại, hiện giờ ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn theo ống thẻ. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhóm tú nữ, nàng ta nín thở ngưng thần rút ra một thẻ ngọc.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào miệng ống thẻ chờ đầu kia của thẻ ngọc xuất hiện.
Không có chu sa.
Đoạn Hàm Nguyệt không khống chế được đôi tay run rẩy, vnangf ta nắm chặt thẻ ngọc trong lòng bàn tay, nhịn không được muốn quay đầu nhìn Thái Hậu.
Lư Đức Tân sắc mặt như thường đi tới chỗ người tiếp theo.
Đa số tú nữ đều không có chu sa, cho đến khi qua ba bốn người mới có một tú nữ nhỏ nhắn có khuôn mặt thanh tú kinh hô một tiếng —— thẻ ngọc chu sa!
Người kế bên vị tú nữ này vậy mà cũng rút trúng!
Ngu Lệnh Phi nhìn qua, người này cũng không xa lạ gì, là Chương Uyển Oánh.
Chương Uyển Oánh có lẽ cũng không đoán được bản thân có thể chọn trúng. Nàng ta cầm thẻ ngọc khiến người khác cực kỳ hâm mộ kia lên, trên mặt lại không có khí phách hăng hái của mọi ngày, ngược lại có chút ngốc nghếch.
Lư Đức Tân đến mày cũng không nhúc nhích, lại tiếp tục đi xuống dưới.
Một thiếu nữ mặt tròn chọn trúng thẻ ngọc chu sa, Ngu Lệnh Phi nhớ ra nàng ấy là cô nương nhà Ngự sử, dáng vẻ rất hoạt bát đáng yêu.
Sáu đã mất ba.
Hàng bên trái đã kết thúc.
Lư Đức Tân xoay người, bắt đầu từ vị trí đầu tiên bên phải.
Liễu Ngữ Kha đứng đầu, cũng xem là khởi đầu thuận lợi, nàng ta chọn trúng.
Liễu Ngữ Kha vẫn đứng nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, duy trì phong thái bất phàm của nữ tử xuất thân từ Liễu gia.
Lư Đức Tân lại chậm rãi đi sang người khác, lần này là Trình Mạn Ni.
Ngu Lệnh Phi nhìn vẻ mặt vui mừng của Trình Mạn Ni, không kinh ngạc chút nào.
Trình Mạn Ni luôn được trời ưu ái, vận khí vô cùng tốt.
Trình Mạn Ni chọn trúng, khe khẽ thở dài một hơi. Ngay sau đó tiếp tục nhìn theo ống thẻ thì vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Ngu Lệnh Phi.
Hiện giờ thẻ ngọc chu sa chỉ còn một cái nhưng phía sau còn tới năm người.
Chuyện Ngu Lệnh Phi không trúng tuyển cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền. Trình Mạn Ni dùng tư thái người thắng cuộc nhìn chằm chằm Ngu Lệnh Phi, cười khinh thường.
Thái Hậu từ trên cao nhìn xuống, bà ta cũng chú ý tới Ngu Lệnh Phi.
Thiếu nữ này thật xinh đẹp, nhưng Thái Hậu trước nay cũng không coi trọng bề ngoài. Chẳng qua những tú nữ ngồi ở đây, có rút trúng thẻ mà vui mừng khôn xiết, có không chọn trúng mà uể oải buồn bực, còn có vài nữ tử vì khẩn trương mà đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Duy chỉ nàng ấy là bình thản tự nhiên, tuy rằng không đập vào mắt cũng chưa từng trình diện nhưng nhìn kỹ thì nàng lại là người nổi bật nhất.
Bởi vì đã sớm nắm chắc việc dòng chính của mình thượng vị, những người khác chẳng qua chỉ là nhãi nhép không đáng để ý. Trong những lần tuyển chọn trước đây, các vòng đều do ma ma thân tín bên cạnh Thái Hậu cùng Hiền phi xem xét, nói là Hiền phi chủ trì, kỳ thật vẫn phải xem ý tứ của Thái Hậu.
Thái Hậu nghiêng đầu hỏi Ninh ma ma: “Người mặc bạch sam kia là cô nương nhà ai?”
Ninh ma ma cúi người nói: “Hồi Thái Hậu, là cô nương của An Tây Bá phủ, ở hàng thứ ba, Lệnh Phi Ngu thị.”
“À.” Thái Hậu ứng thanh: “Đi, gọi nàng lên đây trò chuyện cùng bổn cung.”
Ninh ma ma nhảy dựng trong lòng, nhìn thấy người tiếp theo Lư Đức Tân đưa ống thẻ để rút thăm chính là Ngu cô nương. Lúc này lại gọi người lên đây, vậy thì việc rút thẻ cũng chỉ có thể lướt qua nàng, để người ở sau rút trước.
Hành động vô thanh vô tức này lại cơ hồ bóp chết khả năng trúng tuyển của đối phương, quả thực tàn nhẫn.
Ninh ma ma không dám kéo dài, lập tức đích thân đi xuống gọi người.
Lư Đức Tân mới vừa bước đến trước mặt Ngu Lệnh Phi, chưa kịp nở nụ cười với vị cô nương khiến chủ tử đích thân ngâm thơ này thì phía sau liền truyền đến một tiếng:
“Lư công công chậm đã.”
Ninh ma ma nhanh chóng đi tới: “Thái Hậu thấy Ngu cô nương liền yêu thích nên để ta tới thỉnh cô nương đi qua trò chuyện vài câu.”
“Ngài bên này cứ tiếp tục, chờ đến lượt Ngu cô nương thì đưa đến Ngu cô nương rút là được.”
Lư Đức Tân híp mắt nhìn lão ma ma này, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngu Lệnh Phi, mỉm cười nói: “Thái Hậu cho mời, Ngu cô nương mau đi đi.”