Hoàng Thượng Ép Ta Cung Đấu

Chương 19: Phẩm trà



Chương phu nhân vừa trở về phủ, lập tức hỏi người gác cổng lão gia có ở thư phòng không, nhưng được biết Chương ngự sử đã đi gặp bạn đến tối mới về.

Chương phu nhân sốt ruột chờ đợi, buộc mình tự kiềm chế không xem thứ trong túi gấm. Chờ mãi chờ mãi mới chờ được Chương ngự sử vuốt râu dê về nhà.

“Lão gia về rồi.” Mặc dù tính tình Chương phu nhân tốt cũng không khỏi trừng mắt nhìn ông.

Chương ngự sử thấy phu nhân tốt tính của mình đột nhiên khó chịu thì cảnh giác, vuốt râu nói: “Hôm nay ta không tiêu tiền mua gì cả, bà đừng trách oan ta.”

Chi tiêu trong Chương phủ phần lớn được lấy từ ngân lượng từ những cửa hàng của hồi môn của Chương phu nhân. Chương ngự sử chẳng sợ điều gì, chỉ sợ phu nhân nói ông chi tiêu bừa bãi.

Chương phu nhân tức bật cười, tức giận nói: “Ai muốn nói với ông chuyện này?”

Sau đó, bà kể lại chi tiết những chuyện xảy ra trong cung hôm nay cho ông nghe, khuôn mặt Chương ngự sử lúc này mới trở nên nghiêm túc.

Không đợi Chương ngự sử hỏi tới, Chương phu nhân đã cẩn thận lấy túi gấm trong tay áo ra đưa cho ông.

Chương ngự sử nhận lấy, trầm ngâm một lúc mới mở ra. Bên trong là một tờ giấy mỏng, dễ dàng nhìn thấy các góc không đều nhau, giống như tiện tay xé ra.

“Lạ thật.” Chương phu nhân thận trọng chỉ vào góc giấy, nghi hoặc nói.

Chương ngự sử liếc nhìn, không nói gì, bắt đầu xem nội dung.

Trước khi văn nhân đọc thư, đầu tiên sẽ nhìn qua nét chữ. Nét chữ bình thường, vừa đúng chuẩn mực, không hề đẹp mắt, bình thường vô cùng.

Chương ngự sử không ngạc nhiên khi một bức “thư mật” dùng loại chữ này, tiếp đó đọc nội dung.

Vừa nhìn thấy, lòng ông thực sự run sợ, kinh hãi biến sắc, lập tức bật dậy khỏi ghế, tay cầm tờ giấy cũng nắm chặt.

“Có chuyện gì vậy?” Chương phu nhân ở bên cạnh hỏi, vừa định đọc thư không ngờ lại bị Chương ngự sử ngăn lại. Ông nghiêm mặt nói: “Không thể.”

Việc quá hệ trọng, không thể tiết lộ với cả người bên gối.

Chương phu nhân từ bỏ, bà đã quen với sự trịnh trọng và nghiêm túc của Chương ngự sử đối với việc trong triều, chỉ nói: “Ta không biết là chuyện gì, nhưng ắt Đoạn gia sẽ không vui khi thấy điều đó. Ông tận trung nhưng đừng không màng tính mạng của chính mình, nếu không ta phải làm sao bây giờ.”

Chương phu nhân chân thành nói từng chữ, suýt nữa rơi lệ, nhưng Chương ngự sử lại một lòng suy nghĩ về những điều viết trong thư, một lúc mới hoàn hồn hỏi: “Phu nhân mới vừa nói gì sao?”



Chương phu nhân: “… Không có gì.”

Chương ngự sử ừ một tiếng, nhớ lại câu cuối cùng trong thư “Sau khi xem xong lập tức đốt. Về sau, đừng nhắc tới chuyện này.”. Ông bước đến giá cắm nến đặt tờ giấy lên lửa đỏ, cho đến khi ngọn lửa đỏ đốt tờ giấy thành một lớp muội than mỏng mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Thư đã xong, nhưng chuyện chỉ sắp bắt đầu. Chương ngự sử nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, phảng phất lần này con đường phía trước mờ mịt không xác định.

Đột nhiên, giọng nói của ông chấm dứt sự im lặng trong căn phòng, ông lớn tiếng nói: “Phu nhân không cần lo lắng, mặc dù việc Thánh Thượng giao có chút nguy hiểm, nhưng ta không màng. Nếu thuận lợi, nó sẽ là nanh vuốt nhổ trùng độc cho ta, lòng ta cũng vui mừng.”

Chương phu nhân ở phía sau nhìn bóng dáng ông, bất đắc dĩ mà vui vẻ thở dài một tiếng. Thôi vậy, đã sớm biết tính nết của ông ấy, năm đó không phải vì nhìn trúng phẩm cách này của ông mới đồng ý gả thấp sao.

Lòng ông chưa đổi, sao chính mình lại thay đổi sự đánh giá cao và ngưỡng mộ với phong thái này.

“Lòng lão gia có ý càn khôn, thiếp thân chúc lão gia thắng lợi suôn sẻ, mọi việc thuận lợi.”

Chương ngự sử xoay người, hai phu thê nhìn nhau cười.



Trong cung.

Vào ngày mười lăm, tất cả phi tần đều phải đến thỉnh an Thái Hậu. Mặc dù Thái Hậu hầu như không gặp các nàng, chỉ để ma ma dâng trà, uống xong một chén trà nhỏ liền tan, nhưng không ai dám không đi.

Ngu Lệnh Phi cả người vô lực, chân giống như không phải của mình, thầm hận Hoàng Thượng không đứng đắn, ăn một quả anh đào cũng có thể nảy lòng tham!

Nhớ tới hôm qua ở Dưỡng Tâm Điện bị Yến Lan ôm trên đùi đút non nửa chén anh đào, Ngu Lệnh Phi lại không biết cố gắng mà đỏ bừng mặt.

Hôm nay trời âm u, Đại Lục chọn một chiếc váy chiết eo màu xanh da trời rất hợp. Ngu Lệnh Phi nhìn quá thanh khiết, nàng đeo trâm ngọc bích, một bộ bông tai ngọc dịu dàng tinh tế, màu ngọc rất đẹp, là món mấy ngày trước Hoàng Thượng ban thưởng cho nàng, trông rất bắt mắt.

Từ trước đến nay, ở khoản ăn mặc ngủ nghỉ Ngu Lệnh Phi không muốn mình chịu thiệt. Hiện giờ nàng càng thích trưng diện hơn, vốn đã xinh đẹp, sau khi trưng diện tỉ mỉ càng giống như Thường Nga trên cung trăng, tỏa sáng rực rỡ.

Giang ma ma khen: “Nhan sắc của tiểu chủ trong cung không ai sánh bằng!”

“Ma ma chê cười ta.”

Bởi vì Giang ma ma hành xử lễ độ, Ngu Lệnh Phi cũng thích mang bà ra ngoài. Đương nhiên, chủ yếu bởi vì bà ấy là người của Hoàng Thượng. Nếu nàng đã không thể che giấu, tại sao không thoải mái hào phóng để Hoàng Thượng thử, giành tín nhiệm của Hoàng Thượng.

Nhất là khi đến chỗ Thái Hậu, Ngu Lệnh Phi rất vui lòng giúp Hoàng Thượng đưa người qua đó.

Trên đường, họ tình cờ gặp Diệp tài nhân và Tạ bảo lâm. Từ sau khi Ngu Lệnh Phi phạt Liễu tài nhân và Trình bảo lâm, hai người này luôn ngoan ngoãn hành lễ khi gặp nàng, sợ bị nàng bắt được nhược điểm “dạy quy củ”, trông rất ngoan ngoãn.

Ngu Lệnh Phi bảo các nàng đứng dậy, cùng nhau đến Thọ Khang Cung.

Diệp Vưu Tịch hoạt bát hơn, nàng trò chuyện với Ngu Lệnh Phi: “Nghe nói hôm qua Ngu tỷ tỷ đến Dưỡng Tâm Điện đưa đồ ăn cho Hoàng Thượng.”

“Muội muội nghe cả chuyện này sao?” Ngu Lệnh Phi uể oải hỏi.

“Cũng do người dưới nhiều chuyện nên ta nghe thêm vài lời.” Diệp Vưu Tịch mơ hồ nói, vẻ mặt tự nhiên.

“Quản không được miệng cũng chỉ có thể làm nô tài.”

Diệp Vưu Tịch dường như không hiểu ra, vẫn cười vui vẻ: “Ta đang muốn hỏi tỷ tỷ đưa món ăn trân quý gì, để muội muội mở rộng tầm mắt.”



Ngu Lệnh Phi hào phóng nói: “Cũng không phải món trân quý, chỉ là một chén anh đào cùng một chén phô mai, rưới phô mai lên anh đào thành món mới lạ.”

“Tỷ tỷ thật có lòng, nói vậy Hoàng Thượng nhất định rất thích.” Người nói lời này chính là Tạ bảo lâm, hai mắt nàng tròn xoe, thoạt nhìn có chút giống nai con.

Ngu Lệnh Phi hồi tưởng lại, nàng không cảm thấy Hoàng Thượng thích cho lắm —— chỉ nhớ y thích đút cho nàng ăn, rồi ăn lại từ miệng nàng, chơi không biết mệt.

Mặt Ngu Lệnh Phi nóng lên, may mà có phấn che đi, nàng chỉ nói: “Thứ nhỏ nhặt thôi, không đáng nhắc tới.”

“Khi về ta cùng Tạ muội muội cũng thử xem.” Diệp Vưu Tịch âm thầm đánh giá vẻ mặt của Ngu Lệnh Phi, hai mắt sâu thẳm, nhưng lại mím môi cười, vui vẻ nói.

Mấy người trò chuyện một lúc đã đến Thọ Khang Cung.

Không ngờ hôm nay Thái Hậu lại xuất hiện, ngồi ở chủ vị nhận lễ của các nàng.

Hiện giờ vị trí trong cung cũng lặng lẽ biến hóa, bên trái là Hiền phi, Đoạn Hàm Nguyệt chủ động nhường vị trí đầu tiên bên phải cho Ngu Lệnh Phi, nàng ta ngồi phía dưới nàng. Ngu Lệnh Phi cũng không từ chối, nếu nàng ta đã nhường, vậy nàng cũng thản nhiên ngồi vào.

Trừ Trình bảo lâm cáo ốm, tất cả mọi người đều đã có mặt.

Chẳng qua Ngu Lệnh Phi vẫn âm thầm nghĩ trong lòng, dù sao Thái Hậu xuất hiện, người nên cẩn thận nhất chính là nàng. Nếu bà ta muốn chọn một bia ngắm trong các phi tần, đó chỉ có thể là nàng.

Quả nhiên, sau hai tuần trà, giọng nói của Thái Hậu từ phía trên truyền đến: “Ngu quý nhân thấy trà này ngon không?”

Ngu Lệnh Phi nhẹ nhàng đặt tách trà tráng men xanh xuống, lau môi nói: “Trà hoa thanh nhã, bưng lên hương thơm tràn ngập bốn phía, uống vào môi răng đều lưu hương, điều phối cực kỳ thích hợp.”

Thái Hậu hiền hoà nói: “Trà này là Ninh ma ma tự mình pha, khi trẻ Ninh ma ma đã thích cắm hoa tỉa cây, về già cũng không thay đổi.”

Diệp Vưu Tịch thấy sắc mặt của Thái Hậu rất tốt, mím môi nói hùa: “Ninh ma ma khéo tay tháo vát cũng là do Thái Hậu người dạy dỗ tốt.”

Đoạn Hàm Nguyệt lẳng lặng liếc nàng ta một cái, cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười cung kính nhìn Thái Hậu.

Hiền phi ở chỗ Thái Hậu trước đến nay luôn an tĩnh, không hề lên tiếng, lúc này vẫn cư xử như thường.

Thái Hậu nói: “Bà ấy có tâm, mặt nào cũng tốt.” Sau đó gật đầu với Ninh ma ma: “Ngươi nói đi.”

Ninh ma ma ai một tiếng, đi lên phía trước hai bước nói: “Các vị tiểu chủ, trà hoa này nói là tinh xảo nhưng cũng không quá phức tạp. Chẳng qua chọn hoa hiếm gặp nên khó có thể tìm đủ.”

“Các loại hoa bao gồm hoa hồng, lạc thần, hoa nhài, hoa cúc Hoàng Sơn, hoa quế, lại thêm táo lát, đường phèn và một ít tuyết lê để tạo hương vị. Liều lượng khác nhau, hỗ trợ lẫn nhau để đạt được hương vị như vậy.”

“Loại hoa có quý báu đắt đỏ đến đâu, muốn pha được một tách trà ngon thì phải kết hợp với những loại hoa khác. Ngu quý nhân, ngươi nói phải không?”

Thái Hậu nói xong, lại nhấp một ngụm trà, chờ đợi câu trả lời của Ngu Lệnh Phi.

Cả phòng không có tiếng động.

Không ai nghĩ Thái Hậu đang dạy hậu phi bí quyết làm trà hoa, đây là mượn cớ nói tới sự độc sủng của Ngu Lệnh Phi!

Hiền phi nương động tác che đi khóe môi đang nhếch, ánh mắt hung ác nhìn trộm sắc mặt Ngu Lệnh Phi.

Ngu Lệnh Phi buồn cười, lại nói tiếp đây là lần đầu tiên nàng trải qua tình huống như vậy. Trước đây mặc dù nàng gả cho phu quân không tốt, nhưng dù sao cũng là chính thê, dù mẹ chồng có hỏi đến những chuyện này, cũng sẽ không làm mất mặt chính thê trước mặt thiếp thất.



Ít nhất sẽ không nói rõ trên mặt chữ.

Thái Hậu im hơi lặng tiếng hơn một tuần, chẳng lẽ sau khi xuất quan lại là dùng nàng khai đao sao?

Có lẽ, so với Hoàng Thượng, nàng yếu đuối dễ bắt nạt hơn nhiều.

Ngu Lệnh Phi thể hiện vài phần ủy khuất, đi tới chính giữa quỳ xuống, người như dương liễu, giọng nói rụt rè: “Thần thiếp ngu dốt sợ không nghe ra ý của Thái Hậu.”

Nàng dừng một chút, lại lên tiếng trong tình huống mọi người không ngờ tới: “Nhưng theo ý kiến của thần thiếp, trà có vừa ý không, có tính là trà ngon không —— phụ thuộc vào khẩu vị của người thưởng trà.”

“Thái Hậu yêu thích, đối với Thái Hậu mà nói tất nhiên là trà ngon, không ai có thể chê được.”

“To gan!” Hiền phi giận mắng, không chút khách khí chỉ vào Ngu Lệnh Phi: “Dám lấy Thái Hậu làm cờ hiệu! Thái Hậu tôn quý há có thể cho phép ngươi sắp đặt!”

Ngu Lệnh Phi vùi đầu xuống, thân thể khẽ run, mảnh mai giống chồi non mới nhú trong gió xuân tháng hai: “Thần thiếp không dám.”

Còn gì mà nàng không dám.

Mọi người có vẻ mặt khác nhau, Ngu quý nhân nói hàm súc, nhưng ai chẳng biết ý trong lời nàng chính là nói Thái Hậu xen vào việc người khác —— Người phẩm trà là Hoàng Thượng còn chưa nói gì đâu, Thái Hậu ngài đã nói ra nói vào.

Sắc mặt Thái Hậu âm trầm, nhưng bà ngồi trên cao, lúc này không ai dám nhìn thẳng vào khuôn mặt bà, chỉ nghe bà chậm rãi nói: “Ngu quý nhân quả thật nhanh mồm dẻo miệng.”

“Thần thiếp không dám.” Ngu Lệnh Phi bám víu những lời này, lặp đi lặp lại.

Đoạn Hàm Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, đứng dậy đi đến bên cạnh Ngu Lệnh Phi quỳ nói: “Thái Hậu bớt giận, Ngu tỷ tỷ vẫn luôn kính cẩn lễ phép, tuyệt đối không có ý chống đối Thái Hậu.”

Nàng đứng ra là việc mọi người không nghĩ đến, mặt Hiền phi cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Thái Hậu ở chủ tọa.

Thái Hậu híp mắt, giọng thản nhiên không gợn sóng: “Vậy con nói là ý gì?”

Đoạn Hàm Nguyệt đứng dậy, quay đầu nhìn Ngu Lệnh Phi, cười nói: “Ngu tỷ tỷ thông minh, sao lại không biết đạo lý hậu cung mưa móc rải đều, chắc là trong nhất thời hốt hoảng mới kéo Hoàng Thượng vào cuộc.”

“Sự vụ trên triều bề bộn, Hoàng Thượng lơ là chuyện hậu cung là bình thường. Còn cần Thái Hậu chiếu cố nhiều hơn, lòng thần thiếp cũng an tâm.”

“Mọi chuyện trong hậu cung còn phải nghe theo Thái Hậu an bài.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv