Hoàng Thượng Ép Ta Cung Đấu

Chương 13: Thịnh sủng



Hầu hết mọi người đều chờ động thái của Dưỡng Tâm Điện, hậu cung nhất thời yên tĩnh lạ thường.

Liễu Ngữ Kha tựa vào giường, Bạc Vụ quỳ xuống đắp khăn ấm lên đầu gối cho nàng, Nồng Sương đi vào thay nước ấm mới, sai tiểu cung nhân cầm thau nước cũ ra ngoài.

Hai người các nàng đi theo Liễu Ngữ Kha từ nhỏ, Bạc Vụ không cùng ra cửa, thấy chủ tử chật vật như thế khi quay về, bây giờ không có tiểu cung nhân ở đây, nàng ta nhìn vào chỗ xanh tím trên đầu gối của Liễu Ngữ Kha, lẩm bẩm nói:

“Lần này tiểu chủ phải chịu uất ức, trước khi vào cung Ngu quý nhân làm ra vẻ sẽ không tranh đoạt, vừa vào cung nhận ít chỗ tốt thì đã quên mất bản thân mình là ai!”

Liễu Ngữ Kha nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thản nhiên nói: “Bộ dạng nàng ta đúng là kiêu ngạo, đắc ý, hôm nay không nên đối đầu với nàng ta.”

Ngôn từ bình tĩnh phân tích, không có chút nào là không vui.

“Nói lại hôm nay Trình bảo lâm mời tiểu chủ qua đó ngồi…” Nồng Sương trước giờ cẩn thận, lập tức nghi ngờ Trình Mạn Ni.

“Bộ dạng kia của nàng ta làm gì có đầu óc.” Liểu Ngữ Kha mở mắt ra: “Mạch máu Trình gia đều bị Liễu gia ta nắm trong tay, một bên bị hại bên kia cũng không tốt hơn gì, nàng ta không dám.”

Huống hồ, việc này tuy tiến triển không giống những gì Liễu Nhữ Kha tính toán, nhưng nếu có thể khiến cho Hoàng Thượng chú ý, thậm chí là thương tiếc thì cũng là chuyện tốt.

Chỉ là những ý nghĩ này không cần nói cho hạ nhân.

Bạc Vụ thay khăn đã nhúng qua nước ấm, nói: “Trình bảo lâm bị phạt nặng hơn chút, cục diện như thế này cũng không thể nói là nàng ta giở trò được.”

Nồng Sương nghe cũng có đạo lý, bác bỏ suy nghĩ vô lý, chuyên tâm hầu hạ chủ tử.

Lư Đức Tân chấn kinh khi nghe tiểu thái giám đến nói chuyện này, không có hắn, mấy ngày trước Ngu quý nhân còn giả vờ ngoan ngoãn, hôm nay đã lộ ra nanh vuốt rồi sao?

Lư Đức Tân thấy các vị đại thần bị triệu kiến vào Dưỡng Tâm Điện còn chưa ra, cân nhắc vấn đề này, Hoàng Thượng chắc không để ý đến vị bị ủy khuất kia nên không tự ý quấy nhiễu chính sự chỉ vì chuyện tranh giành tình cảm.

Cho đến khi các vị đại thần đi ra, Lư Đức Tấn tươi cười đứng chờ bên ngoài, trùng hợp người ra đầu tiên là Liễu Hoài. Liễu Hoài thấy thái độ khác thường của Lư Đức Tân thì ngừng bước, cười nói: “Lư công công hôm nay vẫn tốt chứ?”

“Hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng làm sao không tốt được.” Lư Đức Tân khiêm tốn cười.

“Liễu tài nhân phải nhờ Lư công công chiếu cố nhiều hơn.”

Lư Đức Tân vội vàng xua tay: “Liễu tài nhân là chủ tử, lão nô chỉ là nô tài, Liễu đại nhân không cần nói vậy.”

Nụ cười của Liễu Hoài cứng lại.

Trước giờ hắn chướng mắt nhất là hoạn quan, nhưng Lư Đức Tân là người bên cạnh Hoàng Thượng, hắn chưa chưa từng đắc tội y, cần phải từ chối như vậy sao? Giống như tránh đi còn không kịp!

Nếu không phải là Liễu Ngữ Kha nhờ người đưa tin nói rằng đang gặp tình cảnh khó khăn, hắn cũng không hạ mình nói chuyện với một thái giám.



Bây giờ bên cạnh còn có quan viên, Liễu Hoài không thể làm gì khác, sắc mặt lãnh đạm nói: “Công công nhận được thánh ân, nô tài khác làm sao có thể so được, cần gì tự coi nhẹ mình.”

Nói rồi mỉm cười rời đi.

Lư Đức Tân thẳng lưng lên, đồ đệ Tiểu Vân Tử ở bên cạnh lẩm bẩm: “Liễu đại nhân này ngày thường gặp sư phụ toàn hất mặt lên trời, bây giờ lại dùng điệu bộ này còn trách sự phụ không đồng ý.”

“Nói ít vài câu đi.” Lư Đức Tân nhẹ giọng khiển trách.

Tiểu Vân Tử khom người cúi đầu: “Vâng sư phụ, người vào trong điện hầu hạ, để đồ đệ đi pha trà cho Hoàng Thượng.”

Lư Đức Tân vẫy tay bảo hắn đi, còn mình bước vào trong điện.

Thấy sắc mặc Yến Lan bình thường, hắn trực tiếp thuật lại chuyện buổi sáng, kể cả chuyện liên quan đến Thái Hậu.

Yến Lan chậm rãi nói: “Thái Hậu làm vậy là muốn chống lưng cho Đoạn quý nhân.”

“Ngu quý nhân quá tùy hứng rồi, bữa trưa di giá đến Ỷ Trúc Trai đi, trẫm muốn gặp nàng ấy.”

Hoàng Thượng ngoài miệng nói Quý nhân tùy hứng nhưng không lộ ra chút tức giận nào, hai người kia ngay cả nhắc cũng không thèm nhắc, bây giờ còn muốn đến Ỷ Trúc Trai dùng bữa, rõ ràng là muốn cho Quý nhân thể diện.

Lư Đức Tân hiểu rõ trong lòng, xem ra hai vị chủ tử kia phải tự nuốt ủy khuất vào bụng.

“Rõ, nô tài lập tức cho người đi chuẩn bị.”

Ngự liễn của Hoàng Thượng từ Dưỡng Tâm Điện đi ra, người của các cung đều dõi theo, khi ngự liễn đi qua phụ cần Nguyệt Hiên, Đoạn Hàm Nguyệt nghe Xuân Hoa tới báo Hoàng Thượng đã đi về phía hậu phi bên kia, vẫn chưa đến Thọ Khang Cung.

Thu Thục đang thay trà cho chủ tử, vốn là Tạ bảo lâm và Diệp tài nhân đến tìm Đoạn Hàm Nguyệt tụ họp trò chuyện.

Diệp tài nhân là nữ nhi của nhà Ngự sử, hoạt bát khiến người yêu thích, lại có gia giáo, ở bên cạnh nghe vậy nói: “Ta nghe nói hôm nay Liễu đại nhân có đến nghị sự, Hoàng Thượng nể mặt ngài ấy nên là đến thăm Liễu tài nhân.”

Đoạn Hàm Nguyệt từ chối cho ý kiến, mắt nhìn về phía Tạ bảo lâm.

Tạ bảo lâm đang lột vỏ hạt thông, thấy ánh mặt mắt của Đoạn Hàm Nguyệt, ngượng ngùng cười, dáng vẻ ngọt ngào động lòng người.

“Đoạn quý nhân đang nhìn gì? Là thần thiếp có chỗ nào không đúng sao?” Tạ Điềm Song nhỏ giọng hỏi.

“Nhìn kĩ lại Tạ bảo lâm và Ngu quý nhân dường như có chút giống nhau.” Đoạn Hàm Nguyệt đưa móng tay đã sơn màu lên cằm, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng, cả hai đều diễm lệ.

Tạ Điềm Song giật mình trong lòng, vội nói: “Luận về tài mạo và xuất thân, thần thiếp làm sao có thể sánh được với Ngu quý nhân.”

Đoạn Hàm Nguyệt cười khẽ, nói: “Muội muội không cần khiêm tốn, Diệp muội muội thấy thế nào?”

Diệp Vưu Tịch nhìn kỹ Tạ Điềm Song.

Tuy Tạ Điềm Song có ba phần tư sắc, ngọt ngào hồn nhiên, nhưng so sánh với nhan sắc đẹp tựa thiên tiên của Ngu Lệnh Phi vẫn là trời đất khác biệt.

Tạ Điềm Song bị nhìn lâu, cảm thấy có chút xấu hổ, vẻ e lệ mang theo nét phong tình bây giờ lại có vài phần tương tự với Ngu Lệnh Phi.

Nhưng Đoạn Hàm Nguyệt sẽ không vô cớ nhắc đến việc này, Diệp Vưu Tịch suy nghĩ, thuận theo nói: “Đoạn tỷ tỷ thật tinh mắt, giờ thiếp thân mới phát hiện ra muội muội có chút giống Ngu quý nhân kia.”

Mặt Tạ bảo lâm càng đỏ hơn, xấu hổ buồn bực nói: “Nói cái gì mà giống hay không giống, chính là hai người có gì liên quan đến nhau.”

Thấy Tạ bảo lâm không cam lòng, Đoạn Hàm Nguyệt và Diệp tài nhân nhìn nhau cười, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ nàng ta.

“Chẳng qua là nói đùa, muội muội đừng giận.”

“Hai vị tỷ tỷ lần sau không được như thế nữa.”

“Được được, đều nghe theo muội muội.”

Không khí trong phòng trở nên tốt đẹp, Xuân Hoa đi vào, sắc mặt có chút cổ quái.

“Như thế nào?” Đoạn Hàm Nguyệt chướng mắt bộ dạng ấp úng của nàng ta, trực tiếp hỏi.

“Bẩm tiểu chủ, Hoàng Thượng không đến chỗ Liễu tài nhân.”

“Chẳng lẽ là đến chỗ Trình bảo lâm kia trước?” Trình bảo lâm bị phạt nặng hơn chút, đến thăm nàng ta trước cũng là điều dễ hiểu.

Diệp tài nhân nghĩ, biết trước làm như vậy sẽ khiến Hoàng Thượng thương tiếc đến thăm, trêu chọc Ngu Lệnh Phi lợi nhiều hơn hại.

Nhất thời có chút hối hận.

Nhưng lúc này ——

“Không phải…” Xuân Hoa trong lòng trầm xuống: “Hoàng Thượng đến Ỷ Trúc Trai.”

“Cái gì?” Diệp tài nhân kinh ngạc nói, nàng ta không chú ý nói những lời trong lòng ra thành tiếng.

“Ngự liễn của Hoàng Thượng đang đi đến Ỷ Trúc Trai, tiểu cung nhân đến Ngự Thiện Phòng lấy bữa trưa có nghe nói Hoàng Thượng muốn dùng cơm trưa tại Ỷ Trúc Trai.”

Lời này nghe như thật, không nhìn ra gì từ mặt Đoạn Hàm Nguyệt, chỉ có đôi tay đang lột hạt thông ngừng lại. Khuôn mặt tròn trịa luôn mang ý cười của Diệp Vưu Tịch nghiêm lại một chút, lại nở nụ cười: “Xem ra bây giờ Ngu quý nhân đang rất được sủng ái.”

Sau đó, mọi người vội giải tán.

Diệp Vưu Tịch và Tạ Điềm Song cùng nhau ra tới, đến lúc tách ra Diệp Vưu Tích nhẹ nhàng nói một câu: “Ngu quý nhân nổi bật như thế, nếu muội muội có thể mượn gió đông thì….”

Lời nói nhẹ như tơ liễu, âm cuối gãy vụn trong gió, Tạ Điềm Song nghe thấy mơ hồ, trong lòng nói thầm — cái gì giống nhau? Chỉ cần có giống một đến hai phần đều phải đâm đầu vào đường này sao?

Hoang đường.

Tạ Điềm Song không chút do dự xoay người rời đi.

Với Ngu Lệnh Phi mà nói, Yến Lan đến hay không không quan trọng, nhưng mang theo một bàn thức ăn đầy mĩ vị đến, nàng liền cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, nụ cười cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Về chuyện buổi sáng, Yến Lan một chữ cũng không nhắc tới, đến lúc tiêu thực sau bữa trưa, Yến Lan mới nói: “Chuyện thú vị của ái phi hôm nay không ít.”

Ngu Lệnh Phi mím môi nói: “Đều là chuyện phiền toái.”

“Hửm?”

Ngu Lệnh Phi ăn uống no nê, tinh lực tràn đầy nên diễn tốt vở diễn: “Thái Hậu không muốn gặp thần thiếp, hành lễ cũng không muốn nhận, nhưng thần thiếp sợ làm bệ hạ mất mặt, trong lòng lo sợ không biết phải làm sao nên hành đại lễ với Thái Hậu ở bên ngoài cung.”

“Thần thiếp làm sai rồi sao?” Đôi mắt Ngu Lệnh Phi ướt át nhìn về phía Yến Lan, trong lòng thấp thỏm, lại mang theo ỷ lại.

Càng giống động vật nhỏ.

Đã nghe qua việc này trước đó, nhưng nghe Ngu Lệnh Phi chính miệng nói ra thì cảm giác khác hẳn, Yến Lan rất hưởng thụ, mắt híp lại nói: “Ái phi làm rất tốt.”

“Hoàng Thượng nói tốt chính là tốt, thần thiếp yên tâm rồi.” Ngu Lệnh Phi cười thầm, nhìn rất đáng yêu.

Yến Lan bình thản nói: “Còn một chuyện nữa đâu?”

Ngu Lệnh Phi nhẹ nhàng “a” một tiếng: “Là Liễu tài nhân và Trình bảo lâm?”

Yến Lan hất cằm, ý bảo nàng nói tiếp.

“Bệ hạ muốn dạy dỗ thần thiếp vì các nàng sao?” Ngu Lệnh Phi không trả lời vấn đề mà hỏi lại, có mấy phần cậy sủng mà kiêu. Nhưng nàng khống chế tốt, giọng điệu mang ý nũng nịu nhiều hơn là oán trách.

“Nhìn nàng giận dỗi kìa, nhắc đến thôi mà cũng không được.” Yến Lan thấp giọng cười.

“Vì chuyện cuộn tranh, Liễu tài nhân rơi vào tay thần thiếp, đương nhiên là không chiếm được chỗ tốt rồi.” Ngu Lệnh Phi ngược lại khoe khoang, hợp tình hợp lí nói: “May mắn được Hoàng Thượng che chở, không trách phạt thần thiếp.”

Yến Lan ngồi dậy, dựa sát vào người Ngu Lệnh Phi. Nàng không dám né tránh, mi mắt cụp xuống, chợt cảm giác sau cổ ấm áp, hóa ra là Yến Lan đặt tay lên đó.

Yến Lan vuốt ve bàn tay mịn màng, nói: “Nàng có tội gì.”

“Là trẫm bảo nàng đánh trả, nàng nhớ rõ không?”

Ngu Lệnh Phi mím môi, nhẹ giọng nói: “Thần thiếp nhớ rõ.”

“Nhớ rõ là tốt.”

Bàn tay ấm áp dời ra khỏi vị trí mẫn cảm kia, Yến Lan không dừng lại lâu, đứng dậy rời đi: “Hồi Dưỡng Tâm Điện.”

“Tuân lệnh.” Lư Đức Tân vẫn luôn canh giữ bên ngoài, vội vàng đuổi theo.

Ngu Lệnh Phi đứng dậy cùng các cung nhân hành lễ: “Cung tiễn Hoàng Thượng.”

Yến Lan dừng chân ở chỗ Ngu quý nhân không lâu nhưng đã tỏ rõ thái độ.

Huống hồ hai vị tiểu chủ bị trách phạt kia, một câu quan tâm cũng không nhận được, hai bên so sánh đã thấy được cao thấp.

“Bảo lâm của chúng ta đắc tội Ngu quý nhân, vậy mà không nhận được chút thương tiếc nào của Hoàng Thượng, ai!”

“Đừng nói nữa, là mệnh chúng ta không tốt, nếu được hầu hạ vị Quý nhân kia thì không biết giờ đã nở mày nở mặt biết bao nhiêu.”

Các nô tài trong chỗ hậu cung đã quen với việc nịnh cao đạp thấp, trong hậu cung Yến Lan đến một bầu không khí trong lành cũng không có, lòng người luôn dao động.

Ngay cả cung của Ngu Lệnh Phi đều có đám người như Thời ma ma, huống hồ một Bảo lâm nho nhỏ.

Băng Hồ nghe thấy những lời này mà tim thắt lại.

Nàng ta không la mắng, nhưng thấy nàng ta là đại cung nữ bên cạnh Trình bảo lâm nên các cung nhân vẫn dè dặt dừng cuộc trò chuyện lại.

Nàng ta đi vào Phong Dục Hiên, Trình Mạn Ni đang thêu khăn thì nghe tiếng bước chân, ngước mắt lên nhìn: “Đã quay về?”

“Nói những gì?”

“Người kia chuyển lời là Tài nhân còn chưa nghi ngờ đến tiểu chủ.”

Đáp án như trong dự kiến, Trình Mạn Ni lại thêu thêm mấy mũi khâu, kiểm tra trường may cẩn thận: “Liễu tỷ tỷ kiêu ngạo từ trong xương cốt, mắt nhìn cao, một con sâu nhỏ như ta đương nhiên không vào được mắt tỷ ấy.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv