Tạ Du vừa bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện thì gặp phải đồng liêu là Hứa Anh Khuyết.
Nhìn thấy Hứa Anh Khuyết chắp tay chào hắn rồi định đi vào Dưỡng Tâm Điện, hắn vội kéo người sang một bên: “Này, huynh từ từ đã, chờ một chút rồi vào.”
Hứa Anh Khuyết nghi hoặc trong lòng: “Là có đại thần nào ở bên trong sao?”
Tạ Du xua tay: “Không phải, không phải.” Hắn nháy mắt ra hiệu nói: “Là hậu phi, đang tình nồng mật ý với Hoàng Thượng, nếu huynh không vội thì đợi vị hậu phi đó rời đi rồi vào.”
Ngoại thần và hậu phi luôn phải tị hiềm, tuy bọn họ là ngự tiền thị vệ hầu hạ ở tiền điện nhưng không phải là thái giám, tránh được thì nên tránh.
Hứa Anh Khuyết dung mạo anh tuấn, khí chất nho nhã. Nghe nói vậy, mày hắn giãn ra, chắp tay nói: “Đa tạ Du huynh nhắc nhở.”
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Tạ Du nói: “Lần này huynh xuất cung lâu như vậy, nghe nói là đến huyện Ngộ?”
Hứa Anh Khuyết “Ừm” một tiếng: “Gặp chút rắc rối, kéo dài mất vài ngày mới thoát thân được.”
Tạ Du không tiếp tục hỏi, lại nhớ đến chuyện vừa rồi có chút cảm khái: “Lúc huynh rời Thượng Kinh, hậu cung vẫn còn gió yên sóng lặng, như ta thấy bây giờ thì sắp động trời rồi.”
Hậu cung và triều đình vốn có quan hệ mật thiết với nhau, nên có không ít người nhìn chằm chằm.
Hứa Anh Khuyết thu lại nụ cười nhã nhặn trên mặt, trầm mặc một chút rồi hỏi: “Có phải là liên quan tới vị hậu phi trong Dưỡng Tâm Điện?”
“Không phải vậy sao?” Nhìn quanh không có người, Tạ Du kêu lên một tiếng kì quái, rồi hạ giọng nói: “Thời gian chúng ta đi theo Hoàng Thượng cũng không ngắn, đây là lần đầu ta thấy Hoàng Thượng khoan dung với một nữ tử như vậy.”
“Vị đang ở Dưỡng Tâm Điện…là ai?” Khi Hứa Anh Khuyết hỏi ra câu này, giọng hắn nhỏ xuống đến chính hắn cũng nghe không rõ.
“Là Ngu quý nhân.”
Hứa Anh Khuyết không biết trong lòng mình có cảm giác như thế nào, hắn chỉ nghĩ, trong hậu cung nếu có nữ tử giành được ân sủng thì ắt sẽ là nàng ấy.
Đúng thật là nàng ấy.
Đúng với ý nguyện của hắn, nhưng trong lòng lại chua xót không nói nên lời, như có một miếng hoàng liên nghẹn trong cổ họng, đắng tận cổ.
U sầu một lúc, mới nói ra hai chữ nguyên vặn: “Cũng tốt.”
Trước mắt là những bức tường thành đỏ thẫm kéo dài vô tận. Lần đầu tiên hắn cảm thấy màu sắc này rất chướng mắt.
Ngu Lệnh Phi không biết những chuyện xảy ra bên ngoài điện, giờ nàng đang nếm thử điểm tâm trong Dưỡng Tâm Điện.
Hoàng Thượng có một phòng bếp nhỏ, huống hồ nàng có phẩm vị không cao nên có nhiều điểm tâm không được phân đến. Dưỡng Tâm Điện này không phải là một nơi tốt lành gì nhưng được ăn ngon thì cũng không tồi.
Sống trên đời, không phải để tận hưởng thú vui trước mắt hay sao.
Trọng sinh nhiều lần, Ngu Lệnh Phi sớm hiểu được, không có gì là quan trọng bằng hưởng thụ.
Nàng cầm lên một miếng đậu tây cuốn, cắn nhẹ một ngụm, híp mắt hưởng thụ, giống như một con mèo con tham ăn đang rất thỏa mãn.
Yến Lan thấy dáng vẻ này của nàng, khẽ cười một tiếng nói: “Lá gan nàng bây giờ đúng là rất lớn.”
Ngu Lệnh Phi chớp chớp mắt, nuốt miếng điểm tâm tinh xảo xuống bụng, nịnh nọt nói: “Thần thiếp chỉ là xin một miếng bánh để ăn, không thể nói là gan lớn, gan thần thiếp nhỏ lắm.”
Yến Lan nhìn cái miệng nhỏ đang ăn chút gì đó của nàng, giống như một con tiểu sủng vật mà mình nuôi vậy, ánh mắt hắn tối lại, nói: “Ăn ngon không?”
“Thức ăn của Hoàng Thượng tất nhiên ngon rồi.” Ngu Lệnh Phi nói.
“Đưa ít điểm tâm đến cung Ngu quý nhân.” Yến Lan phân phó xuống, Lư Đức Tân không dám chậm trễ, kêu người làm.
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Ngu Lệnh Phi thưởng thức xong miếng điểm tâm, thừa lúc rửa tay xem xét lại biểu hiện vừa rồi của mình.
Dựa theo phản ứng của Hoàng Thượng thì không chán ghét hành động vừa rồi của nàng. Mặc dù tâm tư Hoàng Thượng thâm sâu, nhưng trên người nàng lại không có gì đáng để y coi trọng, nên ngay cả qua loa với nàng Hoàng Thượng cũng lười.
Xem ra Hoàng Thượng vẫn thích nàng dùng dáng vẻ thật khi đối mặt với y hơn.
Dù sao với mối quan hệ của bọn họ, không có phu quân nào lại thích thê thiếp của mình sợ hãi mình.
Nàng có thể tỏ ra ngây thơ động lòng người hơn một chút nữa, có khi lại lấy thêm được chỗ tốt.
Trong lòng Ngu Lệnh Phi là một vùng bình yên.
Chỉ là một cách ngụy trang khác thôi, không hơn không kém.
Ít ra Hoàng Thượng không vì chuyện này mà làm khó dễ Ngu gia, đã để lại cho Ngu gia một lối thoát, chỉ điều này cũng đủ khiến Ngu Lệnh Phi hài lòng.
Ý nghĩ trong đầu nàng xoay chuyển nhanh chóng, với thời gian ngắn đã quay trở lại Dưỡng Tâm Điện.
Yến Lan thấy nàng quay về, dùng tay vẫy vẫy.
Ngu Lệnh Phi ngoan ngoãn đi qua, chợt nghe Hoàng Thượng nói: “Nàng, con mèo tham ăn này, tham cũng đã tham rồi, giờ còn gì muốn nói với trẫm không?”
Giọng điệu mang theo sự cưng chiều, ngoại trừ y thì những người trong điện đều run rẩy.
Không quen với việc đột nhiên Hoàng Thượng lại có biểu cảm này.
Ngu Lệnh Phi mím môi nói: “Hoàng Thượng là minh quân, thần thiếp nào dám nói thêm gì.” Không chờ Yến Lan nói chuyện, nàng nói tiếp: “Nếu thần thiếp có thể phân ưu vì Hoàng Thượng, đó là vinh hạnh của thần thiếp.”
Xét thấy Hoàng Thượng muốn nắm nàng trong lòng bàn tay, hai ngày này Ngu Lệnh Phi đã suy nghĩ về giá trị của mình, giờ nàng cũng hiểu rõ.
Nếu không thể tránh, chi bằng chủ động đề ra trước, có thể sẽ giành thêm được vài phần tình cảm.
Yến Lan liếc nàng một cái, khóe môi cong lên nói: “Ái phi thông minh, trẫm rất thích.”
Ngu Lệnh Phi nghiêng đầu ngượng ngùng
“Trở thành sủng phi, nàng có nguyện ý?”
Mặc dù là hỏi nàng, nhưng cả hai đều hiểu, Ngu Lệnh Phi không có quyền cự tuyệt.
“Là phúc phận của thần thiếp do tu mấy kiếp mới có.” Ngu Lệnh Phi cong mắt cười, đưa ra câu trả lời trong mong đợi.