Rất nhanh chóng đã đến ngày ba mươi tết, trước khi cùng quần thần đón giao thừa Hoàng đế đặc biệt cho phép Diệp Chi được gặp mặt gia quyến. Diệp Chi cảm thấy dạo gần đây cẩu Hoàng đế đã dung túng lẫn sủng ái mình quá mức, đêm nào cũng đến chỗ cô nghỉ lại. Cả hậu cung ghen tị đến đỏ cả mắt, mỗi lúc thỉnh an buổi sáng là những lời bóng gió lại bắn đến như tên làm cô phải căng người ứng đối.
Nếu lần này chỉ mình cô được gặp người thân thì e rằng cả tiền triều cũng sẽ có lời dị nghị nữa, cuối cùng Tiêu Cảnh Lẫm đồng ý cho tất cả phi tần trong cung được gặp lại người thân. Cô cũng chẳng muốn làm bia ngắm cho mấy người kia nhắm vào.
Dù sao thì đợi đến mùa xuân sang năm tuyển tú, người trong lòng Hoàng đế sẽ đến, cô cũng không muốn đắc tội với Hoàng hậu tương lai.
Thực ra cô muốn xin Tiêu Cảnh Lẫm hạ chỉ cho cô được về thăm nhà một hôm, song nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không ổn. Cha cô vừa được phong lên làm Hộ Quốc công, nhà họ Diệp danh tiếng đang dâng cao, bây giờ cô lại được vinh sủng về thăm nhà thì không chừng Hoàng đế lại nghĩ rằng nhà cô cậy công cao át chủ mà nảy sinh dã tâm.
Khóe mắt Diệp Chi đỏ ửng đang cúi người dựa đầu trên chân mẹ. Châu Liên, mẹ ruột của Diệp Chi vỗ về con gái.
“Đã lớn đến thế này rồi nhưng vẫn còn làm nũng với mẹ.
Diệp Chi cầm lấy bàn tay mẹ mình áp lên má cọ cọ, “Dù lớn thế nào thì con vẫn là con của mẹ mà.”
Diệp phu nhân xoa tóc con gái không đáp. Lúc chưa vào cung bà đã nghĩ có rất nhiều lời muốn nói với con gái, nhưng khi gặp mặt thì lại không biết nói gì. Bà nhìn thấy sắc mặt con gái hồng hào, thân thể khỏe mạnh là bà an tâm rồi.
Diệp Phong giữ lời mang đến cho cô một con mèo con, lúc này đang được đám cung nữ mang đi chăm sóc. Diệp phu nhân cười nói, “Cầu Cầu sinh được ba đứa, sinh xong thì nó càng ngày càng lười, đúng là giống hệt con.”
Diệp Chi cũng cười theo, cô nhớ lại ngày còn ở nhà thường xuyên cùng Cầu Cầu lén lút nướng cá ở sân sau. Lúc đó cô đâu có biết làm, chỉ có anh trai cùng Lục Trạch Vũ nhìn không nổi gương mặt lấm lem của cô mà ra tay cứu giúp.
Diệp Chi hạ giọng, “Mẹ, anh ấy sao rồi?”
Diệp phu nhân biết con gái đang nói đến ai, bà khựng lại một chút rồi lắc đầu.
“Nó vẫn đang sống ở Diệp gia, vẫn cứ một thân một mình. Con gái à, có những chuyện trên đời này thuộc về duyên số không thể cưỡng cầu.”
Diệp Chi gục mặt vào chân mẹ, nhắm chặt đôi mắt để nuốt ngược giọt lệ như sắp trào ra, cô nghẹn giọng: “Con biết, con cũng đã buông xuống rồi. Nhưng cứ thấy anh ấy như thế con sẽ đau lòng. Là con nợ anh ấy.”
Diệp phu nhân thấy con gái mình đau khổ thì cũng xót xa chẳng kém, “Không sao đâu, ai rồi cũng sẽ học được cách buông bỏ, thằng bé rồi cũng sẽ học được.
Diệp phu nhân nuôi Lục Trạch Vũ từ khi còn đỏ hỏn, chứng kiến hắn lớn lên từng ngày cùng hai đứa con của mình. Bà cũng thương hắn như con ruột.
Nhìn cả con gái mình và hắn có tình cảm với nhau nhưng cuối cùng lại phải la xa. Con gái mình gả vào trong hoàng gia, dù sao này có được xuất cung cũng không thể nối lại tiền duyên.
Còn thằng bé kia thì không biết bao giờ mới chịu mở lòng. Nó đã được phong quan cấp phủ đệ riêng nhưng quanh năm suốt tháng ở ngoài biên quan chẳng mấy khi về nhà. Về đến nhà thì phủ đệ lại lạnh tanh vắng ngắt, bà không nỡ lòng nên lại nói hắn về Diệp phủ.
Bữa tiệc tất niên trong hoàng cung đã bắt đầu.
Năm nay mọi sự đều thuận lợi, chiến sự biên quan đại thắng, Diệp tướng quân vài năm nay ở biên quan mới trở về nên mọi thứ đều làm chu đáo hơn mọi năm. Hoàng đế còn đặc biệt đón Thái hậu đang cầu phúc ở Phật sơn hồi kinh mừng năm mới. Tiệc rượu khao thưởng ba quân làm cùng lúc với tiệc tất niên, không khí trong cung nhất thời náo nhiệt hẳn lên, khắp nơi nơi đều giăng đèn kết hoa.
Khi quần thần và hậu phi đã đến đông đủ thì Hoàng đế mới chậm rãi đỡ tay Thái hậu bước ra. Thái hậu quanh năm suốt tháng ăn chay niệm phật nên mặt mày hiền hòa, thái độ với phi tần trong cung cũng tự nhiên hòa ái.
Đợi Hoàng đế cùng Thái hậu ngồi xuống, hoàng thất cùng chư vị bách quan đều đồng loạt cúi đầu hành lễ. Tiêu Cảnh Lẫm cho bọn họ đứng dậy, liếc mắt qua Diệp Chi đang ngồi ở không xa.
“Miễn lễ.”
“Tạ hoàng thượng.
Tiêu Cảnh Lẫm bất chợt nhìn về phía Diệp Tùng, ngồi cạnh ông là Diệp Phong và Lục Trạch Vũ. Tiêu Cảnh Lẫm siết chặt nắm tay, quả không hổ là thân như tùng trúc, nhân trung long phượng, thiếu niên anh hùng.