Buổi tối Diệp Chi đang ngồi vui vẻ ăn lẩu, nhúng một miếng thịt bò vào trong nồi nước dùng đang sôi sùng sục. Ăn lẩu trong thời tiết mùa đông lạnh giá như thế này quả thật là sung sướng không có gì sánh bằng.
“Nương nương đừng ăn nhiều quá mà buổi tối khó ngủ”
“Không sao.”
“Nô tì chưa thấy ai bị cấm túc mà còn thảnh thơi như người. Không phải là nương nương sẽ tính sổ với kẻ hại mình hay sao?”
Diệp Chi cắn một miếng lạp xưởng, hương vị này do chính tay Phàn ma ma làm vừa thơm lại vừa giòn, “Chẳng phải cô ta đang rất khó chịu hay sao? Đánh bại một Diệp quý phi thì lại có Hiền phi thế chỗ.”
“Huống hồ gì cô ta cũng như đang ngồi trên chảo nóng thấp thỏm lo lắng xem Hoàng đế có biết hay không”
Diệp Chi bảo Đậu Nhi lấy cho cô một bát nước nóng, bắt đầu nhúng một ít thịt cho Cục Bông. Cô không dám cho Cục Bông ăn gia vị cay nồng.
Diệp Chi vớt miếng thịt ra lắc lư trước mắt Cục Bông, đôi mắt ướt át của chú cứ nhìn theo nó không rời. Diệp Chi đưa lại gần rồi nhanh chóng lùi ra xa khiến Cục Bông không cắn được, Cục Bông tủi thân kêu ư ử.
Một người một chó đùa đến mức quên trời quên đất.
“Nương nương, vậy chỗ Hoàng thượng mà không hết giận thì người phải làm như thế nào đây?”
“Thì cứ mặc kệ đi, Hoàng đế giận thì cứ giận đi.”
Chỗ cô và Cục Bông thoải mái như thế này ai quan tâm tên cẩu Hoàng đế ấy cảm thấy khó chịu hay thế nào.
“Nương nương.
Đậu Nhi còn muốn nói thêm gì nữa thì rèm cửa đã được vén lên, một bóng người mặc long bào màu đen bước vào còn mang theo gió lạnh.
“Nàng bảo trẫm giận thì làm sao?”
Trước khi đến đây Tiêu Cảnh Lẫm còn tưởng tượng ra bộ dáng cô đơn của tiểu cô nương khi phải ăn cơm một mình, không ngờ vừa bước vào trong sân đã nghe thấy giọng cười của cô.
Thanh âm từ tính chậm rãi chảy vào tai Diệp Chi, cô ngạc nhiên nhìn Tiêu Cảnh Lẫm rồi vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”
Sao tên cẩu Hoàng đế này lại xuất hiện ở đây, mấy người bên ngoài kia cũng không biết đường mà thông báo với cô một câu. Cũng may là vừa nãy cô không thốt ra câu đại nghịch bất đạo nào.
“Đứng dậy đi.”
Tiêu Cảnh Lẫm cởi áo choàng đưa cho Cao công công, ngồi xuống ghế nhìn nồi lẩu đang sôi, hắn cau mày bảo Đậu Nhi, “Mau mang con chó này xuống.
Tuy rằng tối nào hắn cũng ở trong thân thể Cục Bông nhưng nhìn thấy mặt Cục Bông hắn lại thấy có chút chột dạ.
“Vâng.” Đậu Nhi mau chóng tuân lệnh mang Cục Bông đi xuống, chỉ sợ chậm một giây khiến Hoàng đế nổi giận.
Thấy Tiêu Cảnh Lẫm đã ngồi xuống ghế luôn rồi Diệp Chi đành mở lời, “Hoàng thượng đã dùng bữa chưa, để thần thiếp sai người mang đồ ăn khác lên cho người.”
“Không cần, chẳng phải có đồ ăn sẵn ở đây sao?”
Trên bàn có thịt bò, nấm, rau và thêm mấy đồ ăn kèm khác, nhìn qua thì thấy khá phong phú. Diệp Chi tuyệt đối không bạc đãi bản thân mình. Diệp Chi thấy vậy thì đành sai Cao công công đi lấy thêm một bộ chén đũa khác cho hắn.
“Hoàng thượng sao lại đến đây?”
Thật là, cô đã bị cấm túc rồi mà vẫn còn đến làm phiền, không biết lại định giở trò gì nữa.
“Vụ việc lần trước đã tra xét rõ, là Đào quý nhân cố tình vu oan cho nàng. Trẫm đặc biệt đến đây để báo cho nàng biết.”
Diệp Chi khựng lại, thế mà lần này cẩu Hoàng đế lại chịu tìm hiểu đầu đuôi sự việc cho cô. Không lẽ là do cha sắp về kinh, Diệp Chi không kìm nổi vui mừng mà hỏi ngay.
“Cha thần thiếp hồi kinh rồi sao?”
Nói xong thì Diệp Chi cũng tự biết mình lỡ lời, cô vội vàng ngậm miệng ảo não. Cô nói như thế có khác gì bảo Hoàng đế vì e sợ cha cô nên mới cho cô mặt mũi.
Tiêu Cảnh Lẫm quá hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, hắn tự động bỏ qua cho cô. Dù sao cũng là do lỗi của hắn đa nghi, cũng không trách cô được.
“Ngày mai cha nàng sẽ vào cung diện thánh, trẫm sẽ giữ lời cho nàng gặp lại cha."
Diệp Chi nhớ lại lần vẽ tranh chịu nhục ấy, nhưng lúc này trong mắt chỉ toàn là vui vẻ nên mau lẹ đứng dậy quỳ xuống hành lễ.
“Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.”
Tiêu Cảnh Lẫm cau mày, đỡ tay nàng dậy: “Không cần phải hở chút ra là quỳ. Nàng vẫn càu nhàu việc ở trong cung phải quỳ đến mòn đầu gối à.”
Diệp Chi: “ ”
“Thần thiếp không có.”
Tuy là cô có nói lễ nghi trong cung quá mệt mỏi, cứ động chút là phải quỳ, hai cái đầu gối của cô cũng sắp bị mài mòn luôn rồi nhưng cũng chỉ là âm thầm nói sau lưng. Sao mà tên cẩu Hoàng đế này lại biết, không lẽ trong cung cô có nội gián?
Tiêu Cảnh Lẫm cốc lên trán nàng một cái: “Nàng nghĩ cái gì trên mặt nàng ghi rõ ra kìa.”
Biết ngay là nữ nhân này lại đang nghĩ xấu về hắn. Tiêu Cảnh Lẫm thở dài trong lòng, cũng là do hắn tự làm tự chịu.
“Đào quý nhân tuy phạm tội nhưng nể tình cô ta mất con nên trẫm giáng xuống làm đáp ứng, cấm túc trong cung ba năm. Trẫm phục vị cho nàng, hủy bỏ việc cấm túc. Nàng còn muốn trẫm đền bù gì nữa không?”
“Thiếp muốn gặp cả mẹ và anh trai.” Diệp Chi nhanh nhẹn đề nghị. Dù sao kẻ chủ mưu vẫn còn ung dung, cô cũng chẳng buồn tính toán với loại tôm tép như Đào quý nhân.
“Được.” Tiêu Cảnh Lẫm cũng không ngạc nhiên với điều kiện của nàng.
Diệp Chi nhận được thứ mình muốn liền bắt đầu công cuộc nịnh nọt cấp trên, cô chu đáo nhúng lẩu gắp vào bát cho Tiêu Cảnh Lẫm, phục vụ chu đáo tận tình hết sức.
Tiêu Cảnh Lẫm cũng thoải mái hưởng thụ đãi ngộ của mình.
Sáng ngày hôm sau cả hậu cung đều biết tin, Hoàng thượng ở lại Hàm Phúc cung cả đêm. Diệp quý phi được phục vị đã lại được ân sủng, những nữ nhân ở trong cung lại bắt đầu vò nát khăn tay tính toán.