Trong những ngày tiếp theo Hàm Phúc cung đóng chặt cửa, người ngoài nhìn vào thì vẫn cảm thấy Diệp quý phi ngày nào giờ bị giáng xuống làm Diệp quý nhân đang đau khổ bị giam cầm. Còn nhân vật chính thì đang nằm nhàn nhã trên ghế ăn quýt.
Đậu Nhi mang sắc mặt nghiêm trọng bước vào bẩm báo.
“Nương nương, nô tì vừa mới đi nhận được tin báo của Tiểu Phúc Tử. Hắn nói mấy ngày trước điện Chiêu Hoa không có gì khác lạ, chỉ là có hôm Đào tần được Hoàng quý phi gọi đến nói chuyện. Sau khi Đào tần ra về thì sắc mặt rất nghiêm trọng.”
Tiểu Phúc Tử là thái giám ở nội vụ phủ, bình thường được hay giao việc mang đồ đến các cung nên có cơ hội quan sát mọi việc. Một lần Diệp Chi bắt gặp cậu ta đang trốn ở một góc trong ngự hoa viên khóc lóc, hỏi ra mới biết là mẹ cậu ta đang bệnh nặng. Diệp Chi thấy thương tình bèn cho cậu ta chút bạc, nhờ người sắp xếp cho cậu ta có thể ra khỏi cung vài ngày. Tiểu Phúc Tử nhờ thế mà có thể gặp mẹ mình lần cuối.
Từ đó về sau Tiểu Phúc Tử thề sẽ báo đáp Diệp Chi đến hết đời. Diệp Chi cũng chỉ gật đầu nhưng cũng chưa từng sai cậu ta làm việc gì.
“Hoàng quý phi sao?”
Hoàng quý phi Dung Ân, đích nữ của Dung Lân. Trước kia Dung Lân là đảm nhiệm chức tả thừa tướng, nhưng sau khi Hoàng đế cải tổ triều chính thì bây giờ trở thành lại bộ thượng thư.
So với người cùng vị trí trắc phi ở Đông cung như là Tô quý phi chỉ có phụ thân là thủ phụ của một châu thì xem ra có phần cao quý hơn. Năm đó mọi người đều chắc hẳn là ngôi vị hoàng hậu sẽ là của Dung Ân.Không ngờ đến bây giờ cô ta đã sinh được hai vị công chúa mà ngôi hậu vẫn để trống.
Lần đầu tiên Diệp Chi gặp mặt Hoàng quý phi đã cảm thấy người đàn bà này tuyệt đối không đơn giản. So với Hiền phi bộp chộp ỷ vào chỗ dựa của Thái hoàng Thái hậu, hay so với Tô quý phi luôn thể hiện sự thanh cao thì Hoàng quý phi này khó đối phó hơn nhiều.
Diệp Chi tóm gọn một câu, ngoài mặt cười hiền lành như quan âm nhưng lại là kẻ khó nắm bắt, không biết khi nào sẽ tính kế người khác.
Diệp Chi sờ sờ đầu Cục Bông, trong mắt ánh lên ý cười.
“Xem ra chiến sự ở biên quan tiến triển rất tốt, cha ta có lẽ sắp khải hoàn về kinh.”
Đậu Nhi không hiểu, “Việc này thì có liên quan gì đến biên quan?”
Hai tai của Cục Bông cũng lặng lẽ dựng đứng lên. Mấy ngày hôm nay hắn ta cũng đang cho người đi tra xét việc sảy thai nhưng vẫn chưa có gì tiến triển.
Còn việc biên quan thì quả thật quân ta mới đại thắng. Lục Trạch Vũ vừa mới thắng một trận quan trọng một cách giòn giã, sĩ khí của quân ta đang lên cao, cứ theo đà này thì sớm thôi man di sẽ phải đầu hàng.
Nhưng hắn không biết tại sao cô gái này lại biết.
Diệp Chi chậm rãi lột vỏ múi quýt, nhăn mặt, quả quýt này quá chua. Diệp Chi hướng ác mắt gian manh về con cún đang ngồi tròn xoe mắt nhìn mình bên cạnh. Diệp Chi xòe tay trước mặt cún cưng:
“Nào, Cục Bông…”
Tiêu Cảnh Lẫm nào có suy nghĩ nhiều, bản năng của con cún là chủ nhân bảo gì thì nghe nấy thì liền cúi đầu xuống ăn. Diệp Chi cười ha hả nhìn con cún đang dùng sức lấy chân trước lau lau miệng mình.
Tiêu Cảnh Lẫm trừng mắt nhìn nụ cười như hoa của người trước mặt.
Hỗn xược!
Nữ nhân này quả thật là khi quân phạm thượng, đợi hắn trở lại thành người thì sẽ bắt nàng trả đủ.
Diệp Chi mãi mới ngừng cười rồi mới giải thích cho Đậu Nhi nghe.
“Có lẽ cha của ta đại thắng, sắp được triệu hồi về kinh nên có kẻ không thể chờ thêm được nữa. Có lẽ cô ta sợ rằng Hoàng thượng đột nhiên lại triệu ta thị tẩm, sợ ta mang thai long chủng cộng thêm quân công của cha ta bên cạnh thì sẽ được tấn phong làm Hoàng hậu.”
Hoàng quý phi đã sinh được hai cô công chúa nhưng sau đó sức khỏe cũng bị tổn thương, mấy năm nay không có động tĩnh gì cả. Dung Ân sốt ruột mấy năm nay thử mọi cách mà vẫn chưa được. Chỉ cần cô ta có thể bình an hạ sinh một hoàng tử thì ngôi hoàng hậu sẽ là của cô ta.
Ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Diệp quý phi đột nhiên được sủng ái và Diệp tướng quân vừa lập đại công. Mắt thấy vật sắp sửa vào trong túi mình lại cứ biến mất, tất nhiên là cô ta sẽ không cam lòng.
Đậu Nhi nghe thấy Diệp tướng quân đại thắng thì cũng vui theo.
“Vậy thì tốt quá, đợi đại nhân về thì nương nương sẽ thoát khỏi tình cảnh này. Đến lúc đó người cầu xin Hoàng thượng điều tra lại vụ này.”
Diệp Chi díp mắt buồn ngủ, cô vẫy tay cho Đậu Nhi lui ra.
“Không cần, Hoàng thượng sẽ không cho ta làm Hoàng hậu, cũng muốn cảnh cáo cha ta không được ỷ vào quân công, ta không thể làm vướng chân cha được. Còn mối thù này thì sẽ trả, ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Vâng.” Đậu Nhi tuy không cam lòng nhưng vẫn tuân theo lời chủ tử.
Dạo gần đây ở trong cung không cần đi đâu nên Diệp Chi hết ăn rồi lại buồn ngủ. Diệp Chi bế Cục Bông còn đang kêu ư ử không hài lòng vì múi quýt lúc nãy hôn lên trán chú như đền bù.
“Ngoan nào, chị thương.”
Tiêu Cảnh Lẫm dụi đầu vào ngực cô, tâm hồn như đang lơ lửng trên tầng mây. Nữ nhân này thế nhưng chỉ cần hai ba câu đã đoán được tình hình biên quan xa tận ngàn dặm.
Trước nay là trẫm đã coi thường nàng.