Edit: A Cảnh
Beta: Tiểu Pi
Hoàng Đế vén chăn lên rồi nằm vào. Thường ngày Tiết Tĩnh Xu đều vào bên trong trước, nàng cố ý nằm ở mép sườn bên trong, chờ Hoàng Đế nằm xuống thì ở giữa sẽ có một khoảng cách không nhỏ.
Hôm nay nàng uống say, đại khái đã quên những thứ câu nệ kia nên nằm ở chính giữa giường lớn, lúc Hoàng Đế nằm xuống thì hai người liền sít sao ở cùng một chỗ.
Tiết Tĩnh Xu quay đầu qua, nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế.
Bên ngoài ánh nến sáng choang, bên trong màn trướng cũng sáng, Hoàng Đế lập tức nghiêng đầu chống lại ánh mắt của nàng.
Cảm giác này có chút mới lạ, trước đây Hoàng Hậu đừng nói là nhìn hắn chằm chằm, ngay cả nhìn thẳng chính diện với hắn cũng rất ít. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt của hắn thì nàng ngay lập tức quy củ mà cúi đầu xuống.
Hoàng Đế nhìn kỹ nàng.
Mặc dù mặt của Hoàng Hậu hơi nhỏ, còn không bằng một bàn tay cỡ lớn của hắn, con mắt mở ra sáng ngời lại rất có thần hiếm thấy vô cùng. Tròng mắt đen nhánh[1], khóe mắt hơi thoáng cong lên trên, một đôi mắt này như nhìn thẳng tắp chằm chằm vào người khác thì lại có chút bén nhọn, nhưng Hoàng Hậu ngày thường lại chưa bao giờ nhìn người kiểu như vậy, mặt nàng lúc nào cũng thoáng cúi xuống, trông thì trong trẻo nhưng lại lạnh lùng đoan trang.
[1]: đen và bóng đến mức có thể phản chiếu được ánh sáng
Nhưng mà trước mắt, trong hai mắt có hơi ngấn nước, vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng này khiến cho dung mạo nhiễm lên như rặng mây đỏ thì lại là một cảnh sắc hoàn toàn khác.
Tiết Tĩnh Xu mệt mỏi nhìn chằm chằm hắn, nháy mắt mấy cái liền dời đi chỗ khác, lại nhìn chằm chằm vào màn trướng.
Hoàng Đế nhìn đôi gò má nàng trong chốc lát, duỗi tay nắm lấy cằm của nàng, lại đem nàng đầu quay lại về phía hắn.
Tiết Tĩnh Xu liền chớp chớp mi nhìn hắn, tựa hồ trách hắn làm phiền thanh tịnh của nàng.
Trong lòng Hoàng Đế có chút cổ vũ khác thường, hắn biết rõ rằng giờ phút này điều nên làm là dỗ Hoàng Hậu yên tĩnh ngủ ngon giấc nhưng mà hắn cũng nghe thấy trong đáy lòng còn có một âm thanh nói "không".
Hắn lại đưa cánh tay chọc chọc gò má của Hoàng Hậu.
Tiết Tĩnh Xu tựa hồ bị hắn chọc không thể nhịn được nữa, lên tiếng chất vấn: "Sao lại liên tục chọc ta?"
Hoàng Đế thành thật nói: "Chính là muốn chọc nàng."
Tiết Tĩnh Xu mím môi, "Ta muốn đi ngủ, ngài đừng quấy rầy ta."
Hoàng Đế lại nói: "Ta không ngủ được."
Lông mày Tiết Tĩnh Xu liền nhíu chặt lại: "Vậy...ngài đi đọc sách đi?"
"Không muốn đọc sách."
"Ừm... Ra ngoài ngắm trăng đi."
"Đêm nay không có trăng."
"Đi ra đi, trong chốc lát thì sẽ có."
"Không muốn rời giường."
Tiết Tĩnh Xu liền hết cách, nàng len lén nhìn Hoàng Đế, thân thể lặng lẽ chuyển về phía giữa giường, chờ chuyển đến nơi an toàn, nàng liền quay lưng đi: "Ta muốn đi ngủ..."
Ý kia như là, nàng muốn đi ngủ, Hoàng Đế không ngủ được thì nàng cũng không có biện pháp, đừng đến chọc nàng nữa.
Nàng dựng thẳng lỗ tai chờ trong chốc lát, cái người kia lại không có tới quấy rầy nàng nữa, vì vậy an tâm nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà được một khắc (15p) sau lại có hai cánh tay đưa qua, ôm nàng vào trong lòng.
Tiết Tĩnh Xu lập tức mở mắt ra, xoay người nhìn Hoàng Đế, trong mắt tràn đầy lên án.
Trong lòng Hoàng Đế không hề áy náy: "Cùng ta nói chuyện."
Tiết Tĩnh Xu dùng tay đẩy hắn: "Nhưng mà ở trên người của ngài cứng quá."
Hoàng Đế nhéo nhéo thịt trên eo của nàng, nói: "Là nàng quá gầy."
Tiết Tĩnh Xu xoa bóp cánh tay mình, lại xoa bóp cánh tay của Hoàng Đế, cố chấp nói: "Ta là mềm còn ngài là quá cứng rắn."
Nàng vẫn đang tiếp tục đẩy Hoàng Đế, một lòng muốn trở lại bên trong ổ chăn mềm mại.
Hoàng Đế trái lại không biết, hóa ra nàng đối với việc hắn ôm ấp lại ghét bỏ như thế, vậy mà hắn lại cảm thấy việc đem nàng ôm vào trong ngực, mặc dù hơi gầy một chút, nhưng là mềm mại và mát mẻ, thập phần phù hợp.
Hắn cố gắng thuyết phục nàng: "Ta ấm hơn."
Tiết Tĩnh Xu dừng lại cảm nhận một chút. Đúng thật, vòng tay này ôm ấp ấm áp, bị hắn ôm, chân lạnh buốt cũng liền ấm áp lại, nhưng mà...vẫn thật cứng nha.
Nàng nói thẳng: "Nhưng mà ngài cấn[2] đến ta."
[2]: Cấn nghĩa là khi đụng hay tiếp xúc một vật nào đó với cơ thể làm cho cơ thể cảm thấy không thoải mái.
Hoàng Đế nghĩ, Hoàng Hậu lúc say rượu thì lá gan lớn nha, hơn nữa là càng không lừa gạt gì hết, bởi vì căn bản nàng không có nghĩ tới chừa mặt mũi cho người ra, nếu như lúc bình thường thì tại sao nàng có thể ghét bỏ như vậy chứ?
Hắn đành ôm nửa người Hoàng Hậu xoay lại, để cho nàng nằm ở trên người hắn: "Như vậy thì sao?"
Tiết Tĩnh Xu ở trong ngực Hoàng Đế ấn hai cái, lại đem đầu gối lên thử một chút, miễn cưỡng hài lòng: "Còn có thể."
"Thảm thịt người" Hoàng Đế nói: "Hiện tại có thể cùng ta nói chuyện chứ."
Tiết Tĩnh Xu ngáp một cái, hai mắt mông lung, hàm hồ hỏi hắn: "Ngài muốn nói cái gì?"
Hoàng Đế trầm mặc một chút, hắn thừa nhận là do bản thân hắn từ lúc bắt đầu là có ý xấu, chính là không muốn cho nàng đi ngủ, nhưng mà muốn nói cái thì hắn thật không biết.
Tiết Tĩnh Xu lại ngáp một cái: "Ta buồn ngủ quá."
Hoàng Đế chợt nhớ tới, bữa ăn khuya đêm nay còn chưa ăn, hắn chọc chọc gò má Tiết Tĩnh Xu: "Nếu như muốn ngủ, thì ăn bữa khuya trước."
Lời nói này làm cho Tiết Tĩnh Xu lập tức mở to hai mắt, vội vàng lắc đầu: "Không muốn không muốn..."
Hoàng Đế hỏi nàng: "Vì sao không muốn ăn?"
Nàng lộ ra vẻ mặt ủy khuất: "Thật ăn không vô."
Nàng vươn tay khoa tay múa chân một cái: "Trước kia chỉ có ăn chút ít như thế này, bây giờ phải ăn nhiều như vậy, còn bắt ăn nhiều món nữa".
Hoàng Đế nhìn vẻ mặt nàng, không biết tâm tính xuất phát từ cái gì, lại hỏi: "Hoàng Thượng bắt ngươi ăn mấy thứ đó, có phải ngươi chán ghét hay không?"
Tiết Tĩnh Xu lắc lắc đầu: "Hoàng Thượng là người tốt."
Hoàng Đế kinh ngạc khẽ nhướn mày, không nghĩ tới lại có được một đáp án như thế.
Chưa từng có người nào nói Chử Diệu là người tốt. Chứ đừng nói chi đến Hoàng Đế là người tốt.
"Hắn lúc nào cũng ép nàng mà cũng gọi là người tốt?"
Tiết Tĩnh Xu lại nói: "Hoàng Thượng bắt ta ăn mấy thứ đó, là vì tốt cho ta, hắn quan tâm đến thân thể ta, là người tốt."
...Lý do này, cũng không có từ nào để phản bác.
Quan tâm đến thân thể nàng thì cứ nhất định là vì nàng sao? Nếu như có nguyên nhân khác thì sao?
Vì để cho Thái Hoàng Thái Hậu yên tâm, vì thân là trách nhiệm của Hoàng Đế, thậm chí không có mục đích gì, vỏn vẻn chỉ là một chút công phu ngoài mặt.
Chút ít này, cũng có thể.
Hoàng Đế biết rõ, nàng chưa chắc không rõ ràng lắm, rất nhiều thời điểm, có một số việc lòng dạ của hai người đều biết rõ.
Nhưng... Coi như là vì điều này, ở trong lòng nàng, hắn cũng coi như người tốt sao?
Hoàng Đế lại hỏi nàng: "Ăn này nọ không vô, có phải nàng sẽ khóc hay không?"
Tiết Tĩnh Xu lập tức nói: "Không có!"
Lần này tiếng phản bác ngược lại rất là vang dội, một chút cũng không có bộ dạng buồn ngủ như hiện tại.
"Vậy lúc nàng ăn không vô thì làm sao bây giờ?"
Tiết Tĩnh Xu từ trong ngực hắn chống lên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hoàng Đế nghi hoặc, đột nhiên liền thấy nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt. Nụ cười này ở trên khuôn mặt của nàng lại không hề khiến cho người ta cảm thấy phản cảm chút nào, ngược lại có chút hoạt bát, làm cho gương mặt của nàng thoáng một cái liền linh động hẳn lên.
Nàng mang một chút đắc ý, nói: "Ta sai người qua đưa cho Hoàng Thượng ăn. Hắn quan tâm ta như vậy thì ta cũng phải quan tâm lại hắn nha!"
Hoàng Đế nhìn nàng không nói lời nào, đột nhiên trong lòng có chút tò mò rằng ngày mai tỉnh lại thì nàng có còn nhớ chuyện đêm nay hay không?
Nếu như nàng biết rõ bản thân để cho hắn nhìn thấy bộ dáng như bây giờ, thì sắc mặt sẽ rất kỳ diệu phải không?
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn không nói lời nào, hỏi: "Có phải ngài không muốn ngủ phải không?"
Hoàng Đế lắc đầu: "Vẫn không muốn ngủ."
Tiết Tĩnh Xu lập tức nhụt chí: "Ngươi như thế là sao, đều không buồn ngủ sao?"
Hoàng Đế biết rõ nàng chỉ là thuận miệng nói một chút, chưa chắc thật muốn biết đáp án, nhưng vẫn là nói: "Thói quen của ta."
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày lại, nghĩ không ra về chuyện còn có loại thói quen như thế này.
Hoàng Đế nghĩ, nếu như hiện tại là lúc nàng tỉnh táo, có phải sẽ hỏi hắn "vì sao" hay không?
Lấy tính tình cẩn thận của nàng, chỉ sợ là sẽ không.
Hắn ôm nàng trầm mặc một lát, vén màn trướng lên, đưa đầu ra ngoài phân phó: "Đức Lộc, đem canh giải rượu bưng tới."
Bên ngoài lập tức có lời đáp lại, Đức công công tự mình đưa canh giải rượu vào.
Hoàng Đế ôm Tiết Tĩnh Xu ngồi dậy.
Đức công công cúi đầu đem canh dâng lên, không dám nhìn nhiều, nhưng âm thanh bên tai thanh âm thì không cách nào ngăn chặn.
"Ta, ta còn không muốn ngủ, không muốn ăn bữa ăn khuya."
"Này không phải là bữa ăn khuya, là canh giải rượu."
"Cũng không muốn uống... Có thể không uống hay không?"
"Nàng uống rượu, không uống canh giải rượu ngày mai dậy sẽ bị đau đầu."
"Vậy...có thể uống ít một chút thôi được không?"
"Ít nhất uống một nửa."
Trong tâm Đức công công vạn phần kinh ngạc, không nghĩ tới nương nương say rượu lại là bộ dạng khờ khạo đáng yêu như vậy. Càng làm cho hắn không thể tin là Bệ hạ lại có thời điểm có bộ dạng nhu tình kiên nhẫn như này.
Hoàng Đế đặt chén vào khay.
Lúc Đức công công lui ra, lá gan lớn liếc nhìn, liền thấy hai gò má nương nương ửng hồng, đầu tóc rối tung, nằm ngay trên người của Bệ hạ.
Mà Hoàng Thượng là một tay ôm lấy nàng, tay kia thả màn trướng xuống.
Lần này Tiết Tĩnh Xu muốn ngủ, Hoàng Đế cũng không có ngăn cản nữa, có đều một lúc sau, hơi thở của nàng liền thay đổi dần đều đều.
Hoàng Đế cũng nhắm mắt lại.
Nửa đêm, Tiết Tĩnh Xu đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy miệng có chút khô, muốn uống nước.
Nhưng ở động tác phía trước, nàng đột nhiên phát hiện ra, bản thân mình vậy mà nằm sấp lên người của Hoàng Đế để ngủ.
Điều này làm cho nàng giật mình không thôi.
Nàng cẩn thận ngẩng đầu, thấy Hoàng Đế đang ngủ say, thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó ngừng thở, từng chút từng chút từ trên người hắn dời đi. Chầm chầm ra đến giường ngoài, chờ cả người đứng xuống dưới đất, nàng đã nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trên trán cơ hồ đều đã toát mồ hôi ra.
Nàng cẩn thận quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định Hoàng Đế không có tỉnh, mới khoát áo ngoài đi ra khỏi màn trướng.
Bên ngoài im ắng, chỉ sợ ngay cả cung nhân gác đêm lúc này cũng đã lim dim ngủ rồi.
Tiết Tĩnh Xu không có đánh thức người khác, rón rén đi đến bên cạnh bàn, rót chén trà uống xong, lại quay trở lại.
Nhưng mà đợi lúc nàng vén lên màn trướng, đã thấy Hoàng Đế mở mắt ra nhìn nàng, trong mắt của hắn một mảnh thanh minh, tuyệt đối không phải là bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ.
Tiết Tĩnh Xu hơi kinh hãi, rũ mắt nói: "Có phải ta làm Hoàng Thượng thức giấc hay không?"
Hoàng Đế không lên tiếng, lẳng lặng nhìn nàng, giống như là đang quan sát cái gì đó.
Tiết Tĩnh Xu có chút ít không được tự nhiên, cúi đầu chẳng hề nhìn thẳng hắn.
Hoàng Đế dời đi chỗ khác mắt, nói: "Không phải là nàng ầm ĩ đến ta, lên đây đi, dưới đất lạnh."
Tiết Tĩnh Xu từ cuối giường trèo lên, vòng qua vị trí của Hoàng Đế, đến trong góc giường nằm xuống. Bên trong này không có nhiệt độ cơ thể của nàng, lúc vừa mới nằm xuống bị đông cứng nên khẽ run lên.
Hoàng Đế vươn tay ôm nàng lại.
Lần này Tiết Tĩnh Xu không có khước từ, nàng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Có phải tướng ngủ của ta không tốt hay không, khiến cho Hoàng Thượng ngủ không yên?"
Hoàng Đế liếc nhìn nàng một cái, nói câu giống với lúc nãy: "Ta không ngủ được, là thói quen thôi."
Tiết Tĩnh Xu trầm mặc xuống.
Thật giống như dự đoán của Hoàng Đế.
Hắn không nói thêm lời nào, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nhưng rất nhanh, hắn nghe được âm thanh chần chừ của Hoàng Hậu: "Chứng bệnh mất ngủ của Bệ hạ, không biết bắt đầu từ lúc nào, chuyện gì đã xảy ra? Nếu Thái y đã nói dược thạch vô dụng, có lẽ bệnh này căn bản là không cần dùng thuốc. Hoàng Thượng có nghĩ tới các phương diện bắt đầu khác hay không?"
Hoàng Đế sững sờ, lại mở mắt ra nhìn nàng.
Tối nay, Hoàng Hậu của hắn khiến cho hắn kinh ngạc rất nhiều lần.