“Ranh con! Mi đang làm gì ở đó thế?”
An đại nương vừa dứt lời thì một bà vú già bỗng the thé la lên!
Cái bạt tai nảy lửa của An đại nương khi nãy khiến bà ta quá đỗi hoảng sợ nên bất giác lùi ra sau, không ngờ lại lùi về phía cửa sổ đang mở toang, thốt nhiên, bà ta chợt nghe thấy có tiếng rên rỉ phát ra sau lưng mình, bèn quay phắt đầu lại thì bắt được cậu con trai của Phượng phu nhân đang núp sau bậu cửa!
Lập tức có người nhảy ra lôi Phượng Hạo vào trong. Thấy bị phát hiện, mặt mày Phượng Hạo liền tái mét, lắp bắp không thốt được lên lời để thanh minh biện hộ cho mình.
Tri Vi khẽ chau mày còn An đại nương lại như vớ được vàng, vội cất chất giọng chua loét của mụ ta lên: “Hạo thiếu gia làm gì mà lấp ló gì ở đó vậy? Thiếu gia cũng đến đây để ăn trộm à?”
Phượng Hạo bị từ ‘trộm’ làm cho thót tim, bèn liếc mắt nhìn Tri Vi cầu cứu rồi lại cúi gằm mặt xuống sợ sệt.
Mọi hành động của cậu ta đều lọt cả vào cặp mắt cú vọ của An đại nương, mụ ta mừng rơn, đột nhiên dịu giọng nói: “Thiếu gia còn nhỏ nên không hiểu chuyện, bị kẻ khác xúi bẩy làm chuyện xấu thì cũng không thể trách phạt được. Thế này đi, thiếu gia cứ khai thật mọi chuyện cho đại nương nghe, rồi đại nương sẽ phân xử hộ thiếu gia, còn nếu để phu nhân tới rồi thì thiếu gia sẽ phải bị phạt nặng đó!”
Phượng Hạo cắn môi đắn đo suy nghĩ một hồi, hai bàn tay lấp ló dưới ống tay áo cứ xoắn vào nhau, một mùi thơm nức mũi bỗng tỏa ra, nhìn kĩ một chút thì trên đầu ngón tay của cậu ta còn dính vài sợi màu vàng như tơ…Đám người vây quanh đều trợn mắt đứng nhìn cậu ta.
“Hạo thiếu gia à, đây là chuyện tày đình đó, không thể giấu giếm được đâu!” An đại nương cười như không cười, đánh mắt về hướng nhà ngoài: “Lão gia quản người nhà rất nghiêm, luôn lấy quân pháp để trừng trị những kẻ phạm lỗi trong phủ và cũng khinh nhất những kẻ tắt mắt chuyên ăn trộm ăn cắp, càng huống hồ, thứ bị mất lần này lại là trân phẩm để dâng cho công chúa! Dù ngày mai bệ hạ có khoan hồng không truy cứu trách nhiệm thì lão gia, một khi lão gia đã biết chuyện, chắc chắn sẽ đuổi tên ăn trộm đó ra khỏi phủ! Hạo thiếu gia à, thiếu gia cứ nghĩ kĩ mà coi…”
Mụ ta cố ý kéo dài từng tiếng, đay nghiến từng từ, Phượng Hạo nghe xong thì tái mét mặt, vội lùi lại mấy bước.
Tri Vi hít thật sâu, bàn tay đang bưng chỗ đau nơi khóe miệng cũng từ từ hạ xuống, chằm chằm nhìn vào Phượng Hạo.
Đó là tiểu đệ đã lớn lên cùng cô…
Thấy Tri Vi lừ mắt nhìn mình, Phượng Hạo liền sợ điếng hồn, chân tay bủn rủn rụng rời nhưng rất mau, cậu ta vội lắc mạnh đầu, nhìn vào An đại nương, mập mờ nói thật nhanh: “…Tỷ tỷ bảo cháu ở nhà bếp có nhiều món ngon lắm, thế nên đã kêu cháu đứng núp sau cửa sổ tiếp ứng tỷ ấy!”
An đại nương nhẹ nhõm thở phào, nhếch miệng cười trông rất rùng rợn.
Đám người đứng bên cũng nhìn hai chị em họ cười khinh miệt.
Tri Vi lạnh mặt, đưa mắt nhìn sang hướng khác.
“Hạo nhi!” Một tiếng quát giận sôi gan bỗng vang lên, tất cả đều quay đầu lại trông ra cửa chính, chỉ thấy Thu phu nhân đã đứng đó quan sát bọn họ tự lúc nào, còn Phượng phu nhân, người mới gào tên con trai mình lên đang đứng bên cạnh bà ta.
Thấy mẹ tới, Phượng Hạo liền mừng rỡ như gặp được cứu tinh, vội lao vào lòng bà, tru tréo ầm ĩ: “Mẹ! Bọn họ vặn gãy tay con rồi này!”
Phượng phu nhân đang giận tím mặt lại, thấy Phượng Hạo đột ngột nhào về phía mình thì lảo đảo suýt ngã, nhưng rất mau bà đã chống chân đứng vững, khó khăn giơ cánh tay cứng đờ lên ôm Phượng Hạo vào lòng.
Tri Vi lạnh mặt đứng nhìn, ánh mắt thoáng lóe lên tia khó hiểu — Phản ứng của mẹ cô có vẻ bất thường.
Thế nhưng, có lẽ lúc đó chỉ là ảo giác của cô vì mẹ vẫn ôm Phượng Hạo vào lòng, nhẹ nhàng an ủi như mọi khi.
Thu phu nhân lặng lẽ đứng quan sát mọi việc, bình tĩnh lắng nghe mụ An đại nương thêm mắm thêm muối thuật lại đầu đuôi câu chuyện, rồi đột nhiên quay sang hỏi Phượng Hạo: “Hạo nhi, có phải Tri Vi bảo con đợi ở ngoài cửa sổ không?”
Cả phòng liền im phăng phắc, Phượng Hạo đang làm nũng trong lòng mẹ bỗng nghe Thu phu nhân hỏi như vậy thì cứng người lại, vội ngẩng đầu lên, ngắc ngứ một hồi rồi lại đưa mắt nhìn mẹ.
Chỉ thấy hai bàn tay của Phượng phu nhân nắm chặt lại run rẩy rồi quay mặt đi nơi khác. Tri Vi tinh ý phát hiện ra, lúc đó mẹ cô đã lén gạt một sợi tơ màu vàng đang dính trên áo, có lẽ là do Phượng Hạo vô tình làm dính trên đó khi lao vào lòng bà.
Ánh mắt của Phượng Hạo có vẻ hoang mang, cậu ta không thể hiểu nổi hàm ý trong động tác của mẹ, song lại không thấy mẹ lên tiếng ngăn cản nên cậu ta liền thu hết can đảm hạ quyết định…Bị đuổi ra khỏi phủ, làm sao mà một đứa bé như cậu ta có thể chịu được chuyện đó, thế là, cậu ta bèn quay phắt mặt lại định mở miệng nói…
Phượng phu nhân đã nhanh tay ngăn cậu ta lại rồi quay người, cúi đầu khom lưng hành lễ với Thu phu nhân.
Thu phu nhân khẽ mỉm cười đáp lại.
Vốn đang trân trối nhìn mẹ, thấy thế, Tri Vi bèn thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.
Thì ra, trên thế gian này vẫn có người chịu đứng ra giải oan giúp cô…
Song lập tức, cô lại nghe thấy Phượng phu nhân nói khẽ: “….Phu nhân à, Tri Vi nhỏ tuổi nên trót dại, vì quá ham ăn nên mới…mong phu nhân giơ cao đánh khẽ cho con bé lần này…”
Tri Vi vội lùi lại một bước.
Chấn động như bị sét rạch một đường vừa sâu vừa rộng vừa đen trong tim, khiến máu chảy ra ùa ạt, đau đớn khôn cùng!
Ý cười nhạt nhẽo thờ ơ liền hiện trên khuôn mặt, song ý cười đó lại cứng ngắc như bị ai đó dùng bút lông thẳng tay vạch mạnh một đường cong cớn, đôi chân mày rậm rì khẽ nhướng, đôi mắt chỉ trong veo tĩnh lặng như nước… sắc thái một động một tĩnh ấy khiến cô bỗng trở nên kiều diễm lạ kỳ, tựa như bức tượng đẹp đẽ nhưng lại giá băng muôn phần, khiến tất cả những kẻ có mặt tại đó đều phải rùng mình hoảng sợ.
Thu phu nhân thoáng sững người, bà ta rất hiểu tính nết của hai chị em cô, hiểu rõ Phượng Hạo là đứa trẻ huênh hoang, luôn ra vẻ ta đây với mọi người mặc dù thân phận lại hèn mọn chẳng kém gì người ở, chuyện của ngày hôm nay cũng rõ như ban ngày, căn nguyên tội lỗi đều do Phượng Hạo ham ăn mà ra, song cậu ta lại sợ bị phạt nên đổ hết mọi tội lỗi sang cho cô chị gánh thay mình, hơn thế, bà ta những tưởng cô em chồng cương liệt của mình sẽ lên tiếng thanh minh cho cô con gái, vì lúc mới xuất hiện, cô ta đã giận sôi gan gào lên một tiếng quát cậu con trai, bà ta nghĩ: cô ta chắc chắn sẽ giải oan giúp cô con gái, nhưng không ngờ, kết quả lại là những lời như vừa nãy…
Quả nhiên, nam vẫn quan trọng hơn nữ…
Thu phu nhân lén thở dài, lại nghĩ đến cô con gái tên Tri Vi, trông con bé rất hiền lành nhu mì, cả ngày chỉ lầm lũi lẳng lặng chịu đựng sống qua ngày, chẳng hề có ý tranh giành hay ganh ghé với ai một lần, tuy vậy, không ai trong nhà này có thể lợi dụng được hai mẹ con nhà họ.
Đột nhiên nhớ lại chuyện năm đó, khi cô em chồng dắt theo hai đứa con thơ về quỳ trước cổng Thu phủ, bà ta đã lệnh cho đám người hầu kẻ hạ trong nhà không được phép để lão gia hay tin, lão gia cũng mắt nhắm mắt mở coi như không biết chuyện, nào ngờ, cô em đó lại bị phong hàn, nằm hôn mê bất tỉnh trước cửa phủ, năm đó, con bé Tri Vi mới bốn tuổi, thấy mẹ ngất lịm nó chẳng hề tỏ ra hoảng hốt, chỉ kéo thằng bé Phượng Hạo cùng nó quỳ trên đường cái, hai đứa chúng nó đều nín thinh, cắn chặt môi rưng rưng nước mắt nhìn mẹ nằm ngất bên cạnh, khiến người qua đường đều không cầm được lòng, bèn quay ra chửi bới sỉ vả Thu gia là một lũ máu lạnh vô tình vô nghĩa, thấy người sắp chết mà không chịu ra cứu. Hai đứa chúng nó quỳ đúng một ngày, cuối cùng, Thu gia không thể chịu nổi những lời đàm tiếu, xỉa xói của người đời, đành phải chấp nhận để ba mẹ con họ vào phủ.
Năm đó, con bé hãy còn rất nhỏ nhưng đã biết cách dùng tiếng mắng nhiếc phỉ nhổ của người đời để bức bách Thu gia, lại chọn đúng lúc mẹ nó bị cảm lạnh nằm ngất ra đường để dân trong thành động lòng trắc ẩn thương xót cho ba mẹ con tội nghiệp nhà nó và cũng khiến dân chúng không thể trách móc Phượng phu nhân lợi dụng hai đứa con nhỏ để ép Thu gia đón mình về ở được!
Đầu óc con bé quá lanh lợi, khả năng quan sát cũng rất nhạy bén, biết tận dụng tình thế để xoay thành hướng có lợi cho mình!
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, trí thông minh tuyệt đỉnh của con bé đó thật sự khiến người ta bất giác phải rùng mình, lo sợ khôn nguôi.
Lại nhớ đến chuyện khác nữa, năm đó bà ta định gả con bé cho con trai của Lưu quản gia, con bé ấy rõ ràng rất bất mãn nhưng lại không hề lên tiếng cự tuyệt, chỉ ‘tình cờ gặp được lão gia trên đường’ rồi vô tình buông một câu: “Tam tiểu thư thấy ngọc thoa của cháu rất đẹp nên bảo cháu tặng nó cho Tam tiểu thư!” Lão gia nghe xong bèn hỏi lai lịch của chiếc ngọc thoa đó. Con bé ấy bèn nói: “Lưu quản gia tặng nó cho con ạ, không ngờ Tam tiểu thư lại thấy nó ưng mắt nên mới bảo con tặng lại cho tiểu thư ạ.”
Nghe vậy, lão gia bèn nổi trận lôi đình, quay sang trách Thu phu nhân vì tội quản thúc người nhà không nghiêm: thứ trang sức có lai lịch bất minh từ bà vợ đã chết của Lưu quản gia lại có thể đem tặng cho tiểu thư lá ngọc cành vàng của Thu phủ, nếu con bé quả thật đem tặng chiếc thoa đó cho Tam tiểu thư trẻ người non dạ, ngây thơ không hiểu chuyện nhà bọn họ thì không biết khi chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi của Thu phủ sẽ để đi đâu?
Qua nhiều chuyện như vậy, bà ta nhận ra rằng: tuy Tri Vi có xuất thân ô uế nhưng lại ranh mãnh hơn người, luôn nghĩ ra những kế sách khôn khéo để bảo vệ mình an toàn mà không phải hao tâm tốn sức, tính cách của cô quá nguy hiểm nên ngày nào còn giữ cô lại trong phủ thì ngày đó người trong nhà này sẽ ăn không ngon ngủ không yên!
Nhưng hôm nay, trời đã cho bà ta cơ hội để tống cổ cô đi!
“Thực ra chuyện này cũng dễ xoay xỏa thôi mà.” Thu phu nhân bèn cười ngọt, bày ra vẻ mặt hiền từ, nhã nhặn lên tiếng: “Đều là người trong một nhà cả, ai lại lỡ gây khó dễ cho nhau. Ngày mai, lúc dùng thiện, chúng ta sẽ đổi món khác để dâng lên, bệ hạ và công chúa luôn ưu ái Thu gia chúng ta, ắt sẽ không để ý những chuyện vặt này đâu.”
Phượng phu nhân nghe thấy thế thì mừng rỡ, bèn quay sang nhìn Tri Vi, nhưng Tri Vi chỉ vô biểu cảm đưa mắt ngắm bông hoa đang rung rinh trước gió bên ngoài cửa sổ…
“Chỉ là…” Thu phu nhân bỗng đổi giọng: “Cũng khó để bịt miệng kẻ hầu người hạ trong nhà, nếu để lộ chuyện này ra ngoài thì Thu gia ắt sẽ phải chịu điều tiếng! Lão gia lại là người quân pháp bất vị thân, luôn quản lý Thu phủ rất gắt gao, nếu thiên hạ biết chuyện rồi khiến lão gia mất mặt, thì mọi tội vạ đều sẽ đổ lên đầu Tri Vi, lúc đó con bé sẽ bị phạt rất thê thảm…” Bà ta liền cười mỉm, nhìn Tri Vi: “Tri Vi à, cữu mẫu nghĩ con nên ra ngoài tạm lánh một thời gian, con cứ yên tâm, không phải lo lắng gì cả, cữu cữu và cữu mẫu sẽ chịu trách nhiệm về việc xảy ra ngày hôm nay cho con.”
Ngọt nhạt chán chê, cuối cùng vẫn bị đẩy ra khỏi phủ!
Đám người đứng bên đều hiểu ngay ra ý của Thu phu nhân, bọn họ bèn nhếch mép lên cười nhạt.
Tuy không được ai tôn trọng bao giờ, nhưng dù sao Tri Vi cũng là khuê nữ được nuôi trong phủ từ tấm bé, một đại tiểu thư chân yếu tay mềm, gầy gò yếu đuối như cô lại bị đuổi ra khỏi phủ, lưu lạc tứ xứ để kiếm cái ăn cái mặc, thử hỏi, cô sẽ phải đối phó với cuộc sống lăn lộn tần tảo đó thế nào đây? Dù sau này có được đón trở về phủ thì tiếng nhơ là kẻ mắc tội phải bị đày nơi đầu đường xó chợ sẽ khiến cô không thể nào ngóc đầu lên để chọn một đám môn đăng hộ đối cho mình được!
An đại nương bèn cười tươi như hoa, cuối cùng cũng nhổ được cái đinh trong mắt đi, đúng là thoải mái dễ chịu thật!
Phượng phu nhân liền tái mặt, định lên tiếng cầu xin thì Thu phu nhân đã đứng ngay bên cạnh, với tay vuốt mái tóc rối bù của bà cho thẳng thướm, sau đó chậm rãi rút chiếc thoa cài đầu bằng hồng ngọc ra cài vào tóc của bà, rồi cười: “Hạo nhi vẫn còn nhỏ, Vi nhi lại thiếu hiểu biết, muội muội đã phải vất vả nhiều vì chúng nó rồi, muội xem, đến cả tóc cũng có sợi bạc rồi đây này!”
Một câu ‘Hạo Nhi còn nhỏ’ khiến cho Phượng phu nhân lạnh buốt sống lưng, bà bèn quay mặt đi, run rẩy đưa tay chạm vào chiếc thoa bằng ngọc.
Lát sau, bà bèn cúi gằm mặt, lí nhí: “Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm…”
Ánh chiều tà le lói xuyên qua khung cửa gỗ len lỏi vào phòng, hắt một màu hồng tươi sáng trên khuôn mặt của tất cả những người đứng xung quanh, còn người đàn bà tương truyền là nữ soái cương liệt khí khái ngút trời của năm xưa lại đang đứng tại một góc khuất tối tăm, ráng chiều tà chỉ hắt được một chút ánh sáng mờ nhạt lên gò má hốc hác trơ xương của bà ta, chẳng đủ để xua tan hơi sương lạnh lẽo bao quanh.
Tri Vi đứng dưới bóng hoàng hôn của chiều ngày đông, cảm thấy quần áo bỗng lạnh toát, bất giác kéo chiếc áo bó sát vào người mình để giữ ấm, đôi mắt cô lặng lẽ đảo quanh, dừng lại trên khuôn mặt hồng hào tươi tắn của Phượng Hạo, dừng trên chiếc thoa hồng ngọc rực rỡ đương cài trên mái tóc hoa râm điểm bạc của mẹ, hai màu tương phản kết hợp với nhau, hoàn toàn không gợi lên vẻ đằm thắm kiêu sa của người phụ nữ đứng tuổi mà chỉ làm gợn lên vẻ khắc khổ theo thời gian của mẹ mà thôi.
Đó là em trai và mẹ của cô.
Tri Vi cụp mắt, khóe môi lại cong lên cười, không bi thương không thê lương, không mỉa mai không phẫn nộ, chỉ hiện hữu vẻ dịu dàng nhu thuận hết mực mà thôi!
Đám người vây quanh đều đoán cô sẽ khóc lóc ầm ĩ hoặc van xin thống thiết để đòi ở lại, nhưng không ngờ, cô lại lộ ra biểu cảm cực kỳ thản nhiên như thế, tất cả bọn họ đều chỉ biết lặng người đứng chôn chân dán mắt nhìn cô.
Tri Vi bèn trở gót, chẳng nói chẳng rằng tiến ra phía cửa.
Lúc này thì đến Thu phu nhân cũng phải lặng người.
Tri Vi dửng dưng lướt qua mọi người, dừng bên An đại nương.
Cái tát vừa nãy của mụ khiến tóc cô xổ xuống che khuất một nửa khuôn mặt, khóe môi bầm tím thấp thoáng ẩn hiện giữa những sợi tóc đen tuyền.
An đại nương khiếp đảm nhìn cô, cảm giác sợ hãi liền bủa vây lấy tâm trí, mụ ta đã phạm phải tội tày đình vì dám ‘cả gan đánh chủ nhân’, giờ Phượng tiểu thư bị đuổi ra khỏi phủ, trước khi đi nhất định sẽ tát mụ ta để trả thù cho hả dạ, và Thu phu nhân còn đang hết sức áy náy vì chuyện này, nhất định sẽ ngoảnh mặt làm ngơ để mặc Phượng tiểu thư xử lý mụ ta cho mà coi!
Nghĩ vậy, An đại nương vội lùi lại, Tri Vi bèn áp sát mụ ta, giơ tay lên.
Cả gian phòng đều nín thở chờ đợi tiếng CHÁT chói tai vang lên.
Tri Vi chỉ cười khẽ.
Tinh quang rạng ngời trong đôi mắt liền lóe lên, rõ ràng cô có khuôn mặt vàng vọt xấu xí nhưng lại khiến đám người đứng đó chợt cảm thấy lóa mắt vì vầng hào quang sáng rực bỗng tỏa ra xung quanh.
Trong yên tĩnh bao trùm, Tri Vi bèn chậm rãi đưa tay lên…chạm nhẹ vào vết tím của năm đầu ngón tay hằn trên mặt mình.
Vẻ mặt trầm tư mặc tưởng như đang mượn đầu ngón tay để nhớ lại cảm giác rát như phải bỏng khi cái tát lúc nãy giáng xuống.
Rồi cô từ từ hạ tay, dịu dàng cười, ghé sát vào tai mụ An đại nương lúc này đang đờ người đứng chết trân tại chỗ nhìn cô, thầm thì với mụ ta:
“Nợ lẫn lãi của cái tát này…ta sẽ quay về đòi lại…”
Cô cười, nhẹ nhàng áp tay mình lên má mụ ta, vỗ vỗ hai cái. Tất nhiên, đám người đứng sau không hề hay biết động tác này của cô, bọn họ chỉ thấy cô xoay người, nghiễm nhiên sải bước ra khỏi cửa.
Ráng chiều hiền hòa buông trên người cô, ánh mắt sửng sốt vì quá đỗi ngạc nhiên của đám người trong nhà chiếu sau lưng cô, cô mỉm cười đứng giữa hai luồng sắc thái, thoải mái bước đi, bóng lưng gầy guộc trong manh ảo mỏng thoáng nhỏ dần trong mắt bọn họ.
Cô tiến thẳng ra cửa chính, không hề ngoảnh đầu lại.
Không thèm lưu tâm đến vẻ mặt nhơn nhơn của cậu em trai, không muốn để ý tới gương mặt đau đớn cùng cực của người mẹ khốn khổ, cương quyết không ngoảnh đầu lại để nhìn đám người thân đã phản bội mình! Giờ cô không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì, ngay cả nguy hiểm chực chờ tại thế giới bên ngoài cũng vậy!
Cô chỉ khoan khoái ngẩng đầu lên nhìn vầng mặt trời đỏ ối phía trên cao, hứng ánh nắng nhạt nhòa màu đỏ tía đang chiếu xuống rồi hít một hơi thật sâu.
Tự nhủ với lòng rằng:
“Ta sẽ quay trở lại…”