Hoàng Quý Phi

Chương 7: Chớ phụ tấm lòng



Lựa ngày sao bằng đúng dịp? Vừa hay chiều nay ba tỷ muội chúng ta không vướng bận việc gì, chi bằng cùng ra vườn ngự uyển dạo chơi. Sẵn tiện, ta bẻ ít lá sen về làm cá nướng. Nhớ hồi bé, ta hay đi bắt cá với các tỷ muội ở quê nhà. Ăn cá nướng bình thường mãi cũng chán, bọn ta nghĩ ra cách bọc cá bằng năm, sáu lớp lá sen, bỏ vào than hồng. Lá sen cháy xém, bọn ta lột bỏ đi. Thịt cá bên trong nóng bốc khói, mùi cá quyện với hương lá sen, không tanh một tí nào. Các muội chớ chê thô thiển, hồi ấy bọn ta ăn bốc. Tay ta đỏ bừng, rát bỏng. Nhưng chúng tỷ muội người nào người nấy bốc lia bốc lịa, không ăn thì mất phần. Cái mùi vị ấy à…

- Tỷ tỷ đừng kể nữa, muội thèm chảy cả nước miếng đây này. - Liễu Thanh Thanh không nói dối. Nghe Tôn Mộng kể đến đoạn thịt cá nóng hổi, nàng đã nuốt nước miếng đánh “ực” rồi.

Liễu tuyển thị hăm hở ôm cánh tay Tôn tuyển thị lắc qua lắc lại. Hai mắt nàng sáng bừng, cất cao giọng.

- Chiều nay nhất định tỷ phải nướng cho muội một con đấy. À không, hai con nhé! Nhất định thế nhé!

Tôn Mộng cười bất đắc dĩ, điểm tay lên trán nàng, bảo:

- Muội đấy! Ham ăn quá thể.

- Thì ra tỷ tỷ còn có tài nghệ này. Hôm nay bọn muội có lộc ăn rồi. - Lâu Nguyệt Dao cười tít mắt phụ họa.

Ba tỷ muội đang vui vẻ, hòa thuận thì có kẻ xông tới phá hỏng cuộc vui.

- Nương nương! Nương nương!

Cung tỳ áo xanh tên Thúy Lan hớt hải chạy tới. Cô ta chính là người theo hầu Tôn Mộng ngay lúc Lâu Nguyệt Dao tặng chuỗi tràng hạt cho hai ngự thị Tôn, Liễu vào ngày đầu tiên nàng tiến cung. Bước chân cô ta nhanh như thể bị chó đuổi, nét mặt lại tràn trề phấn khích như thể mới nhặt được vàng.

- Bệ hạ ban thưởng hai chùm nho Tây phiên tiến cống cho cung Phồn Dương chúng ta đấy ạ!

Hai chùm nho? Liễu Thanh Thanh chưa hiểu vấn đề, hỏi vặn lại:

- Sao có mỗi hai chùm? Bọn ta đây những ba người mà!

Cung tỳ Thúy Liễu theo Tôn Mộng ra ngoài trừng mắt nhìn Thúy Lan. Tôn Mộng nhéo tay Liễu Thanh Thanh cách lớp vải áo may bằng gấm Thanh Thiển. Đó là tấm áo do Hoàng đế ban thưởng sau hôm triệu hạnh. Hai tuyển thị mỗi người đều có một chiếc hoa văn gần tương tự nhưng khác màu, song họ đều ăn ý cất kĩ để tránh người muội muội chưa được thị tẩm nhìn thấy mà xót phận mình. Tới hôm nay, Đổng mỹ nhân kia mở tiệc khoe khoang, họ mới lôi ra mặc, hòng nhắc nhở cô ả rằng không chỉ mình cô, bọn ta cũng được bệ hạ sủng hạnh.

Đôi mắt long lanh, thăm thẳm như nước hồ thu, luôn nhìn người xung quanh mình với vẻ dịu dàng, khoan dung dợn lên từng cơn sóng. Bờ vai Lâu Nguyệt Dao run rẩy. Thoáng chốc, nàng lại mỉm cười chung vui.

- Bệ hạ rộng lượng ban ân điển. Hai tỷ tỷ hãy mau mau ra khấu tạ thánh ân.

Hai tuyển thị đành phải ra trước Phồn Dương môn quỳ lạy tạ ơn.

Đầu giờ Thân*, hai tuyển thị Tôn, Liễu cùng tới Phủng Nguyệt các gọi Lâu Nguyệt Dao ra vườn ngự uyển. Thị nữ Nhâm Hòa ra bẩm báo với nét mày chau ủ.

- Bẩm hai vị nương nương, ngự thị nương nương không khỏe. Xin hai vị nương nương hãy dời bước. Nương nương nhà nô tỳ hẹn hai vị khi khác.

Nói rồi, Nhâm Hòa lại gần, nhìn ngó xung quanh rồi mới khẽ khàng nói nhỏ:

- Là quỳ thủy* ạ.



Quỳ thủy đích thực là vấn đề nhức nhối của nữ nhân. Hai nàng tuyển thị nhìn nhau. Liễu Thanh Thanh ngó nghiêng vào trong. Còn Tôn Mộng vội hỏi:

- Dao nhi có khỏe không?

- Bẩm, nương nương nằm trên giường không dậy nổi, vẫn đang rên hừ hừ đấy ạ.

- Thế thôi ta không đi nữa đâu. - Liễu Thanh Thanh nhanh nhảu nói.

Nụ cười trên mặt Nhâm Hòa vương nỗi âu sầu. Cô cho biết:

- Thỉnh thoảng cũng có vài tháng như vậy. Có nô tỳ trông nom đây rồi, xin hai vị nương nương hãy yên tâm. Tiểu thư à ngự thị nương nương mời hai vị nương nương dạo hồ ngự uyển trước. Nếu hai vị không đi, chỉ e ngự thị nương nương lại tự trách mình. Hơn nữa, ngự thị nương nương cũng đang mong chờ món cá nướng lá sen lắm lắm.

Nhâm Hòa đã nói đến thế. Hai người Tôn, Liễu cũng không nỡ làm Lâu Nguyệt Dao thất vọng. Họ thong thả dạo bước, dường như thiếu đi Dao muội khiến bọn họ thiếu bớt hứng thú.

Thình lình, cô cung tỳ áo xanh bước thấp bước cao chạy vội tới theo hướng ngược lại, suýt nữa thì đâm sầm vào họ. Cung tỳ nọ ôm một gói giấy trong lòng, khóe miệng chảy cả máu, vội quỳ xuống, dập đầu lia lịa.

- Nô tỳ đi đứng không cẩn thận. Xin…

- Trình Uyển! Sao miệng ngươi chảy máu thế kia? - Liễu Thanh Thanh xuýt xoa.

Tôn Mộng nâng tay bảo Trình Uyển đứng dậy. Cô cung tỳ trông thấy người mình đâm phải là hai tuyển thị thân thiết với nương nương nhà mình thì thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Trình Uyển tái nhợt. Mồ hôi rịn đầy trên trán và hai bên tóc mai.

- Nô tỳ không sao ạ.

Vừa toan đứng lên, cơ thể cô đã lảo đảo chực ngã. Liễu Thanh Thanh và Tôn Mộng cũng bất chấp tôn ti, cùng đỡ lấy cô. Liễu Thanh Thanh tinh mắt phát hiện trên đôi chân Trình Uyển có nhiều mảng đỏ bầm như vừa phải chịu thương tích nặng nề.

- Chân ngươi đây là?

- Ai dám ức hiếp người của cung Phồn Dương chúng ta? - Đôi mắt Tôn Mộng lạnh gai người. Nàng gằn giọng.

Trình Uyển sợ hãi, bò lui ra xa. Cô cúi đầu van nài.

- Xin hai tuyển thị nương nương đừng làm khó nô tỳ. Nương nương nhà nô tỳ vẫn còn đang đợi uống canh gừng đường đỏ để làm ấm thân thể. Xin đừng làm khó nô tỳ.

Thì ra gói giấy cô ôm khư khư trong lòng là đường đỏ. Hai tuyển thị Tôn, Liễu nghĩ tới cảnh Lâu Nguyệt Dao đang nằm quằn quại trên giường, đành phải cho Trình Uyển về.

Ruột gan hai người nóng phừng phừng như có lửa đốt, bèn đi vòng vèo tránh cung tỳ, thái giám, nấp sau núi giả gần ngay sát song cửa Phủng Nguyệt các nghe ngóng tình hình. Thấp thoáng có tiếng nói chuyện được gió đưa tới.

- Muội làm sao đấy?

- Lúc nãy muội sang nội phủ lấy đường đỏ nghe cung tỳ bên cung Trân Minh nói năng lỗ mãng. Muội nóng quá nên…



- Lại là Đổng mỹ nhân à? Thôi, vất vả cho muội. Muội đi nghỉ ngơi đi. Những việc còn lại có ta và Lý Liên tỷ tỷ lo rồi.

- Nhâm Hòa tỷ tỷ, vì sao nương nương không cho chúng ta nói với hai vị tuyển thị nương nương? Bọn họ đều được bệ hạ sủng hạnh, có lẽ sẽ giúp được nương nương chúng ta. Chí ít là chút đường đỏ cho nương nương dùng cũng không bị xén bớt nữa!

Tiếng Nhâm Hòa sau đó tuy ngắt quãng lúc có lúc không, nhưng hai người Tôn, Liễu vẫn nghe được loáng thoáng:

- … Đổng mỹ nhân… đắc thế… hai tuyển thị… không dễ… lo cho mình… chớ làm phiền họ.

Tôn Mộng và Liễu Thanh Thanh đều có thể nhận ra sự bàng hoàng, phẫn nộ trong mắt đối phương. Cổ họng Liễu Thanh Thanh khàn đặc. Ánh lửa bùng lên trong đôi mắt nàng, phá hỏng nét ngây thơ, tươi sáng mọi ngày. Nàng siết chặt nắm tay, đến độ móng tay dài đâm vào da thịt lúc nào cũng không hay.

- Đổng Nhược Tuyết!

Tôn Mộng trở tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Liễu Thanh Thanh. Giọng nàng lạnh tanh:

- Chúng ta tới vườn ngự uyển.

- Tỷ tỷ! Tại sao chứ? Lẽ ra chúng ta phải tới cung Trân Minh xé nát cái mặt con ả ra. - Liễu Thanh Thanh hầm hè.

- Muội không nhận ra sao? Hà cớ gì Đoan phi nương nương phải nhắc Dao muội tới vườn ngự uyển ngắm sen trong hồ Thủy Bích? Đối với một phi tần đang bị ghẻ lạnh, còn gì quý giá hơn một cơ hội “tình cờ” gặp gỡ với quân vương. Tài tình như Dao muội chẳng lẽ lại không hiểu điều ấy ư? Chớ phụ tấm lòng của muội ấy.

- Muội ấy lại nhường cơ hội cho chúng ta. - Mắt Liễu Thanh Thanh loang loáng nước.

Cơn hốt hoảng khó hiểu cào cấu lòng nàng, để lại vết tích khó phai. Bằng vào ân tình mà Lâu Nguyệt Dao che chở cho hai người bọn họ trong kì tuyển tú, nàng ấy đã trở thành một chỗ dựa tinh thần của nàng.

Tuy Liễu Thanh Thanh biết ơn nàng ấy, nhưng sâu tận đáy lòng nàng vẫn tồn tại một chút dè chừng. Nàng có ngây ngô cách mấy cũng biết kẻ trao đi ân huệ bao giờ cũng đòi hỏi sự báo đáp tương xứng. Vậy nhưng hôm nay điều nàng ấy dặn dò đám cung tỳ lại là gì đây?

Thì ra ngoại trừ phụ mẫu huynh muội của nàng, cũng có người đối đãi trọng hậu với nàng mà không cần được báo đáp.

Chỗ dựa tinh thần của nàng thì ra cũng là một thiếu nữ bình thường cần có sự che chở.

- Đi thôi. - Tôn Mộng khẽ gọi.

Giờ thì đến phiên hai người chúng ta làm chỗ dựa cho Dao muội.

 

Chú thích:

* Giờ Thân: 15 giờ - 17 giờ

* quỳ thủy: kinh nguyệt

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv