Hoàng Quý Phi

Chương 5: Lôi kéo



Chẳng lẽ trước kia nương nương chưa từng giở trò này? Sao chính mình dùng thì khen mưu hay, đến lượt kẻ khác dùng thì lại thành mưu hèn kế bẩn vậy?

Nghĩ thì nghĩ thế, Lâu Nguyệt Dao cúi mình thưa:

- Thiếp mới tiến cung, còn nhiều chỗ thiếu sót. Nếu có lỡ mạo phạm thì xin nương nương lượng thứ cho thiếp.

Điệu bộ của nàng kính cẩn, nhún nhường. Đoan phi không kiếm ra được điều sai sót để bắt bẻ, hứng thú làm khó phi tần mới tụt dốc. Nàng nghĩ bụng dù sao hôm nay cũng đã đánh phủ đầu Đổng thị, vài hôm nữa bắt phạt cô ả chép cung quy, thế là đủ, nên thu tay rồi. Trong thời gian ngắn mà hoạnh hoẹ với nhiều phi tần mới tiến cung quá, e rằng bệ hạ biết được sẽ không vui.

Nghĩ thế, Đoan phi kháy đểu thêm mấy câu nữa rồi lên kiệu liễn nghênh ngang rời đi.

- Hoàng thái phi nương nương quả đúng là có ánh mắt tinh tường. Muội muội có miệng khéo léo, ai mà không yêu mến cho được chứ?

Lâu Nguyệt Dao cúi mình đưa tiễn, chẳng buồn đốp chát thêm câu nào.

Sắp tới đây hai phi Đoan, Trinh sẽ có nhiều mối bận tâm khác, chẳng rảnh mà thử lòng nàng và Từ Tố Chiêu nữa.

Ba tháng tiếp đó, Hoàng đế Nguyên Hựu lần lượt cho triệu hạnh các phi tần mới tiến cung. Phi tần mới lục tục được tiến phong, nổi bật nhất không ai ngoài Đổng ngự thị nay đã là Đổng mỹ nhân. Tôn Mộng, Liễu Thanh Thanh cũng được nhận ơn mưa móc, cùng lúc được tấn phong làm tuyển thị bát phẩm. Thế nhưng, hoàng đế bệ hạ tuyệt nhiên chẳng ngó ngàng gì đến Lâu Nguyệt Dao và Từ Tố Chiêu. Lứa phi tần mới tiến cung chỉ còn lại hai người họ vẫn ở bậc ngự thị không phẩm cấp.

- Hai muội muội mỹ miều như tiên nữ trên trời, tài tình hơn hẳn người khác. Sớm muộn gì bệ hạ cũng sủng hạnh hai muội. Đừng lo nghĩ quá mà nhọc thân.

Hai ngự thị Lâu, Từ cùng có mặt trong cung Thiều Hoa của Đoan phi. Đây đã là cảnh tượng thường thấy nhất trong vòng một tháng nay. Không riêng cung Thiều Hoa, hai nàng cũng thường xuyên được nương nương chủ vị cung Gia Tường - Trinh phi mời tới trò chuyện.

Lâu Nguyệt Dao tưởng tượng ra cảnh Trinh phi nói lời an ủi tương tự, ắt là nghe rất mềm mỏng, thương xót. Còn giọng điệu Đoan phi đây nghe chừng rất hớn hở, chỉ kém nước vỗ tay cho bày tiệc rượu ăn mừng.

Bệ hạ trao hoa cho tận tám tú nữ thường dân, lại chỉ trao cho hai tú nữ con nhà quan lại, thế gia. Đoan phi còn tưởng ngài đặc biệt ưu ái hai nàng. Theo tìm hiểu thì quả thật bọn họ rất xuất chúng, hại Đoan phi sợ bóng sợ gió, lo bọn họ đoạt mất ân sủng. Họ vào cung ba tháng mà chẳng nên cơm cháo gì. Xem ra lời đồn bệ hạ muốn giảm bớt sức ảnh hưởng của thế gia, quý tộc lên hậu cung của ngài cũng có chỗ đáng tin.



- Cảm phiền nương nương quan tâm. Thiếp cũng không lo lắng là bao.

Lâu ngự thị đang mải mê suy nghĩ, nghe Từ ngự thị đáp thế thì giật mình.

Từ Tố Chiêu thoạt trông rất đỗi bình thản. Hôm nay nàng khoác tấm áo gấm màu ngà, eo thắt dải lụa xanh thẫm. Tóc vấn đơn giản, chỉ cài mỗi một cây trâm ngọc Hoà Điền tạc hình trăng khuyết gắn chuỗi lưu tô.

Bộ diêu gắn lưu tô rất hợp với kẻ thanh tao, không nhuốm khói lửa trần gian như nàng. Vẻ sầu muộn toả ra từ khuôn mặt thanh thoát với ấn đường hơi nhíu khiến Lâu Nguyệt Dao nhìn mà còn thương tiếc thay, muốn đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn ấy.

Xem ra, Từ ngự thị đã hơi hơi mất kiên nhẫn rồi.

- Được nương nương quan tâm chiếu cố, thiếp cũng bớt lo.

Lời nói gần tương tự nhau song khi nghe Lâu ngự thị đáp, Đoan phi thấy xuôi tai hơn nhiều. Quả nhiên Lâu ngự thị ăn nói rất khéo léo. Càng qua lại với Lâu Nguyệt Dao lâu ngày, Đoan phi càng thích nàng, tất nhiên là chỉ khi nàng không nhận được thánh sủng như bây giờ.

Đoan phi cười nhếch mép, ngắm nghía móng tay đỏ rực mới được cung tỳ nhuộm cho bằng nước hoa phượng tiên. Những món đồ trang trí quý báu trong điện chính cung Thiều Hoa góp phần tôn lên vẻ đẹp diễm lệ, kiêu kỳ của chủ nhân nơi đây. Đoan phi được vui sướng, tự khắc sẽ chỉ cho các phi tần đang trong cảnh bị ghẻ lạnh là hai ngự thị Lâu, Từ đây một con đường tắt.

- Bản cung nghe nói ao sen trong vườn ngự uyển vẫn còn nở rộ. Cảnh tượng đẹp đẽ chỉ tồn tại ngắn ngày thôi, hai người các muội chớ phụ cảnh đẹp đấy.

Lâu Nguyệt Dao và Từ Tố Chiêu cùng sánh vai ra về dưới ánh nắng nhạt nhòa. Thấm thoắt đã chớm mùa thu, cây cối bắt đầu rụng lá nhiều. Các cung nhân bên hoa phòng nhanh chóng thay thế những bồn cây, hoa sắp tàn thành cây xanh, cây hoa thường chưng trong mùa thu.

Cây cỏ già nua bị thay thế bằng hoa lá mơn mởn xuân sắc, nữ nhân trong cung cũng khó tránh khỏi số phận như thế. Từ Tố Chiêu tức cảnh sinh tình, khó nén nổi âu sầu, thở dài xót thay phận mình. Nàng ai oán lệnh vua khó cãi, đã bắt nàng tiến cung mà chẳng thèm ngó ngàng tới.

Hoa cỏ muốn xanh tươi phải được giọt trời tưới tắm. Tương tự, phi tần trong cung muốn có chỗ đứng tất phải được hưởng ơn mưa móc của bậc cửu ngũ chí tôn.



Từ Tố Chiêu vốn là con gái thế gia nhiều đời có sức ảnh hưởng trên triều đình. Dòng máu chảy trên người nàng có một phần thuộc về hoàng thất nhờ cuộc thông hôn giữa tổ phụ Từ thái phó và tổ mẫu đã qua đời mang tước phong quận chúa.

Từ nhỏ nàng đã thuận buồm xuôi gió, sau lại được đẩy lên chín tầng cung khuyết trở thành tiên nữ cung quế trong mắt người đời. Vấp ngã trước Hoàng đế bệ hạ mà mình từng trông thấy từ xa trong các buổi yến tiệc cung đình, nàng mới ý thức được danh hiệu tiên nữ cung trăng tự phong của mình chẳng là cái thá gì trong mắt nam nhân tôn quý nhất thiên hạ cả. Sự thật này khiến nàng không khỏi nản lòng ngã ý.

Cũng may không chỉ mình nàng bị đá sang một bên. Ánh mắt Từ Tố Chiêu nhìn về phía Lâu Nguyệt Dao thêm phần thân thiết.

Lâu ngự thị không hề hay biết trong một khoảnh khắc rảnh rỗi sinh nông nỗi nọ, tử địch kiếp trước của nàng đã xem nàng là người đồng bệnh tương liên, muốn nhét nàng vào phe cánh sống chết có nhau của nàng ta.

Lâu Nguyệt Dao rùng mình ớn lạnh. Nàng xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, gai ốc của mình, ngửa đầu nhìn sắc trời mới hay đã sắp đến bữa ngọ thiện. Nguyệt Dao biết hai nàng ngự thị Tôn, Liễu bằng giá nào cũng sẽ chờ mình về dùng bữa cùng, song nàng không muốn bọn họ đợi lâu, càng chẳng muốn ở cùng với Từ Tố Chiêu thêm nữa.

Nào ngờ, vừa ngỏ ý muốn về trước, Từ ngự thị đã giữ nàng lại:

- Muội muội có muốn tới gác Giáng Tiên dùng ngọ thiện với ta không?

Biết Lâu ngự thị sinh muộn hơn mình hai tháng, Từ Tố Chiêu chủ động gọi nàng ấy là muội muội, những mong đôi bên có chung tiếng nói. Nếu được thì bọn họ trở thành đồng minh là tốt nhất. Lâu ngự thị có tài ăn nói, ắt sẽ trở thành tay sai đắc lực nhất, thay nàng lôi kéo kẻ khác về phe mình đây!

Xém tí nữa, Lâu Nguyệt Dao đã bật cười khoe cả bộ răng rồi, phải kiềm chế lắm mới nhịn được. Nàng dám cá rằng nếu ở chiều ngược lại, Từ Tố Chiêu trùng sinh nghe Lâu ngự thị nói năng kiểu đấy chắc phải cười rụng răng.

À quên, tiên nga cung quế như Từ Tố Chiêu làm sao mà biết cười hở răng được?

- Xin tỷ tỷ thứ cho. Muội đã hứa với Mộng tỷ tỷ và Thanh Thanh tỷ tỷ sẽ về cung Phồn Dương cùng dùng bữa rồi. Hôm khác tỷ tỷ ngỏ lời, muội nhất định sẽ mặt dày đến gác Giáng Tiên xin tỷ tỷ ít món ngon đây.

Từ ngự thị cho là thật. Tuy không hài lòng lắm vì bị Lâu Nguyệt Dao từ chối, nhưng nàng ấy nói năng dễ nghe quá, lí do cũng rất hợp tình hợp lý, Từ Tố Chiêu không thể khăng khăng lôi nàng ấy đi. Hơn nữa, Từ ngự thị cũng có một suy đoán rất thuận lợi rằng Lâu ngự thị chịu lời mời tới gác Giáng Tiên ắt là đã đồng ý ngả về phe mình rồi. Thế là, Từ Tố Chiêu gật đầu ưng thuận ngay, thậm chí còn thân tình bảo:

- Muội muội đi cẩn thận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv